Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Chương 07

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chương 07


LýSướng lên xe, từbiệt mọi người rồi đi khỏi. Diêu KếTông đi theo vài bước đưa tiễn: “Tiểu quận chúa, muộiđi cẩn thận!”Tiểu quận chúa quay đầu lại mỉm cười. Trước khi ánh mắt rời đi, đã kịp làm cho Diêu Kế Tông hồn bay phách lạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

LýHơi cảm thấy kìlạ, không khỏi hỏi: “Ngươi gặp qua bao giờ.”

Nhược Nhược mỉm cười, tiếng cười thanh thuý như khổng tước. Lý Hơi nắm chặt bàn tay mềm mại, ghé vào bên tai nàng nói: “Đừng cười, nàng còn cười ta sẽ muốn hôn nàng. Hôm nay ngày 3 tháng 3, nếu ta nhớ không nhầm thì giờ này năm trước, nàng hình như đang làm chuyện gì đó…..kinh thế hãi tục thì phải…”

Nguyễn Nhược Nhược chỉcòn nước phất cờ trắng đầu hàng: “Được lắm, ta mặc kệngươi, tuỳ ngươi thích làm gì thì làm. Một khi ăn vào hỏng bụng, đừng có trách ta trước đó không nhắc nhở ngươi.”

Nàng quen biết LýHơi. Nhất thời làm Nguyễn Nhược Nhược cùng Diêu KếTông đồng loạt nhìn về phía hắn. Lý Hơi giật mình, không chắc chắn hỏi: “Muội….Là Thụy An vương phủ tiểu quận chúa….”

Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn cười: “Ngọc Liên Thành quảthựcđẹp, xứng đáng làđệ nhất mĩ nam tửthành Trường An. Nhưng mà….LýHơi Lý vương tửlại càng hấp dẫn ta hơn.”

“Cái gì? Còn nhỏ như vậy!” Nguyễn Nhược Nhược lập tức kêu lên.

“Này…ta học ai chứ?” Diêu Kế Tông chỉ cảm thấy bản thân chưa đến mức cấp thiết phải nhận sư.

“Ôi!” Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được bật cười nói: “Ngươi muốn cùng ta phân cao thấp sao? Huynh đệ, chờ ngươi cưới được mĩ nhân về mới nói lời này sẽ chắc chắn hơn đấy.”

LýHơi vẫn truy vấn: “Các ngươi đang nói cái gì, ta nghe không rõ.”

“Đúng!” Nguyễn Nhược Nhược lời ít mà ý nhiều.

“À, Lý Sướng” Lý Hơi hướng về phía Nguyễn Nhược Nhược giới thiệu, “Nhược Nhược, vị này là Lý Sướng muội muội, nàng hình như chưa từng gặp qua.”

Hắn huỵnh đệ tỉmuội nhiều lắm, nhiều hơn trăm người, các huynh đệ còn cóthểthường xuyên gặp mặt, nhưng bọn tỉmuội thìrấtít, một vài người thực sự thân thiết mới có thể thường gặp. Hơn nữa, hắn xưa nay lại không để ý đến nữ nhân, tất nhiên cũng sẽ khó có thể nhận ra được. Hắn may ra chỉ đoán được xuất thân, còn tên thì sống c·h·ế·t cũng không nhớ nổi.

Lúc này không biết phía trước Diêu KếTông nói gìvới LýSướng, chỉ thấy nàng cúi đầu cười duyên. Nhược Nhược lập tức bị hấp dẫn, quay sang nói với Lý Hơi: “Diêu Kế Tông quả nhiên có biện pháp, làm Lý Sướng rất cao hứng nha. Chàng cảm thấy hai người bọn họ thế nào? Thích hợp không?”

“Muội ấy đã qua tuổi cập kê, không coi là nhỏ” Lý Hơi đương nhiên cảm thấy bất đồng.

Diêu KếTông xướng ca đuổi theo xe ngựa, Sở Thiên Diêu cảm thấyđi cùng cũng không phải . Nếu đi cùng, người xung quanh nhấtđịnh sẽnhìn nàng bằng ánh mắt tò mò. Nhưng nàng cũng không muốn bỏ mặc Diêu Kế Tông đã chuếnh choáng say, hơn nữa lại từng biết tính cách “Tiền thân” của hắn, chỉ sợ hắn lại gây ra chuyện. Nghĩ vậy, nàng lập tức bước theo, chỉ là tận dụng hết khả năng cách xa hắn một chút, làm ra vẻ: ‘Ta không biết người phía trước kia, ta cũng như mọi người đến đây xem náo nhiệt’.

“Đại khái là mười bốn hay mười lăm gì đó” Lý Hơi cũng không biết rõ ràng.

LýSướng lúc này mới mỉm cười nhìn Nguyễn Nhược Nhược nói: “Vịnày nhấtđịnh làtẩu tẩu. Hơi ca nạp thếtửphi, muội cũng có tham gia. Nhưng vìtẩu tẩuđội khăn voan hồng, cho nên muội không nhìn thấy, tẩu tẩu chắc chắn cũng không thấy muội. Hôm nay may mắn gặp được, muội phải thỉnh an tẩu tẩu mới phải.”

Diêu KếTông cười nói: “Tuy nói chưa từng gặp qua, nhưng lại thấy quen thuộc, giống nhưđã từng quen biết từlâu.”

SởThiên Diêuđứng ởbên cạnh đã lâu, nhìn thấy Diêu KếTông cùng vợchồng tiểu vương gia nói chuyện vôcùng thân thiết. Bây giờbị hắn gọi, giật mình vội chắp tay hành lễ:“Tiểu Vương….”

“Đúng vậy đúng vậy, thật sự là duyên phận. Ta đang muốn tìm ý trung nhân, đột nhiên từ trên trời rớt xuống một tiểu Lý muội muội, đúng thực là duyên phận.” Diêu Kế Tông kích động, thiếu chút nữa đứng bật người lên.

LýHơi cũng trịnh trọng nói: “Cần giúp gì ta tuyệtđối không từchối”

“Đúng vậy, mọi người đều là người trẻ tuổi, tuỳ ý một chút cũng không sao. Những lễ nghi phiền phức gì đó vứt hết đi, tất cả đều vứt hết….” Diêu Kế Tông không chịu cô đơn lại nói xen vào.

Trước kia Diêu KếTông chỉ là kẻ chuyện đùa giỡn nữ nhi, bây giờ nghiễm nhiên trình diễn màn tán tỉnh điệu nghệ ở đây, làm cho Sở Thiên Diêu không thể không nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa. Nàng không cách nào liên hệ Diêu Kế Tông trước mắt với tên sắc lang mà Lăng Sương Sơ từng nói. Ít nhất giờ khắc này, nhìn hắn cũng không có điểm nào giống một tên lưu manh, vô lại.

“Ngươi muốn như vậy thật sao?” Nguyễn Nhược Nhược nghiêm giọng hỏi.

“Không cần học ai, làm tốt với chính mình là được rồi.” Nguyễn Nhược Nhược thức tỉnh hắn…………..

“Đúng vậy, Hơi ca, muội là Lý Sướng” Tiểu quận chúa Lý Sướng tiếp lời hắn.

Diêu KếTông vừa thấy hai người bọn họ, mừng rỡnói: “Nguyễn Nhược Nhược, LýHơi, các ngươi tới thậtđúng lúc”

Nguyễn Nhược Nhược tinh tếđem nàng đánh giá một phen, không thể không tán dương: “Vị muội muội này ra thực sự chưa từng gặp qua, nếu không dung mạo tuyệt trần như vậy, đã gặp qua chắc chắn không thể nào quên” (đọc tại Qidian-VP.com)

LýHơi nghe xong như lọt vào trong sương mù: “Truy cứu trách nhiệm gì của ta?”

Diêu KếTông đột nhiên nổi hứng xướng tình ca, SởThiên Diêu ngạc nhiên vôcùng. Nhưng lại không thểkhông thừa nhận hắn ca cũng không đến nỗi nào. Dùng biện pháp nhưvậyđể lấy lòng nữ nhi, so với hắn trước kia ở giữa đường ngang nhiên đùa giỡn Lăng Sương Sơ, có thể nói khác nhau một trời một vực. Trước kia là đùa giỡn, bây giờ là tán tỉnh.

“Tục ngữ nói rất đúng: nữ truy nam cách tầng sa, nam truy nữ cách trọng sơn. Hơn nữa tiểu quận chúa lại là tuyệt sắc giai nhân, người theo đuổi nàng nhất định không ít. Ngươi cứ cố tình có thể oanh liệt hi sinh đấy ngươi biết không??”

Diêu KếTông không đểýđến hắn, vẫn tiếp tục hướng Nguyễn Nhược Nhược hỏi: “Ngươi thấy thếcóphải không?”

“Chẳng phải phim cổ đại trên truyền hình đều như vậy sao? Tài tử gặp giai nhân đều nói như vậy, Tây Sương chính là một ví dụ điển hình.” Diêu Kế Tông bị giáo huấn không khỏi cảm thấy uỷ khuất.

Sở Thiên Diêu mặt hơi đỏ lên. Tiểu quận chúa Lý Sướng ánh mắt dừng lại trên người nàng: “Vị này là…”

Nguyễn Nhược Nhược chạyđến trước mặt Diêu KếTông, nhìn quanh quất bốn phía: “Mĩnhân đâu? Mĩnhân cười ngọt ngàođâu?”

LýSướng nghe tiếng quay sang nhìn hắn, thản nhiên cười, làm choDiêu Kế Tông lâng lâng như bay tới chín tầng mây. Nguyễn Nhược Nhược thấy hắn thần hồn điên đảo như vậy, nhịn không được cười thầm trong bụng. Lúc này Lý Hơi ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy Sở Thiên Diêu đang đứng cách đó không xa, liền gọi: “Sở Thiên Diêu, ngươi cũng ở đây sao?”

LýHơi bật cười nói: “Li cung lànơiđặc biệt không phải muốnđến làcóthể đến. Nhất thiết phảiđược hoàng thượng cho phép mới cóthểtới.

Lễhộiđạp thanh mỗi năm một lần cuối cùng cũng kết thúc.

“Đừng có không để ý tới ta, ta còn có việc cần nhờ nhị vị đây.” Diêu Kế Tông nói.

Quảnhiên không ngoài dựkiến, Diêu Kế Tông lấy lòng nói: “Nhịvịcóbiện pháp nào giúp cho ta gặp vịtiểu quận chúa này, dần dần bồi dưỡng tình cảm không?”

Chương 7: Chương 07

Diêu KếTông không phục cãi lại: “Ngươi đừng đem tiêu chuẩn thếkỉ21 đến Đại Đường này. Thờiđại không giống nhau, quy củcũng sẽ không giống. Nói nhưngươi, dưới mười tám tuổi đều làvịthành niên, đều không thểtính. Ta đây chẳng phải tuỳtiện nói linh tinh, phải biết rằng nữ nhân mười tám tuổi hầu như đều gả đi hết.

“Đương nhiên là thật, nhìn ta giống như đang đùa sao?” Diêu Kế Tông hỏi ngược lại.

LýHơiđầu tiên làngẩn ra, tiếp theo là đỏ mặt, bối rối nhìn khắp xung quanh, sau cùng thấy không ai chúýđến bọn họmới lấy lại tinh thần. Hắn mỉm cười nhìn Nhược Nhược nói: “Nàng lớn mật”

“Vì cái gì?” Diêu Kế Tông vẫn muốn nghe cụ thể lí do.

LýSướng vừa nói xong, lập tức gọi nha hoàn đỡ mình xuống xe. Y phục nàng mặc thêu hoạtiết trang nhã, càng làm tăng thêm vẻxinh xắn lanh lợi. Nàng kiều diễm nhưhoa làm người khácđã nhìn thì không muốn chớp mắt.

Diêu KếTông không phục, thấp giọng nguỵbiện: “Ta thực sựcảm thấyđã gặp qua nàng, có lẽkiếp trước códuyên. Cho nên mượn câu nói nàyđể bộc lộ tâm sự thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở phía sau bọn họ không xa là Lý Hơi cùng Nguyễn Nhược Nhược đang sánh vai dắt tay nhau vô cùng thân mật, không hẹn mà cùngđồng loạt nhìn hai người đang trò chuyện phía trước.

Nhược Nhược vội vàng nói sang chuyện khác: “Dương công chúa sau khi cóthai, hoàng đế liềnđưa nàng đến li cung nghỉdưỡng an thai, Ngọc Liên Thành cũng cùng đi. Khi nào rảnh,chúng ta tới thăm bọn họ, tiện thể ta cũng muốn đi ngoạn du nhắm cảnh” Nàng nghĩ đến đã thấy trong lòng vui vui.

Hai bênđường cỏxanh mướt, liễu mềm mại rủbóng xuống mặt sông lấp lánh, Diêu KếTông cùng LýSướng sóng vai bước chầm chậpở giữa. Mĩnhân xinh đẹp nhưhoa, nhưngkhông cách muôn trùng mây, mà gần ngay trong gang tấc. Tâm tình Diêu Kế Tông so với cảnh xuân càng vui mừng, xán lạn vạn phần.

“Đây là bằng hữu của ta Sở Thiên Diêu, còn ta là Diêu Kế Tông, người Trường An, năm nay mới hai mươi, chưa có hôn phối…” Diêu Kế Tông cướp lời, thuận miệng tự giới thiệu về mình (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Diêu KếTông, ngươi cóbiết LýSướng bao nhiêu tuổi không?”

“Không biết, nàng năm nay bao nhiêu vậy?” Diêu Kế Tông vội hỏi.

Lời nói ra hai phần, nhưng LýHơi chỉchú ýđến câu nói sau, khẩu khí bắt đầu khó chịu: “Ngọc Liên Thành ở trong mắt nàng đẹp vậy sao?”

“Lý Hơi, vị đường muội này của chàng quả thật là một mĩ nhân nha! Có thể cùng với Ngọc Liên Thành xưng danh Đại Đường tuyệt sắc.”

Trường An thành..

“Chuyện gì vậy?” Nguyễn Nhược Nhược kì thật trong lòng đã đoán ra, chắc chắn là nhờ nàng xây cầu ô thước nối duyên tơ hồng. Nhưng miệng vẫn cố ý hỏi lại một câu.

Tây Sương: vởkịch nổi tiếng của Vương ThựcPhủ

Những lời này nói ra lập tức cóhiệu quả, Nhược Nhược che miệng lại không cười, vội vàng chạy nhanh vềphía trước. LýHơi mặc dùcảm thấy ngại ngùng, nhưng cảm xúc càng mênh mang hơn, cósức mạnh vàdũng khírất lớn. Giống hệt một câu nói: Củ cải ủ rũ cũng có thể làm c·h·ế·t người. Hắn vị tất không làm được.

“Người ta mới mười bốn mười lăm tuổi, mới chỉ là một cô gái vị thành niên. Ngươi kiềm chế một chút đi, đừng g·i·ế·t hại mầm non của tổ quốc.” Nguyễn Nhược Nhược dùng từ ngữ nghiêm trọng nói.

Nhưđể trảlời những câu hỏi của nàng, xe ngựa trên đường từ từ dừng lại, mĩ nhân trong xe kéo màn xe lên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Nàng cất giọng mừng rỡ: “Hơi ca, huynh cũng đến đạp thanh?”

“Cần gì phải sợ, chỉ cần nàng cũng yêu thương ta, ta nhất định không sợ gì hết. Giống như các ngươi, oanh oanh liệt liệt viết lên một đoạn tình yêu truyền kì.” Diêu Kế Tông nói một cách thoải mái, hắn chưa từng trải qua, tất nhiên không biết truyền kì đều không thể thiếu máu và nước mắt, ngưng tụ thành văn chương mới có thể thành công.

LýHơi từ tâm phát ra nụ cười hạnh phúc. Nhược Nhược thích nhất là được nhìn hắn cười, giống như ánh mặt trời mùa đông ấm áp lạ kì. Nàng vội vàng nhìn xung quanh một phen, thừa dịp không ai để ý, nhanh chóng kiễng mũi chân đặt lên môi hắn một nụ hôn. Sau đó mỉm cười chờ phản ứng của hắn.

Diêu KếTông, LýHơi, Nguyễn Nhược Nhược cùng nhau lên xe trởvề. Hắn dọc trên đường đi ngây ngôcười không dứt, miệng lải nhải lẩm bẩm một nghìn không trăm linh một lần: “Duyên phận a! Duyên phận a!”. Đây rõ ràng là biểu hiện điển hình của bệnh tương tư. Nhược Nhược buồn cười, cố ý phụ hoạ thêm: “Đại ca, duyên phận a!”

Tiểu vương phi dường nhưcùng Diêu KếTông thập phần thân thiết, nhanh chóng chạyđến trước mặt hắn, hỏi dồn: “Diêu KếTông,là người nào cười ngọt ngào như vậy?”

Nếu dùng võhọcđể so sánh, tán tỉnh như vậy làcao thủra chiêu, mỗi chiêu mỗi thức đều tiêu sái huyền diệu, xem qua cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Còn đùa giỡn trên đường lại là hành động của kẻ côn đồ, ra tay nhiều nhưng lại vô cùng khó coi, làm cho người ta nhìn không được.Đường Bá Hổ trước kia vì muốn có được Thu Hương cũng phải dùng cách tán tỉnh này

“Đúng vậy, Diêu Kế Tông, Lý Sướng là viên ngọc quí trên tay Thụy An vương, là tiểu nữ người thương yêu nhất, sẽ không dễ gì mà gả đi. Nếu ngươi muốn cưới nàng làm vợ, so với ta lúc trước chỉ có khó hơn chứ không kém.” Lý Hơi nói.

Diêu KếTông nghe được cười ha ha nói: “Ta làm sao cóthểhi sinh được, tìnhyêu của ta nhất định chỉ được thành công không được thất bại.

Nguyễn Nhược Nhược nghe được cơhồmuốn téxỉu, không để cho hắn kịp nói hết lờiđã vội vàng túm hắn, kéo sang một bên, tránh xa mọi người, lên tiếng giáo huấn: “Xin ngươi, ngươi nghĩgì màlại nói vậy. Còn không biết thứtựtrên dưới gì cả”

Nguyễn Nhược Nhược làkhuêdanh của tiểu vương phi, hắn sao cóthểgiữađường, không hề kiêng kịgọira. Hơn nữa, còn có tiểu vương gia Lý Hơi, cư nhiên cũng không có vẻ gì là tức giận. Sở Thiên Diêu giật mình tự hỏi, ba người này rốt cục có quan hệ như thế nào? Tuyệt đối không chỉ là hảo bằng hữu bình thường. Vấn đề là Diêu Kế Tông tính tình vô lại, nam nữ đều không tha, lí lịch chằng chịt việc xấu, sao có thể cùng tiểu vương gia, tiểu vương phi có quan hệ tốt như vậy?

“Diêu Kế Tông, tình yêu, hôn nhân trong hoàng thất không phải chuyện tốt đẹp gì. Ta cùng Lý Hơi chính là một ví dụ điển hình. Ngươi nếu muốn cùng tiểu quận chúa tiến xa hơn cũng sẽ phải trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ. Ngươi không nên cố tình làm việc hại đến thân.”

Bọn họcứđứng trênđường nói chuyện mãi cũng không tiện, LýHơi liềnđề nghị LýSướng cùng đi dạo. Diêu KếTông đương nhiên đồng ýcảhai tay . Bọn họbốn người, vừa thành hai đôi, SởThiên Diêu cũng làngười thông minh, tất nhiên không muốn xen vào làm người thừa, liền cáo từ trước.

Chương 7

“Chàng đừng để ý tới hắn, hắn chẳng nói được lời nào tốt đẹp cả.” Nguyễn Nhược Nhược nhẹ nhàng trả lời hắn.

Nguyễn Nhược Nhược kinh ngạc, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Đây làthời kìcổđại, bất kểđiều gìcũng phải do hoàng đế, vì hoàng đế, nhưvậy xem ra cũng không còn gìđể nói.

Nguyễn Nhược Nhược không đểýđến hắn, chỉlàtrừng mắt nhìn Diêu KếTông cùng LýSướng phía trước, đang chăm chú cùng nhau xem lão ngưu gặm cỏ.

“Tốt lắm, đủ nghĩa khí là hảo bằng hữu” Diêu Kế Tông vỗ vai Lý Hơi, sau đó quay sang nói với Nhược Nhược: “Ngươi gả cho tiểu vương gia, ta yêu tiểu quận chúa, chúng ta cũng coi như khả năng ngang nhau.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tây Sương khác ngươi, ngươi đừng có học theo làm gì” Nguyễn Nhược Nhược nói tiếp.

“Xét về mĩ mạo, đương nhiên Lý Sướng quá thừa, nếu không đã không làm Diêu Kế Tông vừa nhìn thấy đã thần hồn điên đảo. Có điều, ta cảm thấy nàng hình như khá nhỏ. Đúng rồi, chàng có biết nàng ta bao nhiêu tuổi không?”

LýSướng điđến trước mặt Nguyễn Nhược Nhược, cúiđầu hành lễ. Nhược Nhược thấy thế vội vàng đỡ lấy: “LýSướng muội muội, không cầnđa lễ, ta trước nay đều không câu nệcấp bậc lễnghĩa. Muội nhưvậy ta không quen.”

“Được rồi, nếu đã như vậy, ta cùng Lý Hơi có thể tạo cơ hội giúp ngươi.” Nguyễn Nhược Nhược bụng làm dạ chịu.

LýHơi lắcđầu nói: “Ta không biết, đây là chuyện của bọn họ. Thích hợp hay không thích hợp, người ngoài không nói được.” Nhớ ngày đó, ai cũng đều cảm thấy Lô U Tố thích hợp với hắn, nhưng hắn lại không cách nào thích được nàng ta.

SởThiên Diêu này, mặc dùNguyễn Nhược Nhược chưa từng gặp qua, nhưng cũng đã nghe tiếng. Nàng từng nghe Diêu Kế Tông kể sinh động như thật chuyện: “Ăn thịt c·h·ó ký”, cho nên đối với vị Sở gia tứ lang này vô cùng tò mò. Hôm nay vừa hay gặp được, liền tinh tế dánh giá một phen, bật thốt lên khen: “Không hổ là tướng môn hổ tử, tư thế oai hùng, khí chất thanh cao”

LýSướng nhợt nhạt cười, đang muốn nói gì đó, Diêu KếTông bên cạnh đã gấp gáp nói xen vào: “Vịmuội muộinày ta đã từng gặp qua.”

Nói còn chưa xong, LýHơiđã lắcđầu ýbảo nàng im lặng. Bọn họ mấy người ở đây, không kể nam nữ, đều có vị thế hơn người. Ở giữa đường phố nhốn nháo, tuyệt nhiên không muốn để lộ thân phận. Ở đây gọi tiểu vương gia, tiểu vương phi, tiểu quận chúa chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền toái. Lý Hơi đến lúc đó chỉ còn nước dẹp đường hồi phủ. Sở Thiên Diêu vốn là người thông minh, lập tức lĩnh hội hết ý tứ của hắn, liền im lặng không nói.

“Ngươi nói như vậy là cảm thấy ta không đuổi kịp tiểu quận chúa sao?”

Đột nhiên từ phía xa, Sở Thiên Diêu nhìn thấy hai người chạy tới. Một người ánh mắt hiên ngang, khí chất cao quí, đúng là tiểu vương gia Lý Hơi. Một người mặt mày thanh tú, xinh đẹp động lòng người, có lẽ chính là tiểu vương phi. Bọn họ không ăn mặc cầu kì, ngược lại trang phục lại vô cùng giản đơn.

Nguyễn Nhược Nhược không đánh hạhắn, lại bị hắn tấn công, nhất thời không biết nói gì. Diêu Kế Tông thừa thắng truy kích nói: “Nếu pháp luật truy cứu tội g·i·ế·t hại mầm non của tổ quốc, người bị truy cứu đầu tiên là Lý Hơi nhà ngươi. Nguyễn tam tiểu thư, ngươi năm nay nhiều nhất cũng chỉ mười bảy tuổi, cũng trong tuổi vị thành niên. Lại bị gả vào nhà hắn, nghiêm chỉnh mà nói, hắn chắc gì đã đủ hai mươi tuổi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Chương 07