Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Chương 16


SởThiên Diêu thấy Diêu KếTông nhiềulần đến phủ, thật sự hơi có chút đau đầu. Lần trước vì hắn, nàng mới bị mẫu thân trêu chọc. Trong lòng không thoải mái, liền thành thật nói: “Diêu Kế Tông, ngươi lại đến đây làm gì?”

Long Phiêu Phiêu không đểýđến cha nàng, chỉ nhìn chằm chằm Diêu KếTông. Nàng xuất thân trong gia đình theo nềlối giang hồ, gặp không ít hạng người lỗmãng. Diêu KếTông lại phong độ, tướng mạođường đường công tử, quả thực là lần đầu tiên nàng thấy.

“Bất kể là ân oán gì, tất cả đều xóa bỏ.” Long Phiêu Phiêu ngay cả ân oán đều không hỏi nguyên do, đã đại thứ vung tay coi như đã tan thành mây khói. Long ngũ gia thở dài một tiếng, nhất thời không nói nên lời. Quả nhiên, hắn không có cách với nữ nhi này.

“Ta ở tạm một ân tự ngoài thành Trường An.” Bộ Bình Xuyên đã từng nói vậy với nàng. Từ khi chia tay ở Nhã Hiên lầu, nàng đã từng nhiều lần nghĩ đến việc đi tìm hắn, nhưng chung quy vẫn không đủ dũng khí. Nàng cũng là người thông minh, thấy Bộ Bình Xuyên cùng Lý Sướng tình cảm sâu đậm, cũng không muốn xen vào làm người thứ ba. Đạo lí tuy rằng như vậy, nhưng làm được lại không phải dễ dàng. Sở Thiên Diêu là nữ nhi anh hùng, rộng rãi, khoan dung độ lượng, chưa bao giờ đem chuyện tư tình nữ nhi để trong lòng. Nhưng lần đầu tiên trái tim vừa đổi nhịp, lại phải chịu cảnh nước chảy hoa trôi. Sao có thể không buồn đau được?

Nóivừa xong, Diêu Kế Tông liền mở miệng bắt đầu xướng.

“Ta hình như đã giúp ngươi không ít. Chính ngươi chọc giận Long ngũ gia, ta đã vài lần giúp ngươi thoát hiểm đấy thôi.” Sở Thiên Diêu hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn nói. Không nói thì thôi, nói rồi mới nhận ra nàng và tên họ Diêu này…cư nhiên…tại sao cứ gặp phải hắn.

“Tứ lang, hôm nay ngươi xuất hiện thật đúng lúc, lại cứu ta một mạng. Ngươi đúng là phúc tinh của ta!!” Diêu Kế Tông quay đầu lại, nhìn không thấy Cao Mãnh, mới thong thả giảm tốc độ, một tay vỗ vai Sở Thiên Diêu nói.

Hắn vừa nói vừa tiến lên phía trước vài bước, đôi mắt trợn lên, râu quai nón dựng đứng. Diêu Kế Tông theo bản năng lùi lại hai bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách. Thì ra tên này là cao đồ của Long ngũ gia, chả trách võ công cao cường như vậy.

“Ngươi muốn ta cùng ngươi đi gặp Long ngũ gia?”

Chương 16: Chương 16 (đọc tại Qidian-VP.com)

Phiêu Phiêu!!! Diêu KếTông nghe được suýt chút nữa cười ra tiếng. Long đại tiểu thưnày thân hình khổng lồ, tên lại nhẹnhàng phiêu phiêu, thật sựđối lập quálớn, hắn không thểkhông bật cười trong bụng.

Diêu KếTông nghe xong nhanh chóng nhận ra tình thế. Hắn tớicầu hòa, chứ không phải tới cầu thân. Chấm dứt một chuyện phiền toái, lại bắt đầu một chuyện phiền toái khác. Đến bao giờ hắn mới có thể yên ổn đây. Không xong rồi, tốt nhất phải nhanh chóng tìm cách thoát thân rồi mới tính sau.

Hắn vừa ca làkhúc gồm mười tám cao âm khác nhau, cóthểnói làkhúc khónhất. Nghiêm khắc mànói, Diêu KếTông xướng cóđiểm phá cách, nhưng thanh âm vang lên lại trong trẻo, ấmáp vôcùng. Người trong phòng nghe được lặng ngắt như tờ, tưởng như đều bị hắn cầm giữ. Bỗng nhiên nổi tiếng, chính là như thế này đây.

“Diêu Kế Tông, ân oán không còn, về sau tất cả đều là bằng hữu. Công tử có thể gọi ta là Phiêu Phiêu.” Xung quanh đều là những nam tử l* m*ng, giờ đây đột nhiên thấy một nam nhân tuấn tú, Long Phiêu Phiêu cô nương trong lòng không khỏi có chút rung động.

Hai người xuất môn, gọi một chiếc xe ngựa, lên đường tới Long phủ. Sau khi xuống xe, Diêu KếTông xem xét một hồi, liền sắp xếp cho SởThiên Diêu ngồiởtửu lâu phíađối diện, để hắn một mình vào Long phủ. SởThiên Diêu nhìn hắn nói: “Ngươi chắc chắn không cần ta đi cùng chứ?”

“Có thể làm vậy, nhưng ta cũng là nam nhân, việc của mình trước hết phải tự mình làm, đâu thể việc gì cũng đi tìm hắn. Tứ lang, ngươi đi cùng ta một chuyến được không?”

“Làm như vậy quá nguy hiểm, ngươi cùng tiểu vương gia không phải rất thân thiết sao? Chỉ cần nhờ hắn ra mặt thay ngươi giải quyết, không phải sẽ tốt hơn sao?” Sở Thiên Diêu nhắc nhở Diêu Kế Tông.

“Cho nên, mới kêu ngươi đi cùng, ở bên ngoài xem động tĩnh. Vạn nhất ta không ra được, ngươi nhanh chóng đi gọi quan phủ đến.”

Ba người đều khóhiểu nhìn hắn,thực sự nghe không ra ý tứ trong lời hắn nói. Diêu Kế Tông thấy vậy nhanh chóng nói tránh đi: “Nguyên nhân là do không ai dám nói, ta là người đầu tiên, cho nên mới ôm hận trong lòng, sai người trên đường đuổi g·i·ế·t ta, cũng không phải mới chỉ một hai lần. Ngày đó, ta quả thực đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.”

Bàn bạc với SởThiên Diêu xong, Diêu KếTông hiên ngang lẫm liệtđi qua đại môn vào Long phủ. Ngày xuân, khítrời trong lành, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy cảm giác buốt lạnh. Có khi nào tráng sĩ vừa đi không còn trở lại nữa không? Nghĩ đến đây, hắn trong lòng nảy sinh một chút ý nghĩ thoái lui. Nhưng Long phủ đã mở ra, hắn giống như đã đi vào cửa c·h·ế·t, có muốn cũng không có đường quay lại.

Diêu KếTông bịnhìn nhưvậy, cảngười không được tựnhiên. Hắn cốýtránh ánh mắt của nàng, hướng vềLong ngũgia nói chính sự:“Long ngũgia, ngài thửbình xem.”

“Mẫu thân, Sương Sơ, hai người…thật là.” Sở Thiên Diêu giận dỗi nói, “Con không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Hắn trên đường bị người ta đuổi g·i·ế·t, vì thế mới đi cùng con, nếu không, con nhất định sẽ không cho hắn lên ngựa. Cũng là vì cứu một mạng người mà thôi.”

“Diêu công tử, bọn họ giữa ban ngày dám gây chuyện đánh người, công tử tốt nhất nên đi báo quan thì hơn.” Sở phu nhân vừa nghe nguyên do, liền thay hắn đưa ra chủ ý.

“Không cần. Ta tự mình sẽ giải quyết, nếu không được nhất định sẽ tìm huynh đệ ngươi. Nhớ kĩ, nửa canh giờ sau không thấy ta ra, ngươi lập tức đi báo quan được không?” Hắn dừng một chút, lại nói: “Báo quan không bằng trực tiếp đi tìm Lý Hơi, ta thực nghi ngờ tốc độ của quan sai, bảo Lý Hơi để hắn dẫn người đến chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều.”

Đột nhiên từ bên ngoài vang đến tiếng bước chân và tiếng vỗ tay vang dội. Cùng với tiếng khen không dứt: “Tuyệt, xướng quá tuyệt.”

“Là chuyện gì?” Sở Thiên Diêu hỏi.

DiêuKế Tông tập trung nhìn lại, thì ra là một nữ tử. Ước chừng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt không khó nhìn, chỉ tiếc là…thật sự bộ dạng quá yêu nước. Đời sau đều biết, Đại Đường vốn chuộng nữ nhân đầy đặn, vị cô nương này có thể xem là một ví dụ điển hình, khuôn mặt nàng giống như bánh bao, trên cổ thịt ngấn ba tầng, kích thước lưng áo quả thật đốt đèn lồng tìm mấy ngày cũng không hết. Nàng đi vào trong phòng, những kẻ khác đều tôn kính chào hỏi. Diêu Kế Tông chưa từng gặp qua nữ nhân mập như vậy, nhất thời cả người choáng váng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Long Phiêu Phiêu còn chưa kịpđáp lại lời hắn, Cao Mãnh ởmột bênđã hét to: “Sưmuội cho ngươi xướng, ngươi liền xướng đi, cần gìphải ra sức khước từ.”

Diêu KếTông vìthếkhông cùng Cao Mãnh chơi tròmèođuổi chuột nữa, hắn khống chế Tiểu Bạch Mãgia tốc chạy, chẳng bao lâuđã bỏlại Cao Mãnh phía sau.

Trong đầu nàng bất chợt lại hiện lên thânảnh màuđen ấy, làhắn sao? Nàng không muốn nghĩ đến, đây chính làtử tội. Sau ngày đó trở về, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, thật sự trong lòng không muốn đoán vậy. Vì thế sáng sớm hôm nay, nàng liền cưỡi bạch mã đi đến ân tự. Nhưng đáng tiếc người cần tìm lại không gặp.

Nữnhi nhàmình trước mặt người ngoài nói rõđiểm yếu, Long ngũ gia dở khóc dở cười: “Phiêu Phiêu, con nói bừa gì vậy.”

“Ngươi nói vậy cũng có điểm hợp lí, nhưng nếu hắn không nghĩ vậy, ngươi lúc đó phải làm sao?”

Tính ra cũng đã làlần thứtưhắn đến Sởphủ, lão nhân gác cổng thấy hắn, tươi cười nói: “Diêu công tử, ngàiđãđên, tứ công tử ở trong, mời vào mời vào.” Ngay cả Phi Hổ cũng không nhe răng nhếch miệng với hắn nữa, chỉ liếc mắt một cái, rồi chạy vào trong, lát sau đã dẫn Sở Thiên Diêu đi ra. Phi Hổ này, quả thật thông hiểu nhân tính.

“Tại hạ Diêu Kế Tông, xin được tiếp kiến Ngũ gia.”

“Trước ta, không ai dám nói sao? Đây thực sự giống bộ đồ của hoàng đế đó” (ý nói: đồ của hoàng đế có xấu cũng không ai dám nói gì)

SởThiên Diêu sáng sớmđã xuất môn, đi đến mộtân tựngoài thành Trường An.

Năm ngày trước đúng làngày thất hoàng tử gặp chuyện. Thật trùng hợp nhưvậy sao, SởThiên Diêu trong lòng chấnđộng. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, Bộ Bình Xuyên và chuyện này có quan hệ quá lớn. Vì cái gì? Hắn vì cái gì mà muốn ám sát thất hoàng tử?

SởThiên Diêu chỉcóthểyên lặng ngồi nhìnđàm thủy. Đàm thủy trong suốt, nhưng lòng người lạiâm u khó lường, giống như Bộ Bình Xuyên, không biết còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật.

“Sợ thì có sợ” Diêu Kế Tông thành thật nói, “Nhưng hắn hiện tại cũng có thân phận địa vị tại Trường An, làm việc gì cũng đều chú trọng thể diện. Tuy rằng sai thủ hạ tìm mọi cách gây khó dễ với ta, nhưng nếu ta chủ động tới tìm hắn, hắn hẳn không dám tùy tiện xuống tay.”

Cao Mãnh đứng lên giúpđỡ Long Phiêu Phiêu, nhưng Long PhiêuPhiêu cũng không cảm kích. Nàng hai hàng lông mày giương lên, mất hứng nói: “Sư huynh, ta cùng Diêu công tử nói chuyện, huynh xen vào làm gì?”

Khi bọn họnói chuyện, SởThiên Diêu cũng đã xuống ngựađi tới. Không đợi Sởphu nhân lên tiếng nói hết câu, nàng đã giành trước đáp: “Hắn trênđường bịkẻthùđuổi g·i·ế·t, cũng may gặp con, vìvậy mới cùng hắn cưỡi ngựa chạy thoát thân.”Nàng đem chân tướng sự việc nói rõ ràng, cũng là để Sở phu nhân cùng Sương Sơ khỏi tưởng lầm.

Diêu KếTông không nghĩcóthểdễ dàng hóa giảiân oán nhưvậy, không khỏi vui mừng nói: “Long tiểu thư,đa tạđa tạ, tiểu sinh sau này nhấtđịnh sẽbáođáp.”

Diêu KếTông ấmức trong dạ, lẽnào phải phản lại lương tâm nói Ngũgia xướng dễnghe, hắn quả thực nói không được. Bất đắc dĩ cười làm lành: “Ngũ gia, ta cũng là người yêu xướng. Không bằng ta xướng cho Ngũ gia ngài một khúc, ngài sau đó bình thử xem.”

Diêu KếTông vừa bước đi, Sởphu nhân phía sau đã cười rộlên: “Thiên Diêu, mẫu thân lần đầuthấy con cùng nam tử khác thân thiết như vậy.” Bà vừa mở miệng, Lăng Sương Sơ cũng cười theo: “Đúng vậy, Thiên Diêu, vừa rồi hai người thân thiết như vậy, ta cơ hồ còn tưởng đã nhìn nhầm người.”

“Cứ phải trốn tránh như chuột trốn mèo, ta thật sự không chịu nổi. Ta chuẩn bị đi gặp Long ngũ gia, cùng hắn kết thúc mọi chuyện. Tứ lang, ta muốn nhờ ngươi đi theo giúp ta, có gì còn tiện chiếu cố lẫn nhau.”

Hắnđược dẫnđến phòng khách Long phủ, nơi nơiđều bày ra hoa lệ, thất vũtinh mĩ. Trong phòng đông nghịt người, trong đó tất nhiên không thểthiếu Cao Mãnh. Hắn khuôn mặtẩn sau bộrâu quai nón, so ra thực sự cũng có điểm đặc biệt. Long ngũ gia là người duy nhất trong phòng được ngồi, hắn ngồi trên một chiếc ghế lớn màu đỏ, khuôn mặt dài thật dài, nhìn thẳng về phía Diêu Kế Tông bằng ánh mắt sắc bén như chùy: “Tiểu tử, ngươi xem ra cũng có chút bản lĩnh, dám một mình đến đây. Ngũ gia ta đã xem nhẹ ngươi rồi.”

Chương 16

Hai người trên lưng ngựa nhất tềtheo tiếng nhìn lại, chỉthấy trước một cửa hàng lớn làSở phu nhân vàLăng Sương Sơ, hai người cùng mang bộ mặt kinh ngạc, khó hiểu. Sở Thiên Diêu thấy hai người bọn họ như vậy, khẳng định màn ‘tiếp xúc thân mật’ vừa rồi đã lọt vào mắt họ, rõ ràng sẽ gây ra hiểu lầm không nhỏ. Nàng nhất thời lại không có cách giải thích, trong lòng hoảng hốt vô cùng.

“Vừa rồi ngươi xướng thật tốt. Phụ thân, ngươi ta thế này mới là ca hát, còn người, là tru lên thì đúng hơn.” Ra là tiểu thư Long gia, chả trách cũng mập như vậy.

Nàng lo sợ, trong khi Diêu KếTông lại bình thương nhưkhông. Hắn vội vàng xoay người xuống ngựa, chạy tới nhiệt tình chào hỏi: “Sởphu nhân, Lăng tiểu thư, thật may mắn gặpđược, hai vịđang cùng đi dạo phốsao?”

SởThiên Diêu vẫn nhưcũ, ngồi bên bờ đàm thủy mà ngẩn người. Nàng kinh ngạc nhìn mặt nước sâu thẳm, giống như lòng người cũng sâu thẳm.

Long Phiêu Phiêuquả nhiên nở nụ cười: “Ngươi như vậy cũng nói ca bình thường sao? Nếu thế thì phụ thân ta là gì đây? Ngươi xướng lại một khúc cho ta nghe được không?”

“Tiểu sinh Diêu Kế Tông, cũng chỉ xướng bình thường thôi, đã làm Long tiểu thư chê cười rồi.” Diêu Kế Tông khiêm tốn nói.

“Long ngũ gia, ta không phải bị ngài bức đến mức này sao? Ta vừa ra khỏi cửa đã bị người của ngài chặn đường đuổi g·i·ế·t, chỉ có thể giống rùa đen quay đầu bỏ chạy. Nhưng người vốn khác rùa, bắt ta ở trong phòng cả ngày, ta chịu không được. Ngài nói xem, việc này phải thế nào ngài mới chịu giơ cao đánh khẽ, kết thúc thù hận?”

Chuyện tình cảm, chẳng mấy ai được thuận buồm xuôi gió, không ít thìnhiềuđều phải chịu thương tổn. Nếu cóai đó may mắn cóđược tình yêu nhưtrong mộng, hơn phân nửa sẽđều oán trách cuộc sống sao quámức bình thản, khôngđủ phong phú, nhân sinh không nhiều vẻ nhiều màu, ngưỡng mộ người khác với cuộc sống của họ. Tất cả đều là đứng núi này trông núi nọ mà thôi.

“Tứ lang, không phải kêu ngươi cùng ta đi gặp Long ngũ gia.” Diêu Kế Tông giải thích, “Ta một mình đi vào gặp hắn, ngươi ở bên ngoài là được rồi. Nửa canh giờ sau, nếu không thấy ta ra, ngươi liền đi báo nguy--- không đúng, báo quan.”

Hai người ngồi chung một con ngựa, thân thểcơ hồnhưtrẻsinh đôi gắnchặt không thể tách rời. Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu nói chuyện, lại ngồi quá gần nhau, vì vậy hơi thở ấm nóng của Diêu Kế Tông phả vào bên tai nàng. Nàng vội vã quay đầu tránh đi, đồng thời hất cánh tay Diêu Kế Tông đang đặt trên vai mình ra. Nàng đang định mở miệng nói gì, đột nhiên từ bên kia ngã tư đường vang lên tiếng gọi: “Thiên Diêu”. Thanh âm mang theo nét kinh ngạc tột cùng.

“Bộ thí chủ trước đó vài ngày quả thật có ở trong nội tự, nhưng năm ngày trước đã từ biệt mà đi.” Tiểu hòa thượng trong ân tự nói cho Sở Thiên Diêu rõ sự tình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diêu KếTông nói nhưvậy, Sở Thiên Diêu không khỏi cóvài phần bội phục hắn: “Cũng được, đi theo ngươi thì đi.”

“Ngươi cũng có thể xướng?” Long ngũ gia một lần nữa đem hắn cao thấp đánh giá, vẻ mặt không xem trọng nói: “Nhìn ngươi như vậy, cổ họng nhất định không tốt, sao có thể xướng cao?” Nguyên lai hắn đánh giá khả năng xướng cao âm, khó trách hắn trước kia chỉ có thể ca bằng giọng khản đặc.

Long ngũgia nhìn nữnhi nhàmình không có quy củ, quảthật hếtđường xoay xở. Diêu Kế Tông nhận thấy cơhội hiếm có, vìthếdò xét hỏi: “Long ngũgia, vậyân oán giữa chúng ta…”

SởThiên Diêu biết không thắng được mẫu thân, chỉcóthểtức giận màkhông làm gì được. Nàng không đểýđến bọnhọ nữa, chỉ tiêu sái một mình lên ngựa, đoạn quay lại nói: “Không cùng hai người đi Ngưng Hương Đường nữa, con về nhà trước.” Nàng bỏ lại sau lưng hai người đang âm thầm cười trong bụng mà phi thẳng về phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diêu KếTông quyếtđịnh cho Long ngũgia mởrộng tầm mắt, tốt xấu gì hắn cũng đã học qua đại học kịch, cũng có thể xem như có chút tài năng. “Long ngũ gia không nên trông mặt mà bắt hình dong. Ta tuy không mập bằng ngài, nhưng không có nghĩa ta xướng không tốt. Để ta xướng ngài nghe một khúc.”

Từsau lần thoát hiểm trong gang tấcđó, Diêu KếTông cũng không dám tùy tiện xuất môn. Nhưng hắn thật sựkhông thểchịu cảnh ‘nhẫn nhục sống tạm bợ’ này thêm nữa, vìvậy mới quyết định đi tìm Long ngũ gia, kết thúc mọi ân oán. Hôm nay, sau giờ ngọ, hắn mang theo vạn phần dũng cảm ra khỏi cửa…đi đến… Sở phủ.

Long ngũgia còn chưa kịp trảlời, Long Phiêu Phiêuđã chen lên trước nói: “Không cần phụ thân ta bình. Ta đã nói rồi thôi, công tử xướng tuyệt hay.”

Lăng Sương Sơche miệng cườinói: “Tuy rằng Long ngũ gia tiếng ca không tốt, cũng ‘có tiếng gần xa’, nhưng ngoại trừ công tử ra, chưa có ai dám nói. Diêu công tử, người thật quá can đảm.” Nàng trước kia đều nghĩ hắn chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, không nghĩ hắn cư nhiên thẳng thắn, không sợ c**ng b**, Lăng Sương Sơ không thể không nhìn người trước mặt bằng cặp mắt khác xưa.

[ alobooks.vn ]

“Cho nên, thêm một chuyện nữa cũng không là gì, ta chỉ nhờ ngươi một lần này nữa thôi.”

Tuy rằng bịSởThiên Diêu thẳng thắn nói rõ chuyện của mình, nhưng Diêu Kế Tông cũng không chấp nhận bị mất mặt. Hắn thở dài nói: “Sở phu nhân, thật sự oan uổng cho ta. Ta vốn không muốn cùng người khác gây thù chuốc oán. Nhưng tên mập mạp kia lòng dạ hẹp hòi, vì một chút việc nhỏ mà không tha cho ta. Ta nhiều nhất cũng chỉ nói hắn ca khó nghe, hắn lại vì vậy mà phái người tìm g·i·ế·t ta…”

Sởphu nhân nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, sắc mặt chuyển lại như cũ đáp: “Là ta muốn mua thêm một chút đồ, liền gọi Sương Sơ theo giúp ta chọn lựa một chút.” Bà dừng một chút, đoạn buồn bực hỏi: “Diêu công tử, công tử cùng Thiên Diêu tại sao lại….”

Sởphu nhân nghe thấy càng ngạc nhiên nói: “Diêu công tử, tại sao lại cùng kẻkhác kết thâm thù đại hận. Cưnhiên trênđường cóngười đuổi g·i·ế·t sao?”

“Đa tạ Sở phu nhân quan tâm, đến lúc tất yếu, ta nhất định sẽ làm như vậy.” Hắn cũng biết, giang hồ xử theo lối giang hồ, động đến quan phủ chỉ là hạ sách, chưa đến lúc bất đắc dĩ, vẫn không nên dùng đến cách này.

SởThiên Diêu nhìn hắn rất lâu mới nói: “Ngươi một mình dám đi gặp hắn, không sợ hắn một đao chém ngươi sao?”

Long Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm Diêu KếTông hỏi: “Ngươi tên gì? Làm cách nào xướng tốt nhưvậy?”

Diêu KếTông cũng không chần chừ, vội nói: “Tứ lang, ta tới tìm ngươilà có việc muốn nhờ. Ngươi đi cùng ta giúp một tay được không?”

Long ngũgia nghe hắn nói xong, liềnđem hắn từ trên xuống dưới đánh giámột phen. Sau cùng cười lạnh nói: “Chuyện này cũng dễ dàng thôi. Bảo Hạnh Hoa Xuân của các người sắp xếp ba mươi bàn, Ngũ gia ta trước mặt mọi người sẽ xướng thử một khúc. Sau đó ngươi thử bình xem ta xướng thế nào.”

‘Hoa rơi cố ý vì lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến hoa rơi’: Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa

“Trên đời này có nhiều người cần cứu mạng, tại sao lúc nào cũng trúng phải hắn? Có thể thấy đây cũng là duyên phận.” Sở phu nhân nhìn nữ nhi bộ dạng tức giận, liền lên tiếng trêu đùa nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Long tiểu thưnày nghĩhắn làkẻhát rong sao? Diêu KếTông thoái thác nói: “Không xướng không xướng,tại hạ vừa rồi xướng đa cao độ đã mệt rồi.”

Bọn họnói thêm vài câu nhàn thoại nữa, trong khi Sởphu nhân cùng Lăng Sương Sơ đã muốn đi Ngưng Hương Đường chọn son phấn. Sở Thiên Diêu cũng đi theo giúp họ một tay, Diêu Kế Tông vì vậy liền cáo từ, một mình dẹp đường hồi phủ.

Lăng Sương Sơnãy giờvẫn không nói gì, chỉ tròn mắt nhìn Diêu KếTông, vừa rồi nghe hắn nói vậy, nàng mới mởmiệng hỏi: “Công tửnói người nào mập mạp ca hát khó nghe. Không phải là Long ngũ gia chứ?”

“Chính hắn!” Diêu Kế Tông trăm phần trăm khẳng định, “Lăng tiểu thư, ta vừa nói, nàng liền đoán được là hắn. Hắn ca hát như vậy, hẳn là ‘cũng có tiếng gần xa’”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Chương 16