Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II
Tuyết Ảnh Sương Hồn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Chương 15
Không phải chứ? Cưnhiên tìm người không gặp, Diêu KếTông trong lòng buồn bực vôcùng. Hắn đemxiêm y nhờ lão nhân thay hắn chuyển giao, đoạn lên xe ngựa rời khỏi. Hắn tùy tiện vào một tửu lâu, gọi liền mấy vò rượu. Nữ ca bên trên thanh âm uyển chuyển động lòng người, xung quanh khách nhân đều cười nói vui vẻ, ồn ào náo nhiệt, hắn…một mình cô đơn. Hắn một li tiếp một li, chẳng khác nào uống vào nước đá, trong lòng nhất thời lạnh vô cùng. Vô phận hữu duyên, ông trời thực sự trêu chọc người mà.
Diêu KếTông rời khỏi Tĩnh An vương phủ, cõi lòng đầy vẻu sầu. Hắn lên xe ngựa, lại thấy bên cạnh làbộxiêm y của SởThiên Diêu,liền nghĩ đến, nếu bây giờ có Sở Thiên Diêu cùng đi uống rượu thì thật tốt, lúc này không mượn rượu giải sầu thì còn có thể làm gì nữa đây. Một mình uống rượu, đương nhiên không bằng có người uống cùng. Mà tứ lang lại là hảo huynh đệ, thật không còn đối tượng nào thích hợp hơn.
SởThiên Diêu nghe tiếng giật mạnh dây cương, Tiểu Bạch mãvìthếcũng nhanh chóng dừng lại. Nàng ngạc nhiên nhìnDiêu Kế Tông đang cố sống cố c·h·ế·t chạy, đuổi theo phía sau là Cao Mãnh. Hai người bọn họ tại sao lại đụng đầu nhau?
“Nàng biết ta vừa ám sát hoàng tử, có thể nói tội trạng tày đình. Tính mạng ta như ngọn đèn trước gió, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Nàng cần gì phải…” Bộ Bình Xuyên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm, giống như mọi chuyện chẳng hề liên quan chút gì đến bản thân.
“Cũng đơn giản thôi. Chín phần mười là có kẻ bị thất hoàng tử hung hăng khi dễ, hận hắn đến thấu xương, luôn mưu đồ tìm cách trả thù. Nhưng trực tiếp đấu võ e không được, vì thế mới làm hoạt động kh*ng b*, phái thích khách đến ám sát hắn.” Diêu Kế Tông thay Lý Hơi giải thích nghi hoặc.
LýSướng tình yêu vừađến, cuộc sống đã không còn lànhững thước phim đen trắng, màkhắp nơiđều tràn ngập sắc màu. Mà Diêu Kế Tông vẫn một lòng vì nàng mà lo lắng. ‘Hoa rơi cố ý vì lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến hoa rơi.’
“Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Lý Hơi hỏi.
BộBình Xuyên trong lòng cònđang chần chừ, mà thân thểđã cósuy nghĩcủa riêng mình. Hắn không tự chủ được, xoay người, một tay ôm lấy thân thể xinh đẹp của Lý Sướng vào lòng. Lý Sướng ở trong lòng hắn, không hề nhúc nhích. Kề sát trong ngực, có thể cảm thấy trái tim đang mạnh mẽ đập dồn, một chút cảm giác tình cảm mãnh liệt trào dâng.
“Ta cũng không muốn cùng hắn đánh nhau, nhưng hắn cứ nhất quyết theo ta không dứt.” Diêu Kế Tông tức giận nói.
“Không phải là ý của ta, là ý của Đào Uyên Minh. Đào lão phu tử chẳng phải từng nói hắn, ‘tích tai kiếm thuật sơ, kì công toại bất thành’ sao.” Diêu Kế Tông dẫn lời tiền bối, khẳng định hắn không hề nói bừa.
May mắn, tửu lâu này ngay gần Sởphủ, Diêu Kế Tông biết khólòng thoátđược hắn, mới hướng vềSởgia màchạy. Nhưng hắn vừa chạy đến Sùng Nhân phường, đã nhìn thấy cứu tinh, vui mừng vừa chạy vừa hô: “Tứ lang, Tứ lang ngươi đã về. Thật tốt quá!”
Diêu KếTông nghe được ngẩn người, trong lòng chấn động, thất thanh nói: “Ngươi nói, nàng cùng Bộ Bình Xuyên…”
“Thích khách này, quả thực thân thủ vô song. Cũng không biết hắn vì sao lại muốn ám sát hoàng tử?” Lý Hơi trong lòng thắc mắc.
“Tứ lang, ta không nắm cương ngựa, đương nhiên phải ôm ngươi. Nếu không chẳng phải sẽ ngã sao.” Diêu Kế Tông ngạc nhiên hỏi lại, đồng thời nâng hai tay tiếp tục đặt về vị trí cũ.
Diêu KếTông không muốn thêm rắc rối, cũng biết mình cùng người của Long ngũgia thùcàng thêm thù, vìvậyđành miễn cưỡng ởnhà mấy ngày mới dám xuất môn. Hơn nữa, lần này hắn xuất môn còn cẩn thận ngồi trong xe ngựa. Trước kia, điều tối kị với Diêu Kế Tông là ngồi xe ngựa, chẳng thể ngắm phố phường hai bên. Hơn nữa, thời cổ đại bánh xe không có lốp, giảm xóc cũng không có, trong xe chấn động không ngừng. Chỉ tiếc là hiện tại hắn vận khí không tốt, vẫn nên lấy an toàn làm trọng. Ngồi trong xe buồn chán, hắn nhịn không được đứng lên ngâm nga, đem lời hát của Chu Hoa Kiện sửa miệng đổi mặt.
BộBình Xuyên toàn thân cứng đờ. Hắn không xoay người, cũng không trảlời. LýSướng thấy vậy lại càng ôm chặt hắn hơn, nàng liều lĩnh hành động, toàn tâm toàn ý vì tình yêu. Đột nhiên, Bộ Bình Xuyên cảm thấy một chút ấm áp nơi đầu vai, hắn biết đó là nước mắt nàng, từng giọt từng giọt rơi xuống, trong phút chốc đã thấm ướt vai áo hắn.
“Có cách nào quên ta không?” Bộ Bình Xuyên nhìn Lý Sướng, gằn từng tiếng.
Tuy nhiên, Cao Mãnh lại cóưu thếởthể lực. Hắn tuy rằng hiện tạiđuổi không kịp, nhưng nếutiếp tục chạy thêm nữa, không tin không đuổi được. Cao Mãnh thể lực so với Diêu Kế Tông quá chênh lệch, đánh lâu dài tuyệt đối không phải đối thủ.
Quen biết nhau, cólẽlàngẫu nhiên, nhưng trong đó cònẩn chứa nhân duyên. Nếu không, dùng cái gìđể yêu thương nhau, dùng cái gìđể hi vọng ởbên nhau.
Nhưng vừađến Sởphủ, lão nhân gác cổng đã hướng hắn nói: “Công tử, tứcông tửtừ sáng sớmđã ra ngoài, bây giờcòn chưa trở về.”
Lời này nói ra thực sựcólí, nếu vìtranh giành lợi danh, khẳng định sẽthuê sát thủ chuyên nghiệp. Bọn họ g·i·ế·t người vì tiền, đạo đức chính là lấy tiền thay mạng người, chỉ biết sát sát sát. Thần chắn sát thần, phật chắn sát phật, làm sao nghĩ đến lão ấu phụ nhu. Diêu Kế Tông nghe Lý Hơi nói vậy, liền hướng về Nhược Nhược cười nói: “Nói như vậy, sát thủ này không quá lãnh khốc sao?”
Đoạn, không hiểu quay lại hỏi Lý Hơi: “Ngươi tại sao biết hắn không g·i·ế·t nữ nhân?”
Trong khuêphòng lúc này không tiện thắp đèn, Lý Sướng vì vậy mới cùng Bộ Bình Xuyên ra ngồi bên cửa sổ. Đêm khuya, mùi hoa thanh tĩnh, bóng cây sơ tịch, ánh trăng như ngàn vạn chỉ bạc lung linh bao quanh thân ảnh hai người bọn họ. Lý Sướng chăm chú nhìn Bộ Bình Xuyên, hắn tuy rằng một thân hắc y tăm tối, không có nửa điểm sáng ngời. Nhưng nàng lại cảm giác thấy hắn giống như nhật nguyệt dịu dàng, ấm áp.
“Các ngươi lại giao tranh sao? Đã thỏa thuận không gây chuyện nữa rồi kia mà.” Nàng hỏi Diêu Kế Tông.
Khi nói chuyện, Diêu KếTông quay đầu nhìn lại, thấy Cao Mãnh đãđuổiđến gần. Cho dùcả hắn vàSởThiên Diêu hợp lực cũng không phải đối thủcủa Cao Mãnh. Hơn nữa, hắn hômnay lại không có thất bước đổ của lão Khương. Nếu cứ cố tình dùng đến vũ lực, chỉ sợ tính mạng này cũng không giữ được. Suy đi tính lại, kết quả vẫn nên tránh đi là tốt nhất. Diêu Kế Tông vì thế vô cùng nhanh nhẹn giữ lấy thân ngựa, Sở Thiên Diêu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhảy lên ngồi phía sau nàng.
Nhược Nhược không nghĩnàng sẽphảnứng nhưvậy, nhất thời giật mình, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, cười nói: “Ta đoán, muội sắc mặt rạng ngời, không khóđểđoán ra hai người đang ân ânáiái. Mẫu thân cùng phụthân muội còn chưa biếtđúng không? Muội yên tâm, ta sẽ không tùy tiện nói bừa.”
SởThiên Diêu tức giậnđến choáng váng, phẫn nộnói: “Vậy ngươi điều khiển ngựađi.”
“Vậy lại càng nguy, hắn tốt như vậy, các hoàng tử khác nhất định thấy ngứa mắt. Không chừng lại là chuyện trong nhà, huynh đệ xử lí nhau để bớt đi đối thủ cạnh tranh.” Diêu Kế Tông thẳng thắn nói.
“Cái gì?!” Diêu Kế Tông nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: “Nàng có sao không? Có bị thương không? Có nguy hiểm gì không?...” Hắn một hơi hỏi đến mười mấy câu, hoàn toàn không có trật tự. Nhược Nhược thấy vậy vỗ vai hắn, trấn an: “Ngươi yên tâm, Lý Sướng không sao. Mấy hôm trước ta có đến thăm nàng, nàng dung mạo vẫn kiều diễm như xưa, không có gì đáng lo ngại cả.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diêu KếTông y lời buông tay ra. Nhưng…hắn buông tay khỏi cương ngựa, lại…đặt tay lên thắt lưng nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diêu KếTông hámiệng thởdốc, định nói gì, nhưng cuối cùng lại ngăn lại. Lời này, không thể nói với LýHơi. Hắn không biết sẽtốt hơn, nếuđã biết, nhấtđịnh sẽnhúng tay vào. Đến lúcđó,Lý Hơi sẽ phải phân vân, không biết theo lí tính giúp Lý Mân truy bắt thích khách, hay theo cảm tính, giúp Lý Sướng che chở cho tình lang của nàng.
Vì vậy, cương ngựa lại trả về tay Diêu Kế Tông, Sở Thiên Diêu trầm giọng lên tiếng nói: “Ngươi kị nhanh lên, nhanh chóng thoát khỏi tên kia cho ta.” Nếu cứ tiếp tục để hắn chạy lúc nhanh lúc chậm, cùng tên Cao Mãnh kia đuổi bắt thì nàng còn phải trên lưng ngựa ‘thân mật tiếp xúc’ với hắn đến khi nào.
[ alobooks.vn ]
“Ngươi không cần trấn an ta, nàng là nữ nhi khuê các, gặp chuyện nguy hiểm như vậy, sao có thể dễ dàng hồi phục.” Diêu Kế Tông không tin hỏi lại.
Nàng chỉlàthuận miệng hỏi vậy, LýSướng lại cảngười chấnđộng, khuôn mặt bỗng chốc trởnên tái nhợt. Nàng bật thốt lên hỏi: “Tẩu tại sao lại biết?”
Nhược Nhược hiểu sai ý, LýSướng sắc mặt lại chuyển sang hồng, nàng cúiđầu mỉm cười không nói nữa.
“Ngươi…” Sở Thiên Diêu còn chưa nói xong, Diêu Kế Tông đã đảo khách thành chủ, từ sau lưng vươn hai tay bắt lấy cương ngựa, dùng sức giật mạnh, khống chế Tiểu Bạch Mã bắt đầu chạy như bay. Vừa đi, hắn còn quay đầu ném lại một câu: “Cao anh hùng, tiếp tục đuổi đi, ta ở phía trước đợi ngươi. Không gặp không về.”
Nhưng, hắn cóthểlàm gìđượcđây. Đó làquyếtđịnh của LýSướng, nàng cam tâm tình nguyện. Biết rõtình yêu này hư ảo khó lường, nàng vẫn chấp nhận không hề suy chuyển.
Bóng đêm tĩnh lặng nhưtờ, trên trời ngàn vạn vìsao lấp lánh, ánh trăng ấmáp soi sáng khắp nhân gian. Dưới ánh trăng lung linh huyềnảo, hai người bọn họlặng lẽvai kềvai, chẳng khác nào bức tranh xuân tuyệt mĩ.
Cao Mãnh đáp lời hắn bằng một chưởng, trong tức khắc đã làm bàn hắnđang ngồi gãy thành hai nửa, rượu vàthứcănđều đổ xuống đất. Khách nhân trong quán sợ hãi bỏ chạy hết ra ngoài. Diêu Kế Tông nhất thời cảm giác hoàn toàn tỉnh táo, tên hán tử trước mặt như hung thần ác sát, chẳng thể nào nói đạo lí với hắn, tốt nhất vẫn nên tránh đi là hơn. Nghĩ vậy, hắn lập tức nắm lấy một chiếc ghế, ném về phía Cao Mãnh. Thừa dịp Cao Mãnh phân tâm, Diêu Kế Tông đã nhanh chóng chạy ra khỏi tiệm ăn. Cao Mãnh cũng không chịu dễ dàng từ bỏ ý đồ, không chần chừ chạy như bay đuổi theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta thật phiền thật phiền, cuộc đời sao quá cực đoan. Ta muốn tự do tự tại, tự do tự tại không cần đề phòng.”
“Người ta có tình yêu an ủi, khôi phục nhanh cũng là điều đương nhiên.” Nhược Nhược cố ý nói cho Diêu Kế Tông nghe, làm cho hắn sớm hết hi vọng, sau này cũng không cần lo lắng cho Lý Sướng như vậy.
“Ngươi làm gì?” Sở Thiên Diêu lắp bắp, vội vàng buông một tay, mạnh mẽ hất cánh tay Sở Thiên Diêu đang đặt bên hông nàng.
Hoàng tửbênđường gặp chuyện, thành Trường An cơ hồ đều náo loạn, Cửu Môn đề đốc huy động toàn bộ nha dịch lùng sục trên dưới, ngõ ngách trong thành, cốt tìm cho ra thủ phạm. Phàm là kẻ khả nghi, đều trước bắt, sau thẩm tra. Đúng như Sở Thiên Diêu đã nói, thà rằng bắt nhầm, chứ nhất quyết không thể bỏ sót, đại lao xem ra cũng sắp đến mức kín người hết chỗ mất thôi.
“Ýngươi là, Kinh Kha thân thủ không tốt?” Nhược Nhược nghe được bật cười nói.
“Thất hoàng tử tính tình ngay thẳng, chiêu hiền đãi sĩ, chưa bao giờ ỷ thế h**p người.” Lý Hơi trong lòng không đồng tình.
BộBình Xuyên không trảlời. Hắn trầm mặc suy tư,ánh mắt giống nhưđã trôi vềmột nơi rất xa xôi…
Chương 15 (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời này không phải hưngôn, màquảthực làthế. Nhược Nhược đến thăm LýSướng, đoán chừng nàng bộ dạng kinh hãi, sắc mặt tái nhợt. Không ngờ…Khuôn mặt nàng vẫn tươi tắn như hoa, ánh mắt rạng rỡ, cả người minh diễm vô cùng. Nhược Nhược là người từng trải, sao có thể không nhìn ra tâm sự nàng. Như vậy, nàng cùng ‘Trường An đệ nhất khốc’ đang tiến triển vô cùng tốt. Nàng mỉm cười hỏi: “Bộ Bình Xuyên có phải vẫn lén lút đến thăm muội không?”
Chương 15: Chương 15
LýHơi nhìn hắn, dừng một chút, rồi chẫm rãi nói: “LýSướng lúcấy cũng ởtrong xe thất hoàng tử, thích khách kia kiếm đã đặt lên cổ nàng, nhưng vẫn dừng lại không xuống tay.”
Hắn nóiđến một nửa, đột nhiên nhớđến lời LýHơi: “LýSướng lúcấy cũng ở trong xe thất hoàng tử, thích khách kiếmđãđặt lên cổnàng, vẫn chần chừkhông ra tay.”
Vốn không cam chịu thất bại, lại bịDiêu Kế Tông nhất kích, Cao Mãnh vìvậy hung hăng đoạt mã của một người điđường phi đuổi theo. Nhưng loại mã bình thường này, sao có thể so với thần mã của Sở Thiên Diêu. Diêu Kế Tông biết vậy, liền cố ý phi ngựa lúc nhanh lúc chậm, Cao Mãnh thấy vậy lại càng tức khí đuổi theo.
Kiếmđãđặt lên cổ, vẫn không ra tay. Vì cái gì? Đương nhiên là vì…Nhìn thân hình quen thuộc kia, hắn đã đoán ra được vài phần, bây giờ trong lòng đã chắc chắn. Hắc y thích khách chính là—Bộ-Bình-Xuyên. Hắn hít một hơi thật sâu, nhất thời chấn động, không biết phải nói gì.
“Chàng không muốn nói cũng không sao.” Lý Sướng dịu dàng nói. “Tuy rằng chàng ám sát hoàng tử, nhưng không ai biết hắc y thích khách đó chính là chàng. Qua một thời gian, phong ba lắng xuống, chàng sẽ không phải lo gì nữa.” Tuy biết lần này sự tình nghiêm trọng, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn an tinh thần Bộ Bình Xuyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn chỉlo một mình uống rượu, không để ýcókẻđang nhìn hắn chằm chằm, tên kia vội vàng chạy ra khỏi tửuquán, không lâu sau đã dẫn theo một người đi vào. Diêu Kế Tông đột nhiên thấy phía trước tối sầm lại, giương mắt nhìn lên, mới thấy Cao Mãnh đã đứng bên cạnh bàn. Chả trách ánh sáng bị che khuất, nguyên lai là bị hắn chắn lại. Oan gia gặp lại, hiển nhiên không phải chuyện tốt đẹp, Cao Mãnh trừng mắt nhìn Diêu Kế Tông, chỉ hận không thể xé xác phanh thây hắn. Trong khi đó, Diêu Kế Tông đã hơi say, nhất thời không biết sợ hãi, chỉ tức giận hét lên:
LýHơi nghe được giật mình, tình huống này cũng không phải không cókhảnăng. Hoàng cung tranh chấp khắc nghiệt, hoàn toàn không quan tâmđến huyết mạch thân tình. Nhưng nghĩđi nghĩlại, hắn vẫn thấy không đúng: “Điểmấy cũng không cókhảnăng. Tên thích khách này quả thực không phải loại máu lạnh vô tình. Hắn không g·i·ế·t nữ tử, hiển nhiên không phải thích khách chuyên nghiệp, nếu không sao có thể hạ kiếm lưu tình.”
“Cao anh hùng, ngươi buông tha ta đi. Ta hôm nay tâm tình không tốt, ngươi đừng tìm ta gây phiền toái. Có gì khó chịu, ngày mai hãy tìm ta tính toán có được không?”
“Nàng cùng Bộ Bình Xuyên, xem ra đã tình sâu ý nặng. Diêu Kế Tông, ngươi nghe ta một lần, lập tức hồi tâm đi.” Nhược Nhược không biết hắn vì sao chấn động, cư nhiên lên tiếng khuyên lơn.
“Qua một thời gian nữa, nếu có cơ hội, ta sẽ lại thử thêm lần nữa.” Bộ Bình Xuyên dập tắt hi vọng trong lòng nàng, ánh mắt hắn tối lại như bóng đêm, hờ hững, lạnh lùng. Hắn đã quyết, dù thế nào cũng khó lòng thay đổi được.
Vào Tĩnh An vương phủ, vừa thấy Nhược Nhược cùng LýHơi, việc thứnhất, Diêu KếTông kể lại sinh động nhưthật chuyện hắn ngàyấy tận mắt chứng kiến cókẻám sát hoàng tử. Hắn nói liền một hơi, sau cùng còn buông một câu nhận xét: “Thích khách này quả thật thân thủ phi phàm. Nơi đó đều là ngự tiền thị vệ võ công cao cường, thế mà hắn bất ngờ xuất hiện, suýt nữa đã ám sát thành công. Lúc trước nếu đổi hắn là Kinh Kha, chưa biết chừng lịch sử đã thay đổi.”
Nhân sinh hữu tình si, không liên phong tuếnguyệt.
Cũng may Cao Mãnh từnhỏluyện tập công phu, nhưng khinh công lại không chútrọng. Hơn nữa, Diêu Kế Tông lại là cao thủ marathon, hắn nhất thời đuổi không kịp. Nếu đổi lại là Bộ Bình Xuyên, chỉ sợ chạy không quá ba bước sẽ bị bắt lại ngay.
Hắn lần này xuất môn muốnđi tới hai nơi, một làTĩnh An vương phủ, hai làSởphủ. Ngày đó, SởThiên Diêuđi theo hắn lấy xiêm y, không ngờtrênđường lại gặp phải nhiều chuyện nhưvậy. Cùng Cao Mãnh tỉvõmột phen,lại chứng kiến hoàng tử gặp nạn. Hơn nữa, cái thân hình hắc y quen thuộc kia làm họ đều chấn động, kết quả việc chính lại quên mất. Vừa ra khỏi tửu lâu đã đường ai nấy đi, không còn nhớ tới việc đi lấy xiêm y nữa. Diêu Kế Tông hôm nay mới chợt nhớ ra, mới vội vàng chuẩn bị cẩn thận để mang trả cho nàng.
LýSướng thất thần, không biết phải nói gì. Chỉ cónước mắt nhưtrân châu vẫn lặng lẽ rơi xuống. BộBình Xuyên khẽcắn môi, vội đứng lên, xoay người, nhưng còn chưa kịp cất bước, hắnđã cảm giác thấy mềm mại mảnh khảnh ôm chặt lấy hắn. LýSướng nghẹn ngào nói: “Nếu cần qua một thời gian nữa, thì bây giờ, dành thời gian này cho ta được không?”
LýSướng giật mình nói: “Quên chàng, tại sao? Bộ Bình Xuyên, từkhi gặp chàng, trong lòng ta đã chỉ cómìnhchàng. Cho dù có thế nào, ta cũng sẽ không quên chàng.”
“Tại sao? Chàng tại sao lại muốn ám sát thất hoàng huynh?”Lý Sướng trong lòng thắc mắc, không tài nào lí giải được.
SởThiên Diêu bấtđắc dĩcùng Diêu Kế Tông cưỡi chung một con ngựa, thân thểhaingười dường như không còn khoảng cách. Hơn nữa, nàng ở phía trước, Diêu Kế Tông ở phía sau, hắn lại từ phía sau dùng tay khống chế cương ngựa. Tư thế ấy chẳng khác nào ôm nàng trong lòng. Sở Thiên Diêu bất đắc dĩ đành nói: “Ngươi buông ra, để ta điều khiển ngựa.”
Nhưng đáng tiếc, trong lòng bọn họlại si mê không dứt. Tình yêu đẹp đến khi tiêu tan sẽ trở thành vết thương rất sâu, Diêu Kế Tông thực lòng không mong muốn một ngày kia, đôi mắt Lý Sướng chỉ còn chứa u buồn.
“Từ ngày đó, ta mỗi ngày đều đi chơi thuyền. Nhưng mà, chàng…” Lý Sướng nói đến một nửa, liền đỏ mặt không nói tiếp nữa. Tuy vậy, lời nàng nói lại ý nhị hàm s·ú·c, chất chứa vô vàn tình cảm. Bộ Bình Xuyên nghe được, trong lòng không khỏi rung động. Nàng ngày ngày đến sông Trường An chơi thuyền. Hắn đêm đêm tìm bóng nàng sau khung cửa sổ. Hắn có tâm, nàng cũng có lòng…Nhưng cho dù có tình sâu ý nặng, kiếp này cũng không thể chống lại vận mệnh an bài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.