Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Chương 18

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chương 18


Chương 18

TừHóa Sinh Tựđi ra, LýSướng cùng Bộ Bình Xuyên lên xe ngựa

Bên trong xe bốtríkhéo léo làm người ngồi thoải mái . Ngồiởtrên xe giống nhưngồi thuyền hoa nhẹnhàng lay động.

Nàng tựa vào vai BộBình Xuyên nhẹgiọng nói:

- Nhanh nhưvậyđã phải trởvềmuội hi vọng thời gian cóthểdài hơn chút.

Bởi vìthời gian cóhạn, tụnhiên hi vọng thời gian cóthểkéo dài ra vôhạn hắn không tiếp những lời này của nàng, chuyểnđề tài nói:

- Hiện tại ta đưa nàng đi Tĩnh An vương phủ.

- Ưm! cóthểđưa muộiđến của sau Tĩnh An vương phủđược không. Muội từnơiđó trực tiếpđi vào Lưu Tiên Cư. Tiểu vương phi sẽ an bài xe ngựađưa muội vềnhà- Nàng lúc nàyđây làtheo danh nghĩađến Tĩnh An Vương phủhọc thêu túhoa (thêu hoa), khi vào Lưu Tiên Cư được Nguyễn Nhược Nhược giúp đỡ từ cửa sau vụng trộm đi ra ngoài, hắn cùng xe ngụa chờ ở cửa sau.

Mấy ngày nay, nàng năn nỉNguyễn Nhược Nhược hỗ trợ, dùng phương thức này gặp hắn. Tuy rằng hắn hàng đêm lẻn vào vương phủnóichuyện với nàng, nhưng đối với tình cảm của nàng với hắn, chính là ngày đêm không gặp hắn liền chịu không nổi.

- BộBình Xuyên, chàng cóbiết muội vìcái gìnhấtđịnh phải bắt chàng theo muộiđến lơi này thắp hương không?- Nàng năn nỉhắn cùng nàng đếnHoá Sinh Tự, khó khăn lắm mới nói động được hắn.

Hắn nhìn nàng, do dựmột chút rồi nói: - Ta biết, muội làcầu phúc cầu bình an cho ta. Chính là, ta đây không có...- Hắn nói còn chưa nói hết, một bàn tay của nàng đã chặn miệng hắn lại.

- Không cho chàng nói nữa, sẽ được, nhất định hữu dụng. Muội một mảnh thành tâm khẩn cầu, Phật tổ đại từ đại bi, nhất định sẽ phù hộ chàng bình an không tai không nạn.

Hắn nhìn nàng, tuy rằng mộtđôi mắtẩn sâu vôhạn lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt nàng mỉm cười, nụcười thật tươi, xinh đẹp như một đóa hoa. Nàng biết hắn thích nhìn nàng cười mỗi khi cùng ở một chỗ với hắn, nụ cười như hoa tươi nở mãi không tàn.

Đem cánh tay của nàng nhẹ nhàng kéo xuống mà nắm ở trong lòng bàn tay mình, Bộ Bình Xuyên nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng mà nói.- Trông nàng cười lên, thật đẹp. Giống như...- Trong ánh mắt lại có phần hoảng hốt.

- Giống nhưcái gì?- LýSướng thấy hắn nói được một nửa thìdừng lại, chậm chạp không có nói tiếp, không khỏi hỏi.

BộBình Xuyên sắc mặt nháy mắt tiêu điều, như lá cuối thu khi rụng bay tán loạn trên đường vắng vẻ không người. Lý Sướng nhận thấy được tay hắn nắm tay nàng cũng đồng thời trở nên lạnh lẽo, nàng cầm nấy tay hắn hỏi.

- Chàng làm sao vậy?

Lần thứhai, LýSướng hỏi hắn những lời này. Nàng mẫn cảm thấy được cảm xúc hắn dao động, ở trong lòng hắn nhất định có chuyện thương tâm. Ngay cả thời gian cũng không xóa bỏ được.

Hắn bình tĩnh tâm tình, mỉm cười nhìn nàng nói: - Không cógì- Hắn cười khóe môi cong lên mộtđường duyên dáng, cho dù chỉ một tia thản nhiên khi mỉm cười, nhưng cũng không thể che dấu được u buồn.

- Nếu cócái gìlàm cho chàng cảm thấy khổ sở, chàng nói cho ta biết, ta nguyệnýcùng chàng chia sẻ.- Nàng chàn ngập nhiệt tình thực lòng nói với hắn. Chân chính yêu thương một người, đều là như thế đi. Nguyện ý chia sẻ cho hắn hết thảy, vô luận là tốt là xấu, là buồn là vui.

Hắnôn nhu nói với nàng: - Cómột sốviệc, không biết làcóphúc. Cho nên, nàng không cần biết nhiều sẽtốt hơn.

LýSướng hơi thất vọng, nhưng là biết rõ Bộ Bình Xuyên là muốn tốt cho nàng . Vì thế nàng cười nói với hắn:

- Ta đây hỏi chàng, chính là...Chàng không cần rầu rĩ không vui nhưvậyđược không?

- Cùng với nàng ởmột chỗ, ta đã vui vẻrất nhiều.- BộBình Xuyên từtâm màphát nói. Cuộc sống của hắn, đã rất lâu không có vui vẻ rồi. Nhưng là từ khi quen với nàng...Đã làm cho hắn vui vẻ. Kìm lòng không được, hắn ôm nàng vào trong lồng ngực, vô hạn yêu thương....

BộBình Xuyên nhớrõkhi lầnđầu tiên nhìn thấy nàng, vào thời tiếtđầu mùa xuân trên sông Khúc Giang.

Đầu xuân trên sông Khúc Giang, một dòng sông xanh biếc gữa đất trời. Hai bên bờ sông phong cảnh như vẽ, đủ mọi màu sắc muôn hình muôn vẻ. Hoa như thiếu nữ diện bộ áo hồng xinh đẹp, núi giống như lơi thần tiên ở, sông Khúc Giang cảnh đẹp làm người ta say mê. Nơi này nổi tiếng là địa danh có phong cảnh đẹp ở thành Trường An và những vùng phụ cận, một năm bốn mùa du khách nối liền không dứt. Bộ Bình Xuyên nhàn nhã bước đến đây, tùy ý đi vào tửu lâu. Tìm một bàn nhìn ra sông mà ngồi, một mình uống rượu ngắm sông.

Rượu uống đến khi còn một nửa, trong hồbỗng nhiên cótiếng nữtửcười truyềnđến, tiếng cười thanh thoát nhưngọc châu chạm nhau. Bộ Bình Xuyên theo tiếng cười vừa nhìn ra, xa xa trong sông một con thuyền hoamỹ lệ chậm rãi đi tới. Bên của sổ sơn son khắc hoa, có vị cô nương yểu điệu da trắng như tuyết miệng son má hồng ngồi bên cạnh cửa sổ, nàng đang chơi đùa với một chú vẹt. Chú vẹt kia hiển nhiên đang học nói, cũng không rõ chú vẹt đó nói gì, làm cho cô gái cười hiện lên lúm đồng tiền thật khả ái. Tươi cười kia... Bộ Bình Xuyên liếc mắt thoáng nhìn một cái, trong lòng chấn động không ngừng, giống như nước sông vỡ bờ, cuồn cuộn nổi lên ngàn cơn sóng.

Thuyền hoa ởtrên mặt sông nhẹnhàng đi qua, đi sâu sau hàng liễu ở bờ bên kia. Cành liễu đung đưa nhè nhẹ theo gió xuân. Giống như bức rèm che phủ con thuyền đi qua và cô gái trên thuyền. Thuyền hoa qua đi hồ nước đến khi mất dạng, từng đợt gợn sóng dần dần đẩy ra, ba động không thôi. Trong lòng Bộ Bình Xuyên cũng giống như mặt sông lúc này, gợn sóng lan rộng, làm cho tâm tình rung động không ngừng.

SởThiên Diêu mơmơmàng màng tỉnh lại, nàng cảm thấyđầu ẩnẩnđau. Nhưthế nào màđầu lạiđau nhưvậy? Nàng nhịn không được chống tay xuống phía dưới. Nhưng tay vừa đặt xuống, lại đụng vào một cái mềm mềm ấm áp bên cạnh người. Nàng mờ mịt trợn mắt nhìn lại, thế nào lại là ......khuôn mặt của Diêu Kế Tông? Do hắn đang ngủ say, bị tay nàng phủ ở trên mặt chặn mất không khí, hắn xê dịch thân mình, chân duỗi ra liền gác lên đùi của nàng. Nàng đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đến liền kinh hãi, không nghĩ ngợi nhiều một cước đá văng hắn ra.

Diêu KếTông đang ngủngon ởbên cạnh nàng cảngười đột nhiên biến mất. Màsàn nhà vang lên bịch một tiếng, tiếp theo làtiếng ai ôiliên tục. Hắn thoáng cái tỉnh táo lại, mới phát hiện bọn họ thành cùng nhau ngủ ở trên hai cái bàn xếp lại với nhau, hai người còn đắp chung một chiếc chăn cũ nữa. Đây là chỗ nào vậy? Nàng nhìn bốn phía quanh mình, rồi đánh giá lại một lượt, nguyên lai hai người bọn họ ở tửu quán uống say không biết trời đất. Nàng đau đầu kịch liệt như vậy, cũng là phản ứng bình thường khi uống rượu say tỉnh lại.

Diêu KếTông từsàn nhàđứng dậy, cũng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Cũng giống như nàng, đem bốn phía quanh mình đánh giá một phen lúc sau hắn mới tỉnh ngộ. Nguyên lai đêm qua học theo Lý Thái Bạch, vào tửu đ**m trong thành Trường An uống rượu giải sầu. Nói như vậy sau khi hắn cùng nàng say mèm, chủ quán rượu nhất thời không có cách nào khác đành phải hợp hai cái bàn lại, đem bọn họ an trí lên trên đó. Nhưng mà... Hắn tránh không được ai oán nói:

- Tứlang, tướng ngươi ngủrất xấu nha! Như thếnàođem ta đá xuống dưới đất vậy?

Nàng làm sao màtrảlời hắnđược, mặt nàng đỏ bừng quay đầu ra hướng khác màbước xuống bàn. Trong lòng thật ảo não, nếu sớm biết thế này sẽ không uống nhiều rượu như vậy nha. Kết quả uống đến bất tỉnh nhân sự, cư nhiên cùng hắn ngủ cùng một chỗ. Uống rượu thực không phải là tốt à nha! Vốn ngay từ đầu nàng uống rất có kiềm chế, nhưng là sau khi Diêu Kế Tông uống hết bầu rượu bao nhiêu sầu khổ trong tâm hắn đều tuôn ra, đột nhiên hắn cất lên tiếng hát:

- Ta yêu nàng, nàng đã muốn bay đi, người nàng yêu trong lòng không cóta đi vào. Này chính làtình yêu như chim đã muốn bay xa,tình yêu của ta là cánh chim đến khi nào mới thấy?

Từng câu từng câuđều len lỏi theo vào chỗ sâu trong linh hồn nàng, thêlương cùng ai oán vô cùng vôtận liên miên không dứt. Nàng nghe được tâm giống nhưbịgiáng mộtđòn, bao nhiêu ưu sầu kìm nén trong lòng liền tuôn ra, nước mắt tuôn rơi từng giọt từng giọt. Chén rượu vừa rót ngửa đầu lên làm một hơi uống hết sạch, ngay cả nước mắt đang rơi cũng theo rượu nuốt xuống bụng. Tiếp một ly, lại một ly từng ly một, chén nối chén. Uống đến khi cuối cùng cái gì cũng không biết nữa.

Trong tiệm cóvài tiểu nhịcũng xếp mấy cái bàn lại với nhau thành một khốiđể ngủ. Bị bọn họlàm cho bừng tỉnh, trong đó cómột vị lão giảđi ra cười làm lành nói:

- Nhịvịcông tửđã tỉnh lại? Tối hôm qua tiền rượu của hai vịtổng cộng là hai lượng bạc bảy quan tiền, còn chưa tính đến tiền thưởng cho lão đâu.

- Thưởng a, cái này ta thưởng cho lão.- Diêu KếTông liền móc bạcđưa cho lão. SởThiên Diêu cũng không chờhắn, nàng liền hướng cửa tửuđ**m màđi ra ngoài. Cửa tửuđ**m còn chưa mở ra, một tiểu tiểu nhị liền nhanh chân chạy ra mở cửa cho nàng. Chờ cho nàng ra khỏi cửa, Diêu Kế Tông cũng tiếp bước theo sau, hai người hợp lại nhau đi ra khỏi tửu quán.

Trời vừa mới hừng sáng, bầu trời trong xanh mát rượi chân trờiphía đông nổi lên một phiếm vàng nhạt, là mặt trời sắp dâng lên mà ra. Trên đường trong thành Trường An, phần lớn các cửa hàng buôn bán đều chưa mở cửa. Nhưng một số đoạn đường sớm đã có quán ăn mở cửa. Diêu Kế Tông liền gọi Sở Thiên Diêu.

- Tứlang, ngươi đã đói bụng chưa, chúng ta vào kia ăn chút điểm tâm đi.

Nhưng nàng làm sao còn mặt mũi cùng hắn ngồiăn điểm tâm nữa cơchứ, nàng thầm nghĩmau mau thoát khỏi nam tửtrong lúc vôýcùng nhau ngủ một chỗnày, mặc dùchưa cóchuyện gì xảy ra nhưng cũng làm cho nàng xấu hổ không thôi.

- Ta không ăn, ngươi muốnăn thìngươi ăn một mình đi.

- Ngủmột chỗvới nhau đương nhiên cùng nhau ăn sáng chứ, một mình ta ăn thìcòn gìý tứnữa.- Diêu KếTông nói tựnhiên như vậy, còn nàng nghe được thìđầu thêm đau nhức. Nàng tức giận nói:

- Ta không ăn, ngươi ăn một mình đi.

Bỏlại những lời này nàng lảo đảo bước đi, Diêu KếTông liền túm cánh tay của nàng nói.- Tứlang, ngươi làm sao vậy? Nhưthế nào vẫn còn tức giận nhưvậy. Ngươi nên nghĩ thoáng một chút đi, trong lòng Lý Sướng đã có Bộ Bình Xuyên rồi. Nếu ngươi không thích cũng là vô dụng a! Coi như hết, cứ như vậy quên đi thôi, không nên nghĩ nhiều, có muốn cũng không vãn hồi lại được.- Hắn luyên thuyên một phen khuyên nhủ nàng hồi tâm chuyển ý lại.

Một phen hắn tự ình lànóiđúng, làm cho nàng nghe đươc dởkhóc dởcười. Nhất thời nàng không cócách nào phản bác lại lời hắn, nói làmình không thích LýSướng, nàng thất hồn lạc phách say mèm kia làtại ai? Chỉcóthể oán hậnđem cánh tay của mình thoát khỏi tay của hắn rồi nói:

- Ngươi một mình ăn sáng đi, chuyện của ta không cần ngươi quản.

Bọn họđang giằng co nói chuyện nhưvậy, bỗng một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh họ, cửa sổ xe bỗng nhôra một cáiđầu kêu:

- KếTông, thếnào màsáng sớm thế này đã thấy ngươi rồi?

Diêu KếTông theo tiếng gọi giật mình quay đầu lại liền hôto.

- Vương công tử.

Nguyên lai làvịVương công tửlần trước gặpởtửu lâu Hạnh Hoa Xuân, hắn bịBộ Bình Xuyên giáo huấn qua một lần. Đánh giálại vị công tử này, đôi mắt hắn đen như gấu mèo, một bộ dáng ngủ không đủ giấc. Vị Vương công tử này hôm qua chắc là cả đêm thức trắng, tròng mắt đầy tơ máu mang một bộ dáng vẫn còn ngái ngủ? Hắn nghiêng đầu đem Sở Thiên Diêu đánh giá một lượt, tà tà cười nói:

-Kế Tông, ngươi cùng vị công tử này mới từ trong Quế Lan Phường đi ra hả?

- A, cái gì?- Diêu KếTông nghe được nhất thời mùmịt không hiểu nhìn hắn, SởThiên Diêu cũng không cóhơn. Hai người nhưlạc trong sương mù ánh mắt cùng nhìn vềphía Vương công tử.

Vương công tửliền lấy tay chỉchỉsang bên trái hai người. - Không phải ngươi cũng ta giống nhau sao, hẳn làngươi mới từtrong QuếLan Phường đi ra? Ta cũng vừa mới tiêu diêu cùng Phương cônương trong Nguyệt Hoa Lâuđi ra, vịtiểu nương tử này thật sự làm cho người lạc hồn lạc phách nha - Khi nói đến đây nước miếng hắn chảy ra khỏi miệng rồi rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn Sở Thiên Diêu nói tiếp.

- KếTông, nghe túbànói dạo gầnđây không thấy ngươi lai vãng thanh lâu nữa, nguyên lai ngươi chỉlo động ‘long dương chi hưng’. Hảo tuấn tú tiểu ca ca nha, chẳng trách ngươi ngay cả tiểu nương tử cũng không quan tâm nữa .

Trời! Diêu KếTông nghe được hắn nói xong những lời nhưvậy suýt chút nữa thìhộc máu, quay đi quay lại biến hắn thành gay đi.Hắn cũng không phải là đồng tính luyến ái nha! Quay lại nhìn Sở Thiên Diêu, đã thấy nàng tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt. Vị Vương công tử kia còn không biết sống c·h·ế·t, liền hướng tới Diêu Kế Tông cười nói: - Kế Tông, vị tiểu ca kia phục vụ ngươi chắc cũng lâu rồi giờ thì nhượng lại cho ta đi. Chúng ta cũng phải bù đắp trao đổi cho nhau chút chứ! - Hắn nói những lời đầy ái muội cũng hướng Diêu Kế Tông nháy nháy mắt.

Nghe một chút, đây làhắn nói sao? Này căn bản chính làđổập xuốngcho hắn một chậu nước bẩn đi, nghe được những lời này Diêu Kế Tông hận không thể cho hắn một cước đá văng đi. Vị Vương công tử này tiếng nói vừa dứt, Sở Thiên Diêu nàng đã tức giận đến cực điểm, liền vung một quyền thẳng vào mặt hắn. Chỉ nghe ‘ai ôi’ một tiếng, hắn ôm mặt ngã xuống thùng xe. Ít nhiều hắn ngồi ở trên xe, nếu không hắn đứng ở giữa đường mà nói có lẽ nàng còn cho hắn thêm mấy quyền mấy cước nữa nha. Khi cửa sổ xe không còn mục tiêu, nàng căm giận giậm chân một cái, quay đầu bước đi

Tốt!Thực hả giận! Nhìn họ Vương bị trúng một quyền như vậy, trong lòng Diêu Kế Tông thật là sảng khoái. Quay đầu lại thấy người vừa đánh hắn đã đi được một đoạn xa rồi, hắn không ngừng đuổi theo mà gọi. Khi tới nơi vừa cười vừa nói:

- Tứlang a, đừng nónggiận đừng nóng giận, đừng để cho loại người như thế làm ình tức giận mà hại đến thân thể nha, như vậy không đáng giá chút nào đâu.

- Diêu KếTông, ngươi...... Ngươi làm sao màquen loại người nhưthế? Vềsau cách ta xa một chút đi.- Nàng tứcđếnlỗi thở phì phò mà thét lớn, vốn say rượu cùng với hắn ngủ chung trên bàn đã làm cho nàng không thoải mái lắm rồi nha. May mắn là nàng còn là một thân nam trang nha không đến nỗi làm cho người người chê cười. Vạn lần không nghĩ tới, tên kia...... Cư nhiên còn nghĩ nàng còn có “long dương chi hưng” (đồng tính luyến ái) nữa chứ. Ngay cả là ‘nam nhi thân’, nghe được những lời như vậy không tức c·h·ế·t thì cũng là chuyện lạ!

- A Tứlang, ngươi đừng cómànghe cái tên kia nói hươu nói vượn (nói không đúng sựthật), ta là trong sạch đấy nha.- Thấy nàng hiểu lầm hắn như vậy, cũng làm cho hắn một phen đau đầu nhức óc nha. Thật là mất mặt mũi nha, khó khăn lắm hắn mới cùng nàng hóa thù thành bạn, còn một phen kết giao huynh đệ. Thật là dễ dàng cho hắn lắm sao? Này không phải sẽ bị tên họ Vương kia nói hai ba câu liền một cái là phá hủy hết sao? Hắn hận không thể lấy ra tim gan cấp cho nàng xem chính mình có phải là phong thái chính nhân quân tử hay không, hắn không phải là sắc lang nam nữ đều ăn tuốt nha.

Đáng tiếc nàng cũng không thèm để ý đến hắn nữa, khuôn mặt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước mà đi coi hắn như là không khí vậy. Diêu Kế Tông bám riết phía sau không tha cho nàng, vừa đi vừa giải thích không ngừng.

- Tứlang, ngươi cũng không phải mới nhận thức ta ngày một ngày hai nha. Ngươi nghĩ lại một chút đi chứ, hắn nói ta như vậy sao mà ta chịu nổi cơ chứ? Ta ở trước mặt ngươi có hành vi xấu xa nào sao?

- Còn nói không có, ngươi động cái liền chụp lấy bàn tay của ta nhưvậy còn nói thếnào? - Nàng tức khí đến mức hồ đồ, hành động như vậy cũng làm chứng cứ phạm tội lôi ra tố cáo hắn.

- A không phải chứ, tứlang. Ta với ngươi cùng đứng một chỗnhưvậy cũng tính làhành vi xấu xa sao?

Nàng dừng lại, nghĩnghĩrồi nói.- Cho dù làhiện tại ngươi đã cải tà quy chính thì sao, nhưng những hành vi trước kia của ngươi không phải chuyện nào là không xấu xa đi? Hiện tại ngay cả ngươi đã hối cải để làm người mới, nhưng thứ cho ta nói thẳng, ta không muốn cùng kẻ "đoạn tụ tay áo" mà kết giao làm hảo bằng hữu.

-Oan uổng cho ta! Căn bản ta không có đam mê cái loại này nha, tứ lang là ngươi hiểu lầm ta à nha.- Diêu Kế Tông thật là muốn đi đánh trống kêu oan cho chính mình.- Đều tại cái tên hỗn đản kia "hồ ngôn loạn ngữ" (nói xằng nói bậy), đổ chậu nước bẩn lên đầu của ta. Ngươi còn không biết ta như thế nào sao? Ta thích chính là nữ nhân nha, người ta thích chính là Lý Sướng a! Nhưng mà nàng......Nàng không có tình ý với ta.- Nói đến chuyện thương tâm này, lại làm cho hắn than thở không thôi.

Vừa nghe hắn nói xong những lời như vậy, nàng đang tức giận cũng thanh tỉnh được vài phần. Quả thật, nàng cùng Diêu Kế Tông quen biết cũng không phải là ngày một ngày hai, hắn là người như thế nào? Nàng trong lòng sao lại không biết cơ chứ. Tuy rằng trước đó Lăng Sương Sơ đã miêu tả cho nàng biết hắn là kẻ ăn chơi trác táng không chuyện xấu nào vắng mặt. Nhưng là nàng tiếp xúc với hắn một thời gian liền phát hiện hắn căn bản không phải loại người không chuyện xấu nào không làm cả. Hắn một thân anh khí hiên ngang lẫm liệt, không câu nệ tiểu tiết. Làm người hào phóng, tâm địa lương thiện. Làm việc mặc dù đôi khi vô lại, nhưng lại thú vị không xấu xa. Nàng âm thầm nghĩ kĩ, thật đúng là như vậy không lời nào là hắn nói không đúng cả. Tĩnh An Vương thế tử cũng nói hắn đã hối cải để làm người mới, hắn có thể thay đổi thành người mới như vậy, thật đúng là...... hiếm thấy.

Nàng suy nghĩđến xuất thần, còn Diêu KếTông hắn chỉlo thởdài thởngắn. Nhất thời hai người cũng không cónói chuyện gì, chính là vùiđầu điđường. Lúc này bỗng có một chiếc xe ngựa dừng lại ở phía sau bọn họ trên xe phát ra tiếng gọi: - Thiên Diêu.

SởThiên Diêu cùng Diêu KếTông quay lại nhìn chiếc xe ngựa, ởtrước cửa xe bỗng lộra một khuôn mặt thanh tútuyệt sắc dung động lòng người, thìra làLăng SươngSơ thiên kim tiểu thư Ngự sử. Đôi mắt nàng ngạc nhiên đem hai người bọn họ đánh giá một phen, nhịn không được liền cất tiếng hỏi:

- Thiên Diêu, tối hôm qua ngươi điđâu vậy? Bá mẫu cùng Thiên Tiêuđều đến nhàcủa ta tìm ngươi đấy.

Nàng thân lànữnhi mà một ngày một đêm không về tất nhiên mẫu thân và người thân đều no lắng đi tìm chứ. Chính là Diêu Kế Tông nghe lại có phần không hiểu, không khỏi đặt câu hỏi:

- Lăng tiểu thư, Sởphu nhân nhưthếnào cùng người nhàhắnđiđến phủtìm hắn vậy? Đáng lý ra là Tam Lang không về nhà thì phải đến quý phủ tìm hắn nha thế nào lại đi tìm Tứ lang vậy?

Nàng không trảlời hắn màhỏi ngược lại:

- Diêu công tử, nhưthếnào màngươi cùng với Thiên Diêuđi chung với nhau vậy?

SởThiên Diêu nàng cảm thấy không ổn, còn chưa kịp lên tiếng thì Diêu Kế Tông đã tùy tiện nói trước rồi:

- Tối hôm qua ta cùng với tứlang đi uống rượu nha, sau khi uống rượu xong chúng ta còn cùng ởlại tửu quán ngủmộtđêm đó. Coi này chúng ta cũng vừa thức dậy nha.

Hắn nhẹnhàng bâng quơ nói, Lăng Sương Sơ nghe được đến đây thì kinh ngạc đến lỗi mắt hạnh trợn ngược miệng há thành chữ o, tay ngọc chỉ về phía hai người. Diêu Kế Tông lại không chú ý đến hành động của nàng mà quay về phía Sở Thiên Diêu nói.

- Tứlang à, xem ra hai ta một đêm không trở về, mọi người trong nhà chắc lo lắng gần c·h·ế·t a. Hai ta nhanh nhanh về phủ mà dọn dẹp rắc rối đi, nếu không chỉ sợ bọn họ lại cho người đi báo quan mất. Ta đi trước đây, buổi chiều lại đến nhà tìm ngươi.

Vừa nói xong, hắn liền không ngừng hướng hai nàng cáo từ. Lăng Sương Sơ nhìn hắn đi thật xa, tâm tình mới khôi phục lại bình thường, nàng quay ngoắt lại nói với Sở Thiên Diêu:

- Ngươi nha, hôm qua nhưthếnào cảngày lẫnđêm đều không cóvềnhà. Làm người nhàngươi hỗn loạnđi tìm làm cho ta cả một đêm lo lắng cho ngươi. Sáng sớm liền tới nhà ngươi coi ngươi đã trở về chưa, cư nhiên không nghĩ tới lại gặp ngươi cùng với tên Diêu Kế Tông kia ở chung một chỗ, thực làm tức c·h·ế·t người ta mà, nha đầu c·h·ế·t tiệt lên xe mau, trên đường suy nghĩ làm thế nào mà cấp cho nương ngươi một lời giải thích đi.

[ alobooks.vn ]

Đúng vậy? Như thế nào mà cấp cho nương một lời giải thích bây giờ? Đầu nàng lại nổi lên một trận đau kịch liệt, nhịn không được nàng nhu nhu cái huyệt thái dương của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chương 18