Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Chương 06

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 06


Khách nhân bàn bên nghe tiếng gọi, khuôn mặt xuất hiện đường cong khắc sâu nhưtạc, đôi mắt thâm thúy nhưbầu trờiđêm. Toàn thân biểu lộmột loại khíthếkiêu căng, khócóthể thân cận, cái loại này cao ngạo lạnh lùng hơn nữa kia phái dươngcương khí. Thái độ cao ngạo, lạnh lung như vậy, e cả thành Trường An chỉ có mình hắn - Bộ Bình Xuyên

Diêu KếTông cũng thấp giọng: " Hiểu lầm, đều làhiểu lầm." Nói xong, hắn lấy lại giọng nói với vịhồcơkia: " Liên Y cônương, côkhông thể như vậy . Mở cửa hàng để buôn bán, người đến đều là khách, chiêu đãi mười sáu phương. Không cần đối với ta quá mức đặc biệt như vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Thành thực mànói hắn xướng không khónghe, thậm chícòn tương đối êm tai. Trên cầu bạch mã nghe thấy tiếng ca, cũng dừng lại, dẫn người nghỉ chân cùng thưởng thức. Nếu không phải hắn quần áo ngăn nắp, người qua đường còn hiểu lầm hắn là kẻ hát rong, nếu không sao lại có thể xướng hay như vậy. Những kẻ hàng thật giá thật hát rong giả, thấy hắn ngẫu hứng cất cao giọng hát đều nhất loạt câm miệng.

Nguyễn Nhược Nhược cười lắcđầu nói: " Diêu nhịcông tử, ngươi nếu muốn LýHơi thay ngươi nói tốt vài câu, thay ngươi động võ, thì tốt nhất đừng nên đắc tội với hắn. Trước khi hắn xem ngươi là cái đinh trong mắt, ngươi liền chạy nhanh đi."

"Ngươi cho làngười của ta sao, ta nhiều nhất cũng chỉlàngười làm nền, xe chỉluồn kim linh tinh việc thôi." SởThiên Diêu cười nói.

Vừa thấyýtrung nhân, Lăng Sương Sơnét mặt toảsáng, ánh mắt hàm chứa nhu tình rạo rực. SởThiên Diêu cười, đẩy nàng vềphía Sở Thiên Tiêu, nói:

" Sương Sơ, Thiên Diêu, ta đang tìm hai người." Người tới làSởThiên Tiêu, đang cúiđầu thởhồng hộc, khẩu khívui mừng chẳng khác nào vừa nhặtđược kim nguyên bảo .

NgựSửthiên kim vàtướng môn công tử, thật quámônđương hộđối. Sóng vai bên nhau thực sự giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, Diêu Kế Tông nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

hổ, vẫn hướnghổ sơn đi. Ta tuyệt đối là người có khí phách?" Diêu Kế Tông hào sảng nói.

SởThiên Diêu cùng Lăng Sương Sơ đều biết hắn hiểu lầm, cũng không giải thích gì thêm.Chỉ thấy Sở Thiên Diêu ngửa đầu cười ha ha, làm người trên đường đều tò mò ngạc nhiên. Lăng Sương Sơ cúi đầu hé miệng cười, đẹp tựa hoa xuân. Diêu Kế Tông nhìn người trước mặt, đang định nói gì thì đã có người đi tới đánh gãy lời nói của hắn.

Quán rượu này tên NhãHiên, quảthật có vịthếrấtđẹp, ngồi trên lầu có thểnhìn thấy dòng sông bên dưới, bàn ghếđều được làm bằng gỗlim bóng loáng.

Thoáng chốc gặp liền mến nhau, giống nhưđã quen biết từlâu. Nàng xinh đẹp nhưbạch ngọc liên, đoan trang, yêu kiều. Ngắm rồi, lại muốn ngắm, ngắm hoài, ngắm mãi. Hắnthầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là duyên phận?

"Vậy rượu vàthứcăn của hắn không cần chuẩn bịsao?" Diêu KếTông không phục chỉ vào bàn bên cạnh hỏi.

Nóiđến đây, hai người đều không tựchủ được, nhớtới những chuyện cũ. Bọn họmỉm cười đối diện nhau. Trong ánh mắt cómuôn vàn hồi ức, cóniềm tin tưởng tương lai, cũng cóvô hạnôn nhu tình ý. Thời gian như ngưng lại......

SởThiên Diêu nghe được ngẩn ra, lấy lại tinh thần đem Diêu Kế Tông tinh tế đánh giá từ đầu đến chân, đoán chừng hắn lại chứng nào tật nấy. Nhưng nghe lời hắn nói, ngôn ngữ không có gì bất nhã, Trên mặt thần sắc tuy rằng si mê, nhưng nửa điểm mê đắm cũng không có. Đây nhất định không thể xem như thấy sắc liền nổi ý đồ xấu, tuyệt đối là kiểu "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu" bình thường mà thôi.

"Tứlang, " Tiếng gọi cực thân thiết, chẳng khác nào huynh đệ lâu năm." Ngươi cũng đi ra đạp thanh à, vịcônương này là......" Hắn tất nhiên không biết mình đã từng đùa giỡn Lăng Sương Sơ.

"Tam ca, không phải huynh nói NgựLâm quân có chuyện quan trọng không tớiđược sao?" Sở Thiên Diêu ngạc nhiên hỏi.

Lúc này trên cầu, thật sựrất náo nhiệt. Xe nối xe đi lại không ngừng, hai bờsông hoa cẩm nở rực trời. Trên sông cóthuyền, du đủ sắc, trên bờ cóxe ngựa tới lui. Còn córất nhiều nghệ nhân mởmàn biểu diễn xiếc, cótrăm ngàn tiếng ca, điệu nhảy, có vô vàn cửa hàng tạp hoá, nhiều nhất là tiếng thét to mua bán tiểu thương. Ngoài ra còn có không ít người mở tửu quán, hồ cơ dung mạo như hoa, tươi cười như gió, du khách đi qua đều muốn dừng chân lại nghỉ ngơi.

Vịhồcơkia cười nói: " Diêu công tử, ngài chờđược thìchờ,không chờ được sẽ đạp đổ."

" Đương nhiên không được, ởđây đủ mọi loại người, không chừng lại gặp cốnhân của ‘tiền thân’ ta, nhảy ra nói ta từng đùa giỡn nàng. Rồi sau đó tính toán sổ sách, sửa chữa ta một phen. Đi theo các ngươi đi, hệ số an toàn sẽ cao hơn. Ít nhất nếu có người chỉ trích ta tác phong bất chính, các ngươi có thể thay ta nói tốt vài câu. Nếu như đối phương không chịu nghe, cứ nhất định động võ, thì Lý Hơi, ngươi trợ giúp ta một chút, ta cũng phải dùng ít sức hơn ." Diêu Kế Tông nghĩ thật sự là chu đáo.

Diêu KếTông thập phần nhiệt tình, BộBình Xuyên lại lạnh lùng thản nhiên." Diêu công tử, thật không phải, tại hạthích uống rượu một mình."

Hai người đang ởtrên cầuđông nhưmắc cửi cốgắng tìm trong đám du khách áong dáng Lý Hơi cùng Nguyễn Nhược Nhược . Đột nhiên một chiếc xe ngựa hoa mĩ từ phía xa đi tới, ngồi ngay ngắn giữa xe là một cô gái tuổi thanh xuân, dung mạo kiều diễm. Ánh mắt thật sâu, hướng ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp . Diêu Kế Tông chỉ liếc mắt nhìn một chút, mà từ đầu sợi tóc đến gót chân dường như đều đóng băng. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Vậy ta cùng ngươi đi tìm bằng hữu của ngươi, nếu không ta thực sựsợngươi rượu vừa ngấm, không cẩn thận lại ngã xuống sông. Đừng để người khác giữa đường phố cười chê." Sở Thiên Diêu nói.

SởThiên Tiêu bịnói trúng tim, tất nhiên không bàn cãi gì, vội vàng dắt tay giai nhân cùng nhau rời khỏi. Diêu KếTông sửng sốt nửa ngày, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Tứlang, suy nghĩcảnửa ngày,không ngờ được vị Lăng tiểu thư này là người trong long tam ca ngươi!"

Diêu KếTông ngây người vìsắcđẹp, thần hồnđiênđảo. Nhưng lại bỏquên Sở Thiên Diêu, tiện bước đi theo chiếc xe ngựa kia. Giống nhưhắnđột nhiên hóa thân thành rối gỗ, mà dây rối gỗlại nằm trong tay mỹnhân trong xe . Sở Thiên Diêu đã đi trước vài bước, mới phát hiện người bên cạnh không theo kịp. Nhìn lại, thấy hắn đã muốn quay người đi hướng khác. Nàng liền đuổi theo hắn hỏi: " Ngươi đi đâu vậy? Chẳng lẽ đã thấy tiểu vương gia rồi sao?"

SởThiên Diêuđẩy cánh tay hắnđang đặttrên vai nàng, hỏi: " Nói ta biết, bằng hữu của ngươi bộ dáng ra sao, ta đi giúp ngươi tìm."

Vịhồcơnày biết hắn sao? Hắn vì vậy phải tập trung nhìn thật lâu, cuối cùng mới nhận ra. Đây chẳng phải vịhồcơgợn song tại hạnh hoa xuân bịVương công tửđùa giỡn sao? Từsau lầnđó, không thấy nàng tới nữa, hoá ra làchạy đến đây.

Bọn họtùyýchọn một bàn không có người, gọi mấy vòrượunho Tây Vực cùng vài món đơn giản. Nhưng ngồi đợi nửa ngày, rượu và thức ăn vẫn chậm chạp không thấy mang tới. Rất lâu sau mới có một vị hồ cơ lả lướt bưng khay rượu và thức ăn qua đây, nhưng nàng ta lại quay người đưa tới bàn bên cạnh bọn họ. Bàn bên là một khách nhân, toàn thân khoác áo choàng đen, rõ ràng là mới vào, sao rượu và thức ăn lại mang đến nhanh như vậy? Diêu Kế Tông nhịn không được lên tiếng nói: " Cô nương, ta tới trước nha."

"Nhưvậy sao, vậy huynh cứtựnhiên. Chúngta sẽ không quấy rầy nữa." Diêu Kế Tông tuy rằng rất muốn kết giao bằng hữu với Bộ Bình Xuyên, nhưng muốn là một chuyện, được hay không lại là chuyện khác . Đây là chuyện vốn dĩ không thể miễn cưỡng, chỉ có thể không cam lòng mà từ bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngọt ngào,nàng cười thật ngọt ngào, giống như hoa mùa xuân. Ở nơi nào, ở nơi nào đã gặp nàng, mà nụ cười của nàng lại quen thuộc như vậy, ta nhất thời không nhớ nổi. À...... Ở trong mộng."

SởThiên Diêu dởkhóc dởcười, "Nói vậy làsao? Mỹnhân vàlão hổ, ngươi cũng cóthểso sánh được với nhau à. Ngươi đúng làsay rồi."

Tiếng ca đưa tới chỗNguyễn Nhược Nhược . Nàng vội vàng túm lấy LýHơi theo tiếng ca chạy tới." Đi mau, đây làtiếng ca của Diêu Kế Tông. Hắn vì cái gì đột nhiên xướng hay như vậy."

Khách nhân bàn bên quay đầu lại, nhìn thấy Diêu Kế Tông cùng SởThiên Diêu, giật mình hỏi: "Tại hạbiết nhịvịsao?"

Lăng Sương Sơchỉcảm thấy ngạc nhiên, Diêu KếTông đùa giỡn nàng, nàng vìvậy mới ấn tượng sâu sắc vềhắn, đã hơn nửa năm vẫn còn nhớrõ.Đúng ra mànói, hắn không thể quên nàng mới phải. Ngay cảkhi hắnđã gặp qua bao nhiêu người đẹp, lộng lẫy như mẫu đơn, lả lướt như hải đường, kiều diễm mân côi cũng không dễ dàng gì mà quên nhanh như vậy. Xét cho cùng, Lăng Sương Sơ cũng là thiên kiều mỹ nhân. Như thế nào, bây giờ gặp hắn lại không nhận ra nàng?

Diêu KếTông nghe hắn nói vậy, nghĩtớichính mình cũng thế, làm ông tơ giúp người khác thành đôi, cuối cùng chính mình vẫn cô đơn . Không khỏi thở dài một tiếng nói. Dừng một chút, hắn nói: " Đi nào, chúng ta hai kẻ độc thân, vừa lúc gặp nhau, cùng đi uống vài chén. Không cần ngốc nghếch ở đây nghe người ta chàng chàng thiếp thiếp thiếp."

Lời nói của hắn hợp tình hợp lý, vịhồ cơgợn sóng kia vìthếnghiêm mặt, nói: "Rượu vàthứcăn của ngài cònđang chuẩn bị, cho nên tới chậm."

Từtửu quánđi ra, Diêu KếTông đã thấy hơi chuyếnh choáng say. Rượu nho mới vào có vẻ thuần ngọt, vô hại, kì thực tác dụng lại chậm lâu dài. Hắn tham uống quá nhiều, kết quả mới cùng Sở Thiên Diêu bước vài bước, bước đi rõ ràng đã bắt đầu loạng choạng.

BộBình Xuyênlưu lại khoảng nửa canh giờ, ánh mắt vẫn dừng lại ở lan can nhìn xuống dòng nước bên dưới, vẻ mặt có chút đăm chiêu . Cả bàn thức ăn nhiều nhất cũng chỉ động đũa một chút, nhưng rượu lại uống không ít. Rượu hắn uống là Trúc Diệp Thanh, từng chút, từng chút rượu nuốt xuống như không có cảm giác, cũng không dư thừa. Một lúc sau hắn đứng dậy đi khỏi.

Chương 6: Chương 06

"Tốt lắm tốt lắm, nếu huynh đãđến, ta đành phải giao người lại cho huynh vậy. Haingười mau cùng nhau đi đạp thanh thưởng xuân đi thôi."

SởThiên Diêu nhìn hắn lắcđầu nói: " Ngươi cótựmình trở về nhà hay không, có cần ta kêu giúp ngươi cái xe không?"

SởThiên Diêuđón nhậnánh mắt thâm trầm như dòng nước đêm tĩnh lặng của Bộ Bình Xuyên, trong lòng chợt cảm thấy một chút xao động. Giống như viên đá ném xuống nước, chẳng biết chìm xuống chỗ nào, chính mình cũng không tìm lại được . Chưa bao giờ nàng có cảm giác này, mới mẻ mà tinh khiết. Bộ Bình Xuyên ánh mắt lại bình tĩnh như không, lạnh nhạt rời đi.

"Ta cốgắng làm nhanh, xong việc liền chạy đến đây ngay." SởThiên Tiêuánh mắt dừng lại trên người Lăng Sương Sơ. Nửađiểm cũng không chúýtới Diêu KếTông đang đứng bên cạnh. Giây phút này không gìkhác cóthểlọt vào mắt hắn nữa.

" Chính làtiểu vương gia LýHơi vàphu nhân của hắn. Ngươi thay ta lưu tâm tìm một chútđi."

LýHơi cùng Nguyễn Nhược Nhược một thânđơn giản trang phục, nhanh chóng hoàvàođám du khách đang đi trên cầu. Đi theo phía sau bọn họmột tấc không rời - không,không phải Tần Mại, mà là Diêu Kế Tông.

Diêu KếTông cùng SởThiên Diêu nhìn theo hắn rờiđi, trong lòng cónhững suy nghĩkhác nhau.

“Xin ngươi, Diêu Kế Tông, ngươi có thể đừng đi theo chúng ta được không." Lý Hơi thở dài nói." Một mình đi dạo không được sao?"

Diêu KếTông nghĩ: Hảo tửu lượng, lại là nam tửhán, hào sảng, anh dũng, giá như có thể kết giao hảo hữu xưng huynh gọi đệ thì tốt rồi.

" Vịnày làDiêu KếTông." Đơn giản không thểđơn giản hơn.

Diêu KếTông vừađi, LýHơi liền kéo Nguyễn Nhược Nhược đến một chỗbờsông, thấp giọng hỏi: " Năm trước, chính làtạiđây, nàng đã cứu sống ta phải không?"

SởThiên Diêu hơi do dự, trong khi Diêu KếTông đã quay đầu đi vào một quán rượu. Điđược hai bước, hắn mới quay đầu lại gọi: "Tứlang, tới nhanh lên!" . SởThiên Diêu cảm thấy thịnh tình không thểchối từ, liền bước theo hắn đi vào quán rượu.

" Ngươi hồi phục tinh thần lạiđi, mỹ nhân nhưhoa, không phải ai tuỳýmuốn vịn cành thìđều bẻđược . Ngươi xem chiếc xe cũng biết nàng thân phận không phải tầm thường!"

Nguyễn Nhược Nhược bốn phíađánh giámột chút, không xác định đáp: " Hình như là vậy." Nàng suy nghĩ một chút rồi cười nói: " Người ta đều là anh hùng cứu mỹ nhân, ta lại phản này lời nói mà đi làm mỹ nhân cứu anh hùng, cuối cùng anh hùng lại lấy thân báo đáp ân cứu mạng của ta. Ha ha ha." Nàng đắc ý cười lớn . Trên trời, chim yến từng đôi bay qua, quấn quýt bên nhau không rời.

SởThiên Diêu thấy vậy, nhịn không được thấp giọng hỏi hắn, "Nguơiđắc tội với vị cônương này?"

"Vịkhách nhânđó mỗi ngày vào giờ nàyđều đến, cho nên rượu vàthứcăn của hắn luônđược chuẩn bịtrước." Hồcơ nhìn về phía bàn bên cạnh, ánh mắt triền triền miên miên...... Diêu Kế Tông cảm thấy ánh nhìn này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng thấy qua. Hắn trong lòng chợt nghĩ, chẳng lẽ là? (đọc tại Qidian-VP.com)

Diêu KếTông một mình đi dạo, vừa đi vừa thưởng thức mỹ nhân trước mắt. Đột nhiên thấy người quen, hắn mừng rỡ đi qua chào hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỹnhân trong xe nghe thấy tiếng ca, lại một lần nữa kéo màn xe nhìn ra . Ngoáiđầu nhìn lại cười, càng phát ra trăm mịhoặc lan tràn. Diêu KếTông kích động tiếng ca càng to rõ, cơ hồ vang động khắp trời.

Diêu KếTông nghe ra ýtứ, vìthếcười hìhìnói: " LýHơi, ta đây đi trước, cho vợchồng son các ngươi không gian riêng tư . Đi đây."

"Tình ca! Đây làca cho người mình yêu nghe, Diêu KếTông nhấtđịnh đã gặpđượcý trung nhân của hắn. Chúng ta chạy nhanh đi xem, lànữ tửnhà ai được hắn yêu mến ."

Hắn nhịn không được bật thốt lên lời, "Tứlang, ngươi thật sựlàcóphúc nha!"

Diêu KếTông vỗvai nàng, kiên quyết nói: " Sởtứlang, ngươi thật cónghĩa khí, không hổlàhảo huynh đệ."

LýHơi cũng cười, tươi cười nhưgợn sóng bànởtrên mặt tầng tầng tràn ra, ýcười vôcùng vôtận." Nàng còn dám nói, ta lấy thân báođáp, nàng còn tựcao tựđại không cần, làmhại ta rất lâu sau mới có thể mang mỹ nhân về."

Diêu KếTông ngoảnh mặt làm ngơ, lát sau mới nâng ngón tay chỉ về chiếc xe ngụa phía trước, nói: " Mỹ nhân, thiên hạ lại có mỹ nhân đẹp như vậy. Ông trời người rốt cục có bao nhiêu tinh hoa thanh tú, mà có thể tạo ra người đẹp như vậy ."

" Vịnày làNgựSửthiên kim Lăng tiểu thư." Khuê danh của nữ nhi tất nhiên không thể tuỳ tiện nói cho người khác biết.

"Cái gìca?" LýHơi vừa chạy theo vừa hỏi.

" Cóquen biết hay không thìbây giờ cũng đã gặp rồi, chi bằng chúng ta cùng uống rượu, biết đâu lại nhận ra." Diêu Kế Tông thập phần thân thiện đáp: "Ta là Diêu Kế Tông, vị này là Sở Thiên Diêu. Tứ lang, đây là Bộ Bình Xuyên Bộ thiếu hiệp."

Diêu KếTông đúng làmen say dạt dào,rượu không say mà người tự say. Bị rượu làm say ba phần, bị sắc đẹp làm say bảy phần. Vừa rồi mĩ nhân trong xe đôi mắt thật sâu, tươi cười như đoá hoa mùa xuân, dịu dàng thanh tú. Hắn nhịn không được đuổi theo xe ngựa cất giọng xướng ca:

Dòng nướclững lờ trôi, cỏ non xanh mướt, dương liễu nhè nhẹ lay động. Người người từng nhóm chầm chập bước đi. “Mi sơn mắt thủy” so với phong cảnh càng thôi thúc người ta xem, từng đoàn người “cẩm tú phục sức” so với xuân ý càng dạt dào vài phần. Trong thành Trường An, các công tử, lang cũng nhân dịp này đến ngắm cảnh, thưởng thức người đẹp, giai nhân

Chỉlà...... Nàng ngẩng đầu nhìn chiếc xe hoa mĩ trước mặt, rõràng không phải tiểu thưnhà hào phúbình thường, hắn tuyệtđối không nên theo đuổi loại si mê vọng tưởng này.

"Trong mộng trong mộng đã gặp nàng, nụcười ngọt ngào mêđắm. Lànàng, lànàng, trong mộng, lànàng."

Chương 6

Đang mải nghĩ thì vị khách nhân kia đã quay lưng lại, dỡ xuống áo choàng. Khách nhân mặc một bộ áo dài màu lam, kiểu cách xem ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng mặc trên người hắn lại tiêu sái lạ kì . Diêu Kế Tông tuy rằng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng trong lo1ng đã đoán ra tám, chín phần: " Bộ Bình Xuyên, Bộ thiếu hiệp."

" Không cần không cần, ta cóbằng hữuở đây. Ta phảiđi tìm bọn họ, cùng bọn họtrở về."

Ngày 3 tháng 3 thời tiếtđẹp, thành Trường An xuất hiện nhiều mỹ nhân. Mỗi năm một lần, Trường An lại tổ chức hội đạp thanh . Nhiều mĩ nhân khuynh thành đồng loạt xuất động, tràn ngập khắp các con đường, trang sức đỏ lấp lánh khắp nơi, mĩ nhân xếp hàng mười dặm cũng không đếm xuể.

SởThiên Diêu lại nghĩ. Trừphụthân và các sưhuynh của ta, thiên hạvẫn cónhiều nam nhi anh hùng nhưvậy......

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 06