Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21: Chương 21

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Chương 21


- Vậy Long Phiêu Phiêu rốt cuộc béo nhưthế nào?

- Ngươi thật sựlàbảo toànđược mệnh a! Ngãtừtrên cao nhưvậy màkhông c·h·ế·t, tiểu tử, ngươi vận khíthật tốt.

Hắn nói nhẹnhành vậy, SởThiên Diêu biết sựviệc hung hiểm nhưnào. Mấy canh giờnàng chờhắn bòlên, máuởtim đều dồn đến cổhọng vàmắt. Mặt vách đá kia cũng không phảiđường bằng phẳng gì, trượt đi một cáicó thể văng thẳng ra khỏi vách đá. Nhìn hắn chuyện trò vui vẻ dường như không có việc gì, tâm không thể không sinh bội phục. Vì thế đi lên hai bước hướng nương nói:

- Đừng động ta a, để cho ta nằm một lát rồi nói sau, ngay cảnăm ngón tay ta đều không động đậy nổi.

- Bộdáng làthùng phi đi. VịLong tiểu thư này, sau khi chợt nghe ngươi hát một câu liền yêu thượng ngươi? Còn tìm tới tận cửa để ước hội với ngươi?

Diêu KếTông làtínhcó lẽ vẫn còn thiếu đi.

Ba chữcuối cùng hắn nói nhưthìthầm.

- Tứlang, cóthểhay không giúp ta bôi thuốc lưu thông máu bầmứsau lưng?

Nguy hiểmđã qua, Diêu KếTông đượcđà nói mạnh miệng.

Nguyễn Nhược cũng cười nói:

- Cái gìlàm huynh đệ nha! Hai nam nhân mới làm huynh đệ. Một nam một nữ, hẳn là.....

Nguyễn Nhược Nhược cũng không biết phải làm như thếnào khen hắn mới tốt.

- Con...... Con làcoi Diêu KếTông làm huynh đệ đối đãi, chúng con thiếu chút nữa vàođào viên kết nghĩa. Nói sao thìhắn cũng làvìcứu con mới ngãvách núi, con thay hắn thoa dược cũng phải nha.

SởThiên Diêu vẫn oán hận nói.

- SởThiên Diêu thật sựlàmột người cóthểkết giao bằng hữu, trong lúc nguy cấp, cóthểkhông màng sinh tửcứu giúp.

Long Phiêu Phiêu thấy hắn vôýmột cái trượt chân rơi xuống vách núi, liền không dám tới gần tránh cho nguy hiểm tính mạng, duy trìkhoảng cách ít nhất ba trượng. Nàng chỉ dám ở xa xa một bên hô:

- Nga, làởbuổi tối, khi nghe các lão nhân giảng chuyện quỷ quái, có người nói ra việc lạ như vậy. Lúc ấy nghe được ta sợ vô cùng.

- Còn cóthểnhưthếnào, bắtđược một sốlớn tội nhân. Nếu không phải LýMân chính mình xửlýsáng suốt, không biết có bao nhiêu người rơiđầu. Ngàyấy đương chức đầu lĩnh ngự tiền thị vệ Tả Nghị, bị điều đi nuôi ngựa. Dù là như thế, hắn còn mang ơn, dù sao cũng bảo vệ được cái đầu mình.

- Đổi lại quầnáo rồi mới trởvềa?

- Không cần, hảo hảo kết bái cái gìhuynh đệ, ta không thích cái hưdanh nàyđi.

Diêu KếTông cốýlàm ra vẻtràn đầy hối tiếc nói.

Sởphu nhân cốýkhông nói hết.

Không chịu nổi nàng lên tiếng huyên náo, hai người đứng dậyđi khỏi mép vực. Khóe mắt Diêu KếTông nhìn lại, thấy trong bụi cỏcáiđầu rắn bị đánh nát nhừ. Không khỏi cười nói:

Sởphu nhân hoài nghi tai mình nghe nhầm liền hỏi lại.

- Liền sáng mai ngươi lạiđi ngãmột lần là được, không khéo lúc này ngươi liền trực tiếp bị ném tới thần tiênđộng phủđi.

Sởgia lànhàtướng môn, bọn họngườingười từ nhỏ đã tập võ, không thể thiếu thời điểm bị thương, thuốc trị thương tự nhiên là có.

Nguyễn Nhược Nhược lời này vừa nói ra, LýHơi nhịn không đượccười rộ lên.

- Tứlang, không phải rắn này rất tàmôn. Mà làrắn làđộng vật máu lạnh, mặc dù đầu ở một nơi thân ở một chỗ, đầu rắn vẫn đang có độc cùng sức sống, ở 24 giờ-- không, ở 12 giờ sau mới có thể c·h·ế·t hẳn. Ngươi về sau nhớ kỹ, vừa c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u rắn không cần đi lại gần nó, cẩn thận nó cắn ngươi, như vậy có thể bị cắn c·h·ế·t.

- Người ta yêu làhoa cóchủ, còn người yêu ta vôcùng thêthảm, mệnh khổ! (đọc tại Qidian-VP.com)

-A-- tứ lang, đừng kéo ta, đau, đau quá a.

Nàng nói tâm phục.

Nàng bấtđắc dĩ,đành phải ngồi bồi hắn ởvách núi. Một phen chếtđi sống lại này, tuy rằng bản thân nàng chưa trải qua, nhưng cảmđộng nhưvậy lây qua. Từ ngoài vào trong tâm, đều hiện ra trên mặt. Nhìn hắn nằm ở trước mặt, mắt cũng không dám chớp. Sợ khi chớp mắt, hắn lại không thấy, sợ rằng chỉ là hư ảo. Thật lâu sau, thật lâu sau, mới xác định trước mắt hết thảy là cảnh tượng chân thật không phải ảo ảnh. Tâm tình nàng liền buông lỏng ‘oa’ khóc một hơi, nói:

- Hả?

- Khálắm Diêu KếTông, ta đã nói tiểu tử này nhân phẩm nhấtđịnh rất tốt, quảnhiên ta không nhìn lầm hắn.

- Diêu KếTông, ngươi...... Càng cónghĩa khí.

- Chỉbịténgãmột cái? Thếnào màlợi hại nhưvậy nha?

Chương 21: Chương 21

Chỉlàmột câu nói hời hợt, nhưng bọnhọ đều hiểu được lời nói thâm ý của đối phương. Nàng xả thân tới cứu hắn, hắn lại không muốn liên lụy đến người cứu mình, hai người cùng c·h·ế·t không bằng một người sống đi, người có bản năng phản ứng như thế hắn là người đầu tiên đi, có thể thấy được hắn có tình có nghĩa không muốn vì bản thân mình mà cuốn người khác c·h·ế·t theo. Từ nay về sau sau này, kể cả Ngọc hoàng đại đế miệng vàng ngọc nói Diêu Kế Tông là người xấu, nàng là người đầu tiên không tin. Nàng có năng lực phán đoán thị phi thiện ác, người vì người khác không màng đến bản thân như thế, thế nào là người xấu? Như thế nào khả năng?

- Cũng không phải nhưvậy, thật sựlàhọa theo trong miệng màra mà!

- Ta cũng sợvôcùng.

Đây là nói thật, ít nhất hắn mất hai giờ liền mới leo đến nơi, một thân thương tích. Mỗi một tấc cơ thể, mỗi một chỗ xương cốt đều là đau nhức, tình trạng kiệt sức, làm sao còn động được.

Sởphu nhân nhưcũnhắc lại.

- Tứlang, ngươi bôi thuốc thật làcóphương pháp, bôi hết lưng của ta cũng không cảm thấyđau đớn.

Diêu KếTông vừa nói liền không chút khách khí đem áo lột ra, toàn bộphía sau lưng hiện ra trước mắt SởThiên Diêu.

Diêu KếTông cũng biết phải bôi thuốc, nếu không miệng vết thương một khi nhiễm trùng không phải là phiền toái nhỏ. Hắn liền sắn ống quần lên, đem thương thế trên đùi đều bôi thuốc. Liền đến cánh tay, đến bôi...... Liền không bôi được . Hắn ngã xuống vực sâu bị gốc tùng chắn, ngửa mặt ngã trên cây tùng lâu năm. Là lưng chịu va chạm, đập vào cành cây cứng làm đau. Tuy rằng nhìn không tới, hắn cũng biết phía sau lưng nhất định là bầm tím rồi.

- Chuẩn bịluôn một thùng nước thơm, Diêu công tửmặtđầy tro bụi cần tắm rửa sạch sẽ. Tắm rửa xong thương thếtrên người còn phải bôi thuốc, Thiên Diêu nhanh nhanh đi tìm dược trịthương mau.

Bữa trưa qua đi, Diêu KếTông liền cáo từ. Hắn không cóvềnhà, màlàđi Tĩnh An Vương phủ. Vài ngày khôngnhìn cặp vợ chồng son này, hôm nay thiếu chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ, nhất định phải tìm Nguyễn Nhược Nhược nói hắn trải qua phong ba nguy hiểm đáng nhớ.

- Tứlang, ngươi thật giống CổBảo Ngọc nha. Mặt nhưtrăng rằm, sắc nhưhoa xuân nở.

- Vừa lúcđãđói bụng, nhưvậy liền làm phiền phu nhân.

Nguyễn Nhược Nhược không khỏi hỏi hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diêu KếTông ởTĩnh An vương phủcùng Lý Hơi vàNguyễn Nhược Nhược nói chuyện với nhau, đồng thời Sởphu nhân cũng cầm lấy tay nữnhi hỏi nguyên nhân hậu quảhắn rơi xuống váchnúi như nào. Sở Thiên Diêu một hơi tinh tế nói ra, nghe được đến chỗ quan trọng, Sở phu nhân chậc chậc liền khen: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng nhìn lại hắn, nhẹgiọng nói:

- Thiên Diêu, Diêu KếTông lànam tửtốt, ngươi cũng không nhỏ...

- Diêu KếTông, ngươi không cóchuyện gì? Thật tốt quáthật tốt quá...

- Ngươi nói cái gì? Ngãtừvách núi cao rơi xuống?"

- Giảtiểu tửnày, cũng biếtđỏ mặt, xem ra cóđiểm thông suốt rồi.

Nàng cúiđầu không đáp lại lời hắn, chỉ làđỏ mặt thu thập cái hòm thuốc. Diêu KếTông trong lúc vôýnhìnthoáng qua, thấy được khí sắc nàng như thế? Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo hé lộ ra hồng. Nhịn không được cười nói:

***

Long Phiêu Phiêu liền trảlời hắn.

Nóiđến đấy, trong lòng Diêu KếTông liền động. Vừađúng lúc Hạnh Nhi lạiđây nói:

- Đương nhiên, ta cũng biết. Cócâu làngười tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm mà.

- Sởphu nhân, không cógìto tát cả, cháu chỉbịténgãcái thôi.

Nàng trừng lớn mắt hỏi.

Diêu KếTông mắt nhắmđáp, rồi mởmắt ra, hắn nhìn nàng cười nói:

- Diêu KếTông ngươi càng không phải nói. Thời khắc mấu chốt, mỗi người đều cóbản năng muốn sống. Giống nhưnhững người khi rơi xuống nước thường thường ôm chặt lấy người cứu mình mà không chịu buông, kết quả cả hai cùng c·h·ế·t đuối. So với ngươi, ngươi thật đúng là...

Diêu KếTông liều mạng bòlạiđỉnh núi, cuối cùng còn lại hai thước Sở Thiên Diêu liền kéo hắn lên. Hắn một bước đi không nổi, lên trên mép vực liền phịch cái lằm luôn trên vách đá. Nàng lôi hắn lại.

LýHơi thay nàng nóitiếp.

- Không kết bái cũng thế, dùsao chính làhình thức. Ởlòng của ta, đã coi ngươi làm thân huynh đệ rồi. Tứ lang, sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, ta có thịt ăn ngươi có canh húp.

- Ngươi làm sao màbiếtđược? Khótrách ngươi đến ngăn ta điđến.

- Tứlang, đây là ngươi báo thù thay ta?

Liên tục nói bảy tám lần thật tốt quá.

Bộdáng Diêu KếTông nhếc nhác, nhưng vẫn tươi cười rạng rỡnhưcảnh xuân.

- Đúng vậy, đúng vậy, đừng nản chíủrũ. Hiện tại khổmột chút sợcái gì, phải tin tưởng chính mình, sớm hay muộn sẽcómột ngày khổ tận cam lai. Ánh mắt nhìn về lâu về dài, nhìn về phía trước xem.

- Cái gì, sao?!

Nàng ngẩn người hỏi.

Sởphu nhân lần trước khinói lời này, Sở Thiên Diêu vội vàng liền bác bỏ đi. Giờ này khắc này, lại cùng nhận định.

Diêu KếTông cũng thật không khách khí, liền đáp ứng.

- Nên nhưthếđi, ngươi theo ta trởvề thay quầnáo thường, sau đó những vết thương trên thân cũng lên thoa dược đi.

- Nương, Diêu KếTông ngãxuống vách núi sâu sau trải qua ngàn vạn khổbòlên trên, mộtthân xiêm y bị bụi gai cào rách tung toé. Hắn cứ như vậy trở về sợ làm nương hắn lo lắng, vì thế đến nhà ta đổi bộ quần áo khác mới về nhà.

Nàng liền tưởng tượng một chút, một nữnhân nặng trăm kg làbộdáng gì, vừa tưởng tượng tới, nàng hớp một ngụm khílạnh.

- Tốt a,tốt a, tốt a.

- Thếnào màthành nhưvậy?

Nguyễn Nhược Nhược nghe được cười ha ha, cầm trà bánh cùng hạt dưa đưa cho hắn.

- Diêu KếTông, đừng nản chí, sẽ có người so với Lý Sướng rất tốt ở phía sau chờ ngươi.

- Ngươi nóiđúng rồi, ta nhận ra hắn, hắn chính làBộ... Bình...Xuyên.

- Ta mệnh to phúc lớn, nửađường cómột gốc cây tùng giàtiếpđược.

- Nếu lànhưvậy, chân chính thích khách thật ra cóthểthoát thân.

Diêu KếTông thực không mong muốn hơn.

Diêu KếTông thán dài cảgiận nói.

Hắn liền sửa lại lời nói.

Diêu KếTông cười hìhìnói.

Chương 21

- Nghĩa phẩm nhân tâm, hậuđức tái vật.

- A, Diêu công tửđây làlàmsao vậy?

Diêu KếTông mặcáo trong vào khi đi ra, nàng đã mở ra cái hòm thuốc đang đợi hắn.

-Kỳ thật ta biết ta c·h·ế·t không được.

- Cũng đến thời gian cơm trưa, Diêu Công Tửkhông vội vềnhà,ởlạiăn cơmđi.

- Tứlang, tứ lang ngươi nhẹ tay tí, liền nhẹ tay tí.

Hắn vừa ra đề nghịnày nàng nghe được ngẩn ra, kết bái huynh đệ, này... từtâm nàng sinh ra kháng cự.

Diêu KếTông từnhảra khínói.

- Đừng nằmởchỗnày, không cẩn thận một cái lại téxuống.

- Bằng hữu bình thường, vậy ngươi thoa thuốc cho hắn cẩn thận nhưvậy? Nămấy Tam ca ngươi bị xoay thương thắt lưng, ngươi thay hắn thoa dượccũng sẽ không có như thế.

Hắn nóiđến nỗi nước bọt bay đầy trời, Long Phiêu Phiêu cách ngoài ba trượng xa hôlại:

Sởphu nhân vừa nghe cóchuyện nhưvậy, lộvẻcảmđộng rất nhiều cựckỳ nhiệt tình.

- Diêu KếTông, SởThiên Diêu, các ngươi nhanh lạiđây đi. Vách đá rấtnguy hiểm, như thế nào còn ngồi ở kia nói cái không đâu.

- Vềnhàcủa ngươi đi thôi, đừng ởchỗ này nói lời nhảm nhínữa.

Toàn thân hắn rách tảtơi, đông bịrách một miếng tây một cái lỗ, hơn nữa trên tay chân hắn toàn vết thương, sớmđãđược người qua đường nhìn ngó. Nàng sảng khoái đáp.

- Đúng ạ, bất quákhông córơi xuống đáy núi, nửađường cógốc cây tùng đỡđược. Cháu thấy trên không thấy trời dưới không thấyđất, không nỡbuông tha. Vìthếliền túm nấy dây leo gần đấy, từ từ leo lên đến đây.

Nàng bỗng nhiên thấy một người nam nhân lỏa thể, đầu tiên làchấnđộng, liền cảkinh. Phía sau lưng hắn, da thịt trànđầy vết thương lớn nhỏ. Toàn vết thương lớn, tất cảđều tím bầm, có chỗcòn cómáu chảy ra.

Đúng là phải đi về, vì thế ba người liền xuống núi, lên đường chở về phủ. Trước đưa Long Phiêu Phiêu trở về nhà, sau đó Diêu Kế Tông hướng tới Sở Thiên Diêu nói:

SởThiên Diêu nghĩlại cũng đúng, quảthật còn tính mạng thật tốt, vìthếkhông hề nói thêm gì. Do dựmột chút, nàng cầm lấy một lọ dược liềnđổ một chútởlòng bàn tay, đỏ mặtấn lên da thịtấmáp hắn, chậm rãi bôiởphía sau lưnghắn. Đây là, nàng lần đầu bôi thuốc cho nam tử ngoài cha và huynh. Trong tay cầm bình sứ, trên mặt một rặng mây đỏ. Diêu Kế Tông đưa lưng về phía nàng tựa vào bàn, nhìn không thấy mặt của nàng, chỉ là miệng hớp một một ngụm khí lạnh nói với nàng:

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, SởThiên Diêu không có cách, vốnđịnh dùng sức kéo hắn cách vách núi. Nhưng tay vừa mới dùng sức, hắn liền oa oa kêu to.

Diêu KếTông cười đến đến rớt cảrăng nói:

Lưng cóthương tích, tựnhiên hắn chịu không nổi bịngười kéođi.

- Tứlang, ta không thểtrởvềnhà vớibộ dáng này được, sẽ đem nương ta hù c·h·ế·t. Trước về nhà ngươi đổi bộ quần áo khác thế nào?

VìthếLýHơi liềnđi tiếpkhách, thừa dịp hắn đi rồi, Diêu Kế Tông hỏi nàng kết quả xử lý chuyện thất hoàng tử Lý Mân đến đâu.

- Buổi tối xem qua cái gì?

- Cháu rơiởđịa phương cóvẻcao.

- Nương, nương nói bừa cái gìnha! Ta cùng hắn chỉ là...Bằnghữu bình thường, người đừng động tới động lui liền mang việc này nói ra.

Nguyễn Nhược Nhược nghe được cả người nhảy dựng lên.

- Không lên nói ta cao thượng nhưvậy, bất quá lúcđấy ta cảm thấy không làm vậy cảhai tánh mạng điều bịmất. Tứlang nhưthế nào kéođược ta, còn không phải cùng nhau chịu c·h·ế·t. Nếu làLong Phiêu bay tới bắt ta, ta lập tức túm trụ nàng không buông. Với hình thể của nàng, tuyệt đối không bị ta kéo xuống.

Sởphu nhânđem hắn nhìn từđầu nhìn đến chân, toàn thân toàn vết thương làm cho nàng càng xem càng giật mình.

- Dây làngãởchỗnào?

Sởgia nhânân cầnđãi khách, Diêu Kế Tông được nha hoàn phục vụmột cái bồn nước ấm để tắm. SởThiên Diêu vìhắn màmang một bộáo màu trắng dựphòng của Tam ca, áo ngoài...Là chiếc áo màu xanh lần trước bị hắn mặc, còn trả trở về kia. Vốn nàng từng nảy sinh ý nghĩ dùng cây kéo cắt hỏng, nhưng chưa có động kéo, chỉ nhét vào đáy hòm. Lần này, vừa vặn phát huy công dụng.

- Tứlang, chúng ta này coi nhưlàđồng sinh cộng tử. Không bằng lậpđàn, kết bái huynh đệ. Như thế nào?

- Không lưuýmột chút, từtrên vách núi cao rơi xuống.

LýHơi an ủi hắn.

- CốBảo Ngọc làcái mỹnam tử, lộng lẫy kéo toàn bộtỷtỷmuội muộiđều vìhắn màkhuynh đảo. Tứlang, ta lànữ nhân, ngươi cũng làm cho ta khuynh đảo nha.

***

LýHơi vốnđối với SởThiên Diêu ấn tượng đã tốt, giờliền càng tốt hơn.

- Diêu KếTông, nơiđó thật sựnguy hiểm, ngươi nhanh lạiđây đi.

Nàng dùng hết biện pháp, nóikhông được nữa xoay người liền chạy. Sở phu nhân mỉm cười nhìn bóng dáng nàng chạy đi, lẩm bẩm:

- Diêu KếTông, ta thiếu chút nữa bịrắn cắn c·h·ế·t, ngươi cũng thiếu chút nữa ngãxuống vực mà c·h·ế·t. Địa phương quỷquái này xem ra phong thuỷ không tốt, chúngta không cần ở lại đây, vẫn là nhanh trở về đi.

- CổBảo Ngọc làai?

- Ít nhất một trăm kg.

SởThiên Diêuđem Diêu KếTông mang về Sởphủ, Sởphu nhân vừa nhìn thấyđã giật mình.

SởThiên Diêu lần trước khi nghe mẫu thân nói như vậy, héra mặt trắng. Lúc này, bỗng nhiên lại đỏ bừng. Liền giẫm chân uốnéo thân mình, sẳng giọng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng liền nhẹnhàng hết khảnăng cóthể giúp hắn, khi bôi dược lưu thông máu bầm xong một cảm giác thanh lương mát mẻnhập vào da thịt, hắn liền cảm thấy phía sau lưng thoải mái hơn. Bôi thuốc xong, hắnmặc vào xiêm y hướng tới nàng cười nói:

Sắc mặt nàng càng tuơiđẹp, đem cái hòm thuốc lung tungthu lại.

- Buổi tối ta ởtrên mạng xem tin tức.

- Lạiđây, trên người vết thương đã tẩy rửa, ngươi qua đây bôi thuốcđi.

- Tiểu vương gia, LễbộThịLang Trần đại nhân cầu kiến.

Nguyễn Nhược Nhược cùng LýHơiđều ở nhà, theo thường lệtiếpđón hắn ngồi trước cái bàn trong thạch đình, uống trà ăn điểm tâm. Nghe được hắn một phen tinh tế nói, đều nghĩ mà sợ không thôi. Hơn nữa Nguyễn Nhược Nhược nói.

- Đây làtùng lão gia gia lưu lại kýhiệu khi ngăn ta lại, điểmấy thương thếlàvận khíđã tốt rồi. Ít nhất cảngười ta vẫn là còn nguyên lành, không mất cánh tay không gãy cái chân.

- Chuyện nàyđâu phải nhưvậy. Màlà theo kinh nghiệm ta đọc tiểu thuyết võhiệp, giang hồhiểmácđáng sợnhưthế, đều làngãvực an toàn. Ngươi xem Đoàn Dự ởVôLượng sơn ngãxuống không c·h·ế·t đi, cònđánh bậyđánh bạtìmđược động phủthần tiên tỷ tỷ, Trương Vô Kỵ từ Côn Luân sơn ngã xuống cũng không c·h·ế·t, ngược lại chiếm được ‘Cửu Dương Chân Kinh’ luyện thành thần công cái thế...Loại ví dụ này nhiều lắm, cho nên ta ngã xuống tự nhiên cũng không c·h·ế·t. Chỉ tiếc, ta như thế nào một không tìm được cái gì là thần tiên động phủ, hai không phát hiện cái gì bí kíp tuyệt thế võ công đâu? Thật sự là trắng trợn quăng ngã mà!

Diêu KếTông dễdàng đáp.

- Ngươi nhưthếnào lại quan tâm tới an nguy của thích khách nha? Ngươi đừng nói là nhận ra hắn nha.

- Tứlang, ngươi cũng thật cónghĩa khínha!

Khuôn mặt nàng đỏ bừng biện bạch nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cốkhông e lệ, nàng lắp bắp kinh hãi hỏi.

Nàng nghe được mơhồhỏi:

Diêu KếTông liền dịch lại chỗnàng, chống thân mình ngồi dậy, hắn hưng tríbừng bừng nói:

Sởphu nhân hémiệng cười nói:

Không biết Sởphu nhânđãđứng ở cửa bao lâu, mỉm cười nhìn hai người bọn họnói.

- Nương, người nhưthếnào dây dưa này nha! Con không thèm nghe người nói nữa.

Bất quáNguyễn Nhược Nhược chỉnóiđùa một câu, hắn nghĩnghĩ, hạgiọng nói với nàng:

Thật sựlàlòng nàng còn sợ hãi.

Cũng làhắn nhất thời tâm huyết dâng trào, cũng không bắt buộc nàng.

- Đương nhiên vẫn muốn truy ra, chínhlà hắc y thích khách này đến vô ảnh đi vô tung, nhất thời làm sao tra ra được. Ta phỏng chừng cấp trên tiếp tục bức nhanh một chút mà nói, cấp dưới liền tìm kẻ c·h·ế·t thay làm công tác báo cáo kết quả. Nếu không làm sao bây giờ? Bọn họ tự nhiên ai cũng nói thần vô năng, thần bắt không được thích khách, thần nguyện lấy c·h·ế·t tạ tội.

- Rắn này, rất tàmôn. Đầu đều bịchặt bỏrồi còn muốn cắn người, nhưthếlàm ác, không đánh nókhótiêu mối hận trong lòng của ta.

- Nương, ánh mắt người nhìn người thật tinh tường, vậy màrất chuẩn.

Hắn cũng không động đậy nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Chương 21