Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Chương 20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20


- Rắn, có rắn.

Diêu KếTông phảnứng rất nhanh, thật sự đúng lúc. Chính là... Hắn cóđiểm không chu đáo, hắnđã quên bọn họởlưng chừng vách núi. Tuy rằng chỗnàng chặtđứt đầu rắn còn cách vực sâu cạnh đó cómấy trượng, hắn nhảy cũng không cóxa. Nhưng gần vực sâu mặt đất nhiều đá nhỏ, bụi cỏ rất thưa thớt, mặt đá nhiều rêu xanh. Hắn rơi xuống đất liền giẫm phải một phiến đá trên mặt đầy rêu xanh, hắn đứng không vững liền trượt chân, toàn bộ thân mình văng tới gần vực sâu.

- Diêu Kế Tông, ngươi còn sống?

- Được a, ngươi liền dạy ta hátđi.

- A... Người ởđâu, người ởđâu.

SởThiên Diêuđối với con rắn xanh biếc này rất ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lại gần ngồi xổm xuống, vươn mũi kiếm muốn đánh nát đầu con rắn kia.

Hắn liền hướng cành câyôm thật chặt, cẩn thận nhìn lại phía dưới, chỉthấy mây mù tràn ngập vực sâu, sâu không thấy đáy. Hắn liền theo gốc tùng lại gần vách đá . Động một cái liền thấy cả người đau đớn. Dù sao từ độ cao như vậy ngã xuống, tuy có gốc tùng đỡ lấy mạng hắn, nhưng không tránh được toàn thân thương tích, nhất là chỗ chịu va đập, không có chỗ thịt nào tốt cả. Vách núi cao có nhiều dây leo uốn lượn bám vào sinh trưởng, hắn liền với tay bắt lấy, dưới chân cũng tìm chỗ đứng vững chắc, ổn định lại thân mình, liền hoàn hồn lại.

- Tứlang, vôdụng, ngươi đừng phísức...

Nhưng hắn gọi chậm một bước, nàng giật mình. Chuyện tình làm người ta kinh ngạcđã xảy ra, cáiđầu rắn bịchặtđứt kia, cưnhiên bật lên, mởlớnmiệng phóng lại phía nàng. Sự việc xảy ra đột nhiên, tình hình lại quỷ dị, nàng nhất thời kinh hãi, cũng quên cả tránh né, Diêu Kế Tông liền đẩy mạnh nàng sang một bên, còn chính mình hướng bên trái nhảy, hai người tránh ra hai bên, làm cho đầu rắn cắn một cái vào không khí.

- Trông ngươi hôm nay tốt hơn rồi, liền theo ta đi ra ngoài một chút nha, tìm một chỗnàođó ngươi dạy ta ca hátđi. Đúng rồi, qua gọi Sở Thiên Diêu nữa đi.- Long Phiêu Phiêu quả nhiên muốn ba người cùng đi.

Tình hình nguy hiểm qua đi, hắn ba hồn bảy vía an vị trở về, lập tức liền khôi phục tinh thần vui vẻ, liền hài hước phát huy nha.

- Tùng lão gia gia nha, cho dùtoàn thếgiới vứt bỏta, ít nhất còn cóngươi biết quýtrọng đến ta.

- Diêu KếTông, thân thểcủa ngươi đã khỏe chưa?

- Lại nha, ta phải báo thùmớiđược.

Hắn vìthếtúm nấy dây leo dọc theo vách núi, nhưthằn lằn dán tại trên vách đá chậm rãi hướng lên trên bò lên. Thằn lằn trời sinh có bản lĩnh leo lên vách núi, hắn cũng không có loại này khả năng đi, thể lực cũng phải tổn hao gấp trăm lần so với thằn lằn. Mỗi một thước di động, đều phải kiểm tra phía trước, cẩn thận kiểm tra chỗ đặt thân tiếp theo. Hơi có sai lầm, mạng nhỏ của hắn vừa mới được cứu có thể chả lại mất.

Ngực nàng nhất thờiđau nhói, đau thẳng vào tâm. Trong mắt nhưcósương mù, tầm mắt mơhồ. Nàng nhịn không được cõi lòng tan nát hướng tới vực sâu hô:

Mớiđầu, thanh âm của hắn cùng SởThiên Diêu vàLong Phiêu Phiêu liên miên không dứt, nhưng sau khi đáp được vài câu, hắn không thểkhông hướng lên phía hai nàng hô:

Chương 20

Lúc này, hắn nghe đượcđỉnh đầu xa xa truyền đến tiếng kêu của Sở Thiên Diêu, là nàng tan nát cõi lòng hô tên hắn. Nghe thanh âm dường như khóc tang thương gọi hắn, thanh âm như thể nghĩ hắn đã c·h·ế·t không nghi ngờ. Hắn liền báo cho hai người tin vui.

Vìthếnhân Long Phiêu Phiêuởmột bên luyện giọng, hai người bọn họcùng đánh cầu lông. SởThiên Diêuđã cócăn cơtừtrước, học một chút liền thông thạo. Rất nhanh liền đánh cho hắn chống đỡ chật vật, quả cầu thoáng bên đông thoáng bên tây. Hắn vừa về phía bên trái cứu lên một trái cầu, nàng liền lăng không đánh một cái, cầu lại bay về phía bên phải. Thân hình hắn xoay chuyển liên tục, quay qua quay lại như chong chóng. Nhịn không được hắn liền kêu lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cứnhưvậy? Cứnhưvậy không còn? Đứt quãng từng câu một, đâm thẳng vào lòng Sở Thiên Diêu. Nàng nghe được cả kinh nhảy dựng lên, biết rõ phí công, nhưng vẫn bổ nhào đến vách núi đen kia, đem vạn trượng vực sâu nhìn lại. Sáng sớm sương mù dày đặc, lòng nàng nặng trĩu, có một nỗi buồn không thể giải thích được. Trong đầu không tự chủ được nhớ tới lúc cuối cùng ở vách đá kia, hắn giật mạnh tránh khỏi cánh tay nàng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Các ngươi đừng nói chuyện với ta, ta không thể phân tâm được.

- Tứlang a, chúng ta đến vậnđộng một chút đi.

" A......"

Khi Diêu KếTông thoát khỏi tay SởThiên Diêu, thân hình liền rơi thẳng xuống đáy vực mịt mù, rơi nhanh rơi nhanh...Thẳng tắp trong quátrình rơi xuống liền“Oanh…” một tiếng, hắn chỉcảm thấy đầu óc choáng váng trờiđất nhưquay cuồng, đợi đến khi thần chí thanh tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình vắt vẻo trên gốc cây tùng lâu năm. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Y......"

- Phiêu Phiêu cônương, cô nương đi phải nhìn dưới chân chứ, hoa cỏ ven đường không cần phải giẫm như vậy.

Nàng nghiến răng nghiến lợiđánh, đem đầu rắn kia đánh thành thịt vụn. Long Phiêu Phiêu hô nửa ngày, rốt cục ngừng lại. Nàng sợ hãi nhìn Sở Thiên Diêu, nước mắt ào ào rơi xuống. Vừa khóc vừa lẩm bẩm:

- Thếnào Tứlang, địa phương này cóđược không? - Diêu KếTông mỉm cười hỏi nàng.

- Ngươi đã uống canh gàcủa ta cho người mang tới chưa? Bên trong còn bỏthêm nhân sâm, bổdưỡng cho thân thểsuy yếu tốt lắmđấy nha. Ta cho người mang tặng ngươi một phần, còn một phầncũng cũng mang cho Sở Thiên Diêu.- Nàng đối xử thật bình đẳng nha, không nặng bên này nhẹ bên kia.

- Rắn này, cóphải làTrúc Diệp Thanh?

Diêu KếTông liền tới chỗhắc mãlấy bộcầu lông mang đến cho nàng xem.

- Ngươitheo ta lại đây.- Diêu Kế Tông vừa đi vừa nói với nàng.

- Lànha lànha! Quảthật làmang tới thứtốt nha. Sau khi uống canh gàcủa ngươi, bụng của ta cũng không cóđau, cũng không có đi...

Diêu KếTông ai oánđi ra ngoài gặp nàng.

Hắn liền hướng dẫn nàng đánh nhưthếnào, chỉ nói hai câu. Nàng nhân tiện nói:

SởThiên Diêu hiểuđược, bởi vìnàng cũng nhưthế. Chính lànàng một chữđềunói không được, chỉ có trầm mặc. Hít thở không thông đứng tại chỗ trầm mặc. Ngây người đứng đó nửa ngày sau, nàng nhảy mạnh lại, nhặt lên nhuyễn kiếm đem đầu rắn ở trong bụi cỏ đánh nát.

Dâyleo yếu ớt, trong sơn cốc gió thổi tương đối lớn, thổi làm thân hình hắn lung lay. Dây leo dùng rằng dài ra, nếu thừa nhận không được thể trọng của hắn -- này Diêu Kế Tông không chỉ một lần nghĩ tới điểm này, nhưng mỗi lần nghĩ đến nhanh bỏ qua. Dưới chân là tầng tầng mây mù, dưới mây mù là cái tình cảnh gì hắn cũng không biết, cũng không đi đoán. Giờ khắc này, chỉ để ý cố gắng hướng lên trên leo lên, sinh tử liền giao cho ông trời quyết định đi. Người ta dưới loại hoàn cảnh sinh tồn, để đạt tới mục đích của chính mình, phải phải có ý chí kiên cường vô cùng, nếu không chính mình sẽ buông tha cho chính mình.

Kỳthật làsợgiọng của nàng lớn đem lỗtai chính mình chấn hỏng đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không chơi.

Nàng cau mày chịuđựng thanh âm của Long Phiêu Phiêu vang lại.

- Uy uy uy, tứlang, ngươi không cần phảiđánh loạn nha! Đánh trúng chỗyếu hại của ta. Hoàn hảo không phải cùng với ngươi đánh tennis, nếu không ăn phải quảnày thìkhósống.

Long Phiêu Phiêu ngồi xe ngựa cònhắn cưỡi hắc mã, thẳng một đường cùng nhau đi vào Sở phủ. Sở Thiên Diêu nàng tuy rằng ngàn vạn lần không muốn theo chân bọn họ đi ra ngoài, nhưng tiếc rằng không thể lay chuyển được hai người kia. Long Phiêu Phiêu là một nữ tử đánh không c·h·ế·t, còn Diêu Kế Tông hắn không đạt mục đích không chịu bỏ qua cho nàng. Nàng bị bọn họ bát nháo ở nhà cả buổi, bên tai không thể thanh tịnh. Còn không bằng theo chân bọn họ đi một chuyến, ứng phó một chút xong việc đi.

- Nàng? Nàng chạyđược sao? Càng miễn bàn tới tiếp được cầu nha.

Diêu KếTông nhìnđộng tác của nàng, trong lòng vừađộng. Đột nhiên hắn nhớtới cái gì,hắn liền tiến tới sang bên trái của nàng, vỗ vai nàng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng kêuđứtquãng, theo bản năng gọi liên tục, trong ánh mắt của nàng tràn ngập hoảng sợ, miệng chỉ lắp bắp ba từ này. Ngôn ngữ thiếu thốn, vì tinh thần hỗn loạn. Đang cười nói vui vẻ chớp mắt cái là tử vong, chuyển biến quá mức nhanh chóng. Nàng không có biện pháp đem cảm xúc trở lại ban đầu, vì thế kêu loạn lên, ngay cả chính mình cũng không biết mình muốn nói gì? Biểu đạt cái gì? Chỉ có thể lặp đi lặp lại kêu:

- Quảthực rấtđẹp nha, ngươi nhưthế nào màtìmđượcđịa phương này vậy?

Long Phiêu Phiêu mặc dùkhóhiểu, nhưng cũng hưng phấn màđi qua. Nàng đi lại nặng nề,đám hoa dưới chân nàng bịdẫmđạp thảm thê. Diêu Kế Tông quay lại thấy vậy vội nói:

- Diêu KếTông, còn…còn muốnđi lên nữa hả?

Nhưlàmuốn bác bỏnhững lời này của hắn, tiếng nói vừa dứt, mẫu bạo long kia ít nhất một trăm kg trọng lượng thân mình đột nhiên chạy lại đây. Tuy rằng chạy không cónhanh, nhưng dùsao cũng làchạy. Nàng vừa chạy vừa kêu, thanh âm thê lương.

Nguyên lai gốc cây tùng giànày sinh trưởng trên vách đá nhôra, cành cây to nhấtđỡ cho hắn một cái mạng, nếu không lúc này hắn c·h·ế·t không thểnghi ngờ. Không nghĩtới còn giữ được mạng, hắn liền đối với lão tùng thụ cảm động đến rơi nước mắt nói:

Diêu KếTông từng cókinh nghiệm leo núi, nhưng màsinh tửmột hồi nhưvậy thìđây làlầnđầu tiên trải qua. Hoàn toàn khác với khi thi leo núi, hơn nữa là leo ở vách núi cao ngất ngưởng này. Hắn vốn không dám khiêu chiến với cực hạn như vậy, nhưng vào tình thế bắt buộc trước mắt, không thể không leo.

Nàng đang trong cảm xúc xấu hổ, nhất thời không tiếp được quảcầu kia. Vợt lên một cái vào khoảng không, quảcầu rơi vào trước ngực nàng nhẹnhàng b*n r*,liền rơi trên mặt đất. Mặt của nàng càng hồng, biết rõ hắn vô tâm nhưng cũng nhất thời không tránh khỏi phiền não. Liền đem vợt vung xuống đất, phẫn nộ nói:

- Leo núi thám hiểm, cóýtứgì?- Nàng không hiểu hỏi hắn.

Mây trắng kéo dài một mạch che phủ một dải núi cao chót vót. Núi non hùng vĩ trời xanh mây trắng đẹp như họa. Đỉnh núi mây trắng che phủ như ẩn như hiện. Dãy núi một dải trăm hoa đua nở phong cảnh tuyệt mĩ. Chính là đường lên núi khó đi lên du khách không đến đây nhiều lắm.

Nàng mặt lập tứcđỏ bừng, thật làxấu hổ. Diêu KếTông hắn lại không lưu ý, chỉ lo lấy quả cầu liền một cái đánh cái bụp.

Làthanh âm của SởThiên Diêu, nàngmừng rỡ mà kích động nhảy nhót. Diêu Kế Tông ngẩng đầu vừa thấy, trên vách núi cách đỉnh đầu mười trượng, Sở Thiên Diêu ghé vào vách đá, hơn phân nửa thân mình treo ở bên ngoài. Tay liều mạng hướng hắn huy động, khuôn mặt tươi sáng tươi cười, vẻ mặt mừng rỡ kích động. Tuy rằng thời gian dài leo núi, đã làm cho hắn mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn như cũ ở trên mặt mừng rỡ cười thật lớn, hướng người về phía vách đá hô:

- Này, trònày khi ta ởquân doanh cha ta, ta đã chơiđùa cùng lũtrẻgầnđấy. Khi đó ta vàlũtrẻláng giềng lấy tấm ván gỗ đánh túi cát, xem ai đánh cao lại tiếpđược nhiều.

Diêu KếTông vừa nói vừa làm mẫu cho nàng nghe, được một lúc liền bảo nàng tự luyện tập.

- Tứlang, ngươi không cần hành cái thắt lưng của ta nha.

- Ta HồHán Tam đã trởlại.

- Nơiđây phong cảnh thật giống nhưtranh vẽ nha.

Đường lên núi càng cao càng khó đi, xe ngựa miễn cưỡng chỉ đến được một đoạn thì dừng lại không đi được nữa, Long Phiêu Phiêu không thể làm gì hơn đành phải đi bộ. Vì nhân nhượng nàng, Sở Thiên Diêu cùng Diêu Kế Tông cũng xuống đi bộ cùng với nàng. Bọn họ còn chưa đi được năm mươi thước, thì mẫu bạo long kia cũng thở hồng hộc nói.

- Phiêu phiêu cônương, ngươi tới thực làsớm nha!

-Rắn, rắn thiếu chút nữa cắnđược ta.

Nàng cưỡi Tiểu Bạch Long, còn Diêu Kế Tông hắn cưỡi hắc mã. Long Phiêu Phiêu ngồi xe ngựa của nàng, bình thường xe ngựa chỉ có độc một con ngựa, còn xe ngựa của nàng đến những hai con kéo, nếu không xe không thể nhúc nhích được. Ba người một đường ra ngoài ngoại thành Trường An.

- Chưa hết hứng ngươi tìm nàng cùng ngươi chơiđi.

Một tiếng hét vang, từng từđều làmáu, là tuyệt vọng.

Diêu KếTông ngạc nhiên:

Hắn nói chuyệnđến phân tâm, nàng liền như mãnh hổvồmồiđánh một cái, quảcầu bay nhưtên nhào vào phía dưới bụng hắn. Hắn rũ người gục xuống lớn tiếngnói.

- Phiêu Phiêu cônương, thanh âm không cần kêu lớn nhưvậy. Kiềm chếxuống tíkiềm xuống tí, đừng đem cổhọng kêu hỏng.

Hắn liền dẫn nàng tới chỗvách núi, vách cao không thấyđỉnh, chỉthấy xám xịt một mảng mây mù, núi non vắng vẻ. Hắn liền chỉnàng hướng vào vách núiđể luyện thanh.

- Ởchỗtrống trải không khítrong lành thếnày, lànơi tốtđể luyện tập. Ngươi làm theo ta, bước đầu tiên làthảlỏng thân thểrồi hít một hơi thật sâu, sau đó phát ra âm ‘a’hoặc‘y’liên tục.

- A... Người ởđâu, người ởđâu.

Diêu KếTông hắn cười khổnói:

Sáng sớm hôm sau, Diêu KếTông vừa rời giường, Long Phiêu Phiêuđã ngồi xe ngựađến trước cửa Diêu phủnhàhắn rồi. Nàng đi vào trong sân, giọng nói nhưchuông đồng hỏi gia đinh. - Nhị công tử nhà ngươi đâu?- Gia đinh kia hoảng sợ hướng nàng không ngừng bảo sẽ báo lại.

- Được a! Đợi chútđã ta về phòng lấy cái nàyđã rồi chúng ta đi gọi Sở Thiên Diêu.

- Tứlang, chúng ta cùng chơi, tiện rèn luyện sức khỏe nha.

[ alobooks.vn ]

Câu nói kếtiếpđã muốn nghe không rõ, thân thểhắn nhưsao rơi, ngãvào vực sâu. Nàng ghévào vách đá nhìn lại, vực sâu vạn trượng, sương khói lượn lờ, cái gìđều nhìn không thấy.

- Nhưtranh vẽlàsao vậy?- Long Phiêu Phiêu một bên thở hổn hển nửa ngày cuối cùng liền qua chỗ hai người mở miệng liền nói một câu như vậy. Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu nhìn nàng không nói ra lời, có thể cùng một tục nhân không hiểu biết gì, có thể nói cái gì đây?

Long Phiêu Phiêu rất phối hợp, nàng liền hạâm bớt xuống . Hắn miễn cưỡng ởlại một bên nghe xong, liềnđể chính nàng luyện tập, quay đầu đi tìm SởThiên Diêu.

Quảthật, nếu SởThiên Diêu thân thủkhông nhanh nhẹn phảnứng nhanhchóng xuất kiếm đúng lúc, Long Phiêu Phiêu khẳng định bị rắn cắn ngã. Hơn nữa con rắn này, toàn thân xanh biếc, tuyệt đối là cực độc. Bị nó cắn phải, có lẽ trở về tìm một cái quan tài hợp với thân hình nàng nha.

- Phải không? Kia cóthểlàmôn cầu lông sơ hình đi. Trò này của ta thú vị hơn chút, không tin ngươi chơi rồi sẽ biết.

Trờiđất đột nhiênnhư trống vắng, dãy núi xanh tươi như vậy nhưng cảm giác giống như hoang mạc cát, không có một chút sinh khí. Cả người Sở Thiên Diêu đông cứng lại, giống như là thân đang ở giữa cánh đồng tuyết, cảnh tượng tử vong ngay trước mắt. Nhắm mắt lại, nàng hy vọng hết thảy chỉ là một ác mộng. Nhưng mà bên tai lại có thanh âm bén nhọn vang lên, là Long Phiêu Phiêu. Nàng cực khiếp sợ, khi phục hồi lại tinh thần, không thể ức chế thét chói tai.

Câu sau hắn nói thầm nhưmuỗi vo ve, Long Phiêu Phiêu nàng cũng không cẩn thận nghe, chính làkích động hỏi hắn:

- A! Tốt lắm tốt lắm, đa tạcônương đã quan tâm.

- Vìcái gìkhông thểgiẫm?- Long Phiêu Phiêu hỏi.

- Kiên trìchính làthắng lợi nha, cốlên tínữađi.- Diêu KếTông hắnở một bên bơm hơi, thật vất vảcổđộng vị ‘ngàn cân’đi tớiđích nha. Vừađến nơi, Long Phiêu Phiêu ngồi phịch cái xuống bãi cỏ màthởdốc.

- Diêu KếTông, môt người đang sống, cứnhư vậy...... không còn?

Diêu KếTông nghĩnghĩ, nói:

- Diêu... Kế... Tông...

Nơi này cómột chỗ rộng rãi cỡ như sân bóng rổ nằm giữa sườn núi. Bên trái là bức vách bên phải là vực sâu khắp nơi đều là hoa thơm cỏ lạ. Không khí trong lành, mùi thơm ngan ngát của hoa hòa tan vào không khí. Thật là một chỗ đẹp đẽ, làm cho người ta như thoát khỏi phàm tục lạc vào tiên cảnh vậy.

- Tứlang, đừng nhúc nhích đầu rắn kia...

- Ta nguyên làmuốn tìm một nơiđể leo núi thám hiểm, cóngười nói với ta chỗnày cónhiều núi cao liền tìmđến đây. Nhưng làvừađến đây mới thấy chỗnày núi cao gióto quánguy hiểm, khókhăn quálớn không dám thám hiểm, thành ra lànơi thưởng thức phong cảnh đi.

Khi nàng thấy thân hình hắn không xong, liền hoàn hồn, vội vàng ném nhuyễn kiếm trong tay phi thân tới cứu hắn. Thân hình nàng cực nhanh, có thể nói như tên rời cung, mau lẹ vô cùng, nhưng vẫn muộn một bước. Khi tới vách đá, hắn đã gần rơi xuống vực. Nàng không kịp nghĩ lại, cúi người túm lấy cánh tay của hắn. Hoàn toàn không nghĩ đến nguy hiểm đang chờ, sơ xuất cái, ngay cả chính nàng cũng bị kéo ra gần mép vực. Ngón tay vừa cảm thấy chỉ còn chạm vào ống tay áo hắn, hắn lại giật mạnh ra.

- Diêu KếTông... Diêu KếTông...Diêu Kế Tông...

Chương 20: Chương 20

Vìthế Diêu Kế Tông hắn liền chuyển đề tài nói: - Phiêu Phiêu cô nương ngươi đã nghỉ đủ chưa? Nếu nghỉ đủ ta liền dạy ngươi ca hát.

Người trên cao nghe được hắnđáp lại, tưởng làtrong mộng. Thanh âm của SởThiên Diêu hoan hỉ, bay vào trong tai hắn.

Hết thảy mọi phát sinh trong lúcđó. Chính là ngắn ngủn một cái chớp mắt, lại kinh tâm động phách. Long Phiêu Phiêu khinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, một chữ đều nói không được. Sở Thiên Diêu giống tượng đất đứng bên vách núi, cũng không nhúc nhích, giống như mất đi năng lực hoạt động.

Nàng liền hướng tới người vẫn yên vịđứng ởvách đá luyện giọng chỉ. Khi bọn họđánh cầu lông, nàng từng tòmòquay đầu lại coi nửa ngày. Nhưng loại chạy tới chạy lui hao tổn thể lực này nàng tự nhiên không có hứng thú, vì thế cũng không yêu cầu tham dự, tự mình một lòng một dạ tại chỗ luyện phát âm. Long gia tiểu thư này thực là yêu ca xướng.

Long Phiêu phiêu vừa nghe được lời này, thìhưng phấn mười phần nói:

Khómàkhông kinh hỉnha.

- Vậnđộng nhưthếnào?

- Tứlang, vôdụng, ngươi đừng cốsức...

Bất chợt dưới đáy vực loáng thoáng truyềnđến tiếng trảlời.

- Đi lên, đương nhiên phảiđi lên nữa.- Diêu Kế Tông kiênđịnh nhưkhông cho nàng đường sống nữa.

Nàng nhìn nửa ngày, không thểkhông gật mạnh đầu nói.

Hắn thực không thểphân tâm trảlời bọn họ, bởi vìlúc này, hắn cần phải tập trung tinh thần cùng khílực, để còn leo lên miệng vực, xoay mình lên xoay mình xuống vách núi liền cókhảnăng ngãxuống.

- Nhưng mà... Tađi không nổi nữa nha.

Long phiêu phiêu cẩn thận mởcổhọng luyện, giọng của nàng với cha nàng giống nhau, thanh âm thật khó nghe. Tiếng vừa vang lên, giống nhưlàtiếng khóc của dãquỷmới từđịa phủ đi ra vậy. Diêu Kế Tông Nghe được toàn thân nổi lên một lớp da gà.

Cái gì? Córắn! Diêu KếTông ngẩn ra, lập tức tiến lên. Ông trời, ngàn vạn không thểlàm cho nàng bịrắn cắn nha, nếu không thểtrọng kia của nàng, sau khi hôn mêphải nhưthếnàođem nàng đi xuống núi nha! Diêu KếTông liền vọt hai bước, bỗngmột bóng người màu xanh chợt lóe, Sở Thiên Diêu đã ở đằng trước hắn. Tay phải giương lên, một đạo ngân quang như như chớp. Hào quang chớp nhoáng, liền đem một cái đầu rắn xanh biếc chém xuống đất. Nàng dùng nhuyễn kiếm, thật sự là nhân kiếm hợp nhất ra tay nhanh như gió.

- Leo núi thám hiểm, chính làhoạt động trèo lên vách núi cao. Đương nhiên, bình thường đều códây thừng buộc hệsốan toàn cao. - Hắn cười nói giải thích.

- Diêu KếTông......

Nàng nghexong không khỏi giật mình. Trèo lên vách núi cao, hắn cư nhiên có h*m m**n như vậy. Thực là không nhìn ra nha! Nàng liền quan sát bốn xung quanh, liền nhịn không được nói:

- Diêu KếTông, ngươi rốt cục leo lênđến đây.

- Hoa đóđẹp nhưvậy, cônương giẫm lên nhưvậy không phảiđáng tiếc lắm nha! Chúng ta phải trân trọng thiên nhiên, trân trọng môi trường nha.- Hắn là thành phần bảo vệ môi trường, để bảo vệ môi trường mà hắn trước kia tham gia đội bảo vệ môi trường.

Diêu KếTông hai ba bước liền lại chỗnàng, Long Phiêu Phiêu kia tránh ởphía sau hắn, sợtới mức sắc mặt trắng bệch.

Diêu KếTông cao giọng trảlời.

- Ta còn sống, các ngươi chờta, ta hiện lên ngay.

- Gìchứtứlang? Đang chơi vui mà, như thếnàosẽ không chơi? Ta còn chưa hết hứng đâu.

Long Phiêu Phiêu nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng không hềgiẫm lên chúng nữa. SởThiên Diêu nàng kìm không được liếc nhìn hắn một cái, thực nhìn không ra hắn cư nhiên là một người yêu thích hoa đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20