Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Lập Thiên Cơ Lâu
Unknown
Chương 6: Không hề đơn giản như bề ngoài
Răng rắc!!!
Năm ngón tay siết chặt, cơ hồ dùng hết khí lực vạn cân, thế mà đồ vật trong tay không một vết xước, trái lại bởi vì dùng sức quá mạnh mà xương cốt ẩn ẩn đau nhói.
Đúng là thứ tà đạo, vậy mà cũng không vỡ.
Tiêu Hàn tạm thời chưa vứt bỏ thứ trong tay, hắn cho là pháp bảo ảnh hưởng tới tinh thần, hơn nữa phẩm chất rất cao, bộ bền chịu đựng được lực lượng của Nguyên Khí cảnh như hắn.
"Để ta xem xem, loại bàng môn tà đạo nào may mắn khiến lệnh bài này nhận chủ."
Tiêu Hàn cắn chặt răng.
Bất kể pháp bảo nào, cho dù mạnh tới đâu chăng nữa, chỉ cần tu đạo giả nhỏ máu ẩn chưa nguyên lực vào, có thể trong nháy mắt khiến pháp bảo nhận chủ.
Bởi vì nguyên lý như vậy, Tiêu Hàn sớm đã hoài nghi, Thiên Cơ lâu chủ thực chất cũng là tu đạo giả, hơn nữa tám chín phần mười là mới bước chân vào con đường này.
Bằng không, hắn nghĩ mãi cũng chưa rõ, kẻ nào lại phí công nhọc sức lập nên chỗ này, hồ ngôn loạn ngữ lừa gạt tiền tài phàm nhân.
Dù sao Đại Hoang thành tuy lớn nhưng chỉ có số ít tu đạo giả, đa số cấp thấp, bởi vì tài nguyên thiếu hụt, linh khí rất mỏng, ai lại nguyện khí dành thời gian ở chỗ này, còn lập ra cửa tiệm buôn bán.
Tiêu Hàn nghĩ là như vậy, đồng thời hắn cũng bước từng bước lên bậc thang, tới trước đại môn, cánh tay mới giơ ra nửa nhịp, còn chưa kịp vung quyền đánh hỏng, thế mà bằng một cỗ lực lượng thần bí ảnh hưởng, hai bên cửa chấn động, cứ như thế hé ra một lối nhỏ đi vào.
Bên trong u ám, tựa hố đen sâu hun hút, bên tai còn nghe được gió thổi ghê rợn.
Tiêu Hàn nhíu nhíu mày, đúng là có chút tà môn, vậy mà hắn lại không nhìn ra được thứ gì, thậm trí thả ra thần thức dò xét cũng vô dụng, cứ như là nơi này vốn dĩ chẳng tồn tại vậy.
Có nên đi vào hay không.
Tiêu Hàn hơi do dự, tự tin ban nãy hoàn toàn biến mất, bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, mỗi một hành động đều phải cẩn thận, bước sai một bước thôi cũng khiến vạn kiếp bất phục.
Bất tri bất giác, Thiên Cơ lâu chủ trong mắt Tiêu Hàn lại cao thêm mấy bậc, ít nhất thủ đoạn cỡ này, hắn chưa gặp qua bao giờ, tới nói chi là nhìn thấu rồi phá giải.
Ngay lúc Tiêu Hàn còn đang xoắn xuýt, từng ngọn đèn bên trong nối đuôi bật sáng, bóng tối nhanh chóng tan biến, thay vào cảnh tượng ngăn nắp sạch sẽ, không gian còn thoang thoảng mùi hương trầm dễ chịu.
"Tiêu đạo hữu đã đến, cớ sao lại chưa vào, Thiên Cơ lâu luôn sẵn sàng đón tiếp."
Thanh âm trong trẻo từ phía đối diện truyền tới.
Tiêu Hàn căng mắt nhìn, bây giờ hắn mới nhận ra có thấp thoáng một thân ảnh mờ mờ, người này ngồi trên ghế, kì lạ là không thể nhìn rõ mặt.
Quỷ dị, quá mức quỷ dị.
Thời khắc nhìn thấy đối phương, vậy mà trong lòng không hiểu thấu dâng lên một cỗ cảm xúc an tâm, hắn vậy mà cảm thấy an tâm.
Chẳng lẽ có thứ đồ gì tác động tâm thần, hay là...
Đưa mắt nhìn lệnh bài gỗ trong tay, Tiêu Hàn muốn vất bỏ nó, năm ngón tay lại càng dùng sức nắm chặt, như là thân thể không nghe theo lệnh, luyến tiếc thứ này vậy.
Lại lần nữa, giọng nói kia cất lên.
"Tiêu đạo hữu cảm thấy ta sẽ làm hại ngài, cho nên do dự không vào?"
Nội tâm vừa nổi nên bất an lại chìm xuống, Tiêu Hàn thở dài.
"Là ta đánh giá thấp nơi này."
Không thể tin được, Đại Hoang thành cằn cỗi như vậy lại tồn tại người làm khó hắn.
Nhưng mà một thân tu vi nguyên khí cảnh đỉnh phong không phải làm cảnh, nếu như thật sự xuất hiện giao chiến, chưa biết chừng ai có thể hơn ai.
Nên là Tiêu Hàn hít một hơi thật sâu, cùng lắm đánh một trận chiến, hắn còn ngại huyết tẩy nơi này sao.
Bàng môn tà đạo chung quy vẫn là bàng môn tà đạo, hết thảy thua ở lực lượng tuyệt đối, hắn không tin là bản thân có thể thua được.
Nghĩ như vậy, Tiêu Hàn lấy lại dũng khí, bước qua đại môn, trực tiếp tiến vào bên trong Thiên Cơ lâu.
Đưa mắt nhìn quanh, kì thực cũng không có gì, nội thất rất đơn giản, sàn nhà bức tường đều phổ thông, nhưng mà càng quan sát kĩ, Tiêu Hàn cảm thấy có chỗ bất đồng, giống như là những thứ này ẩn chứa đại đạo ý vị, như có như không, rất mơ hồ.
Tới gần thêm mấy bước, Tiêu Hàn mới nhìn rõ được chân diện mục người kia, đối phương rất trẻ, gương mặt tuấn tú lại nhiễm lên vẻ tiên phong đạo cốt, y phục giản dị màu xanh, trên tay còn cầm quạt lông vũ, tùy thời phe phẩy gió mát.
Tiêu Hàn nhăn mặt, hắn không cảm nhận được nguyên lực ba động trên người đối phương.
Thực sự tà môn.
Hắn trầm giọng.
"Ngươi chính là Thiên Cơ lâu chủ."
Mà nghe Tiêu Hàn hỏi như vậy, Lâm Vũ bật cười, nâng tay rót một ly trà đưa về phía trước bàn.
"Không sai, tại hạ chính là Thiên Cơ lâu chủ."
Sắc mặt biến đổi, Tiêu Hàn bây giờ mới có thể tự do theo ý, hắn ném Thiên Cơ lệnh lên mặt bàn, thanh âm lạnh lẽo thấu xương:
"Thứ này là của ngươi."
"Đúng như vậy, ta mới đưa cho Lưu Tam Bản về giúp đỡ đối phó một người, hẳn là đang ở trước mặt ta đây."
Lâm Vũ vung tay một cái, thu lệnh bài vào không gian hệ thống, mặt ngoài bình thản như vậy, bên trong lại nhanh chóng đọc từng dòng thông tin.
【Tính danh: Tiêu Hàn】
【Cốt linh: 18】
【Tu vi: Nguyên khí cảnh đỉnh phong】
【Sở thuộc thế lực: Âm Phong tông】
【Công pháp: Tạo hóa thiên thư (Bản khuyết) huyền âm sát công, liệt ma chưởng, tứ kiếm kĩ.】
【Vũ khí: Đoạt hồn đăng (Trung cấp pháp bảo) Hắc Minh kiếm (Sơ cấp pháp bảo)...】
【Trạng thái: Vì mưu toan độc chiếm Tạo hóa thiên thư, quyết định g·iết hại Lưu Tứ Văn cùng đồng bạn, trước mắt chỉ còn Lưu Tứ Văn chạy trốn được, vì t·ruy s·át đối phương mà chạy tới Đại Hoang thành.】
【Nhắc nhở: Tạo hóa thiên thư chỉ là bản khuyết, nếu như liều mạng tu luyện, tuy rằng tiền kì tu luyện nhanh chóng, nhưng hậu kì sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, tu vi không tiến tự lùi, kết cục trở thành một bộ khôi lỗi.】
Xem xong, Lâm Vũ đánh giá thiếu niên trước mắt, con cá này tuy không lớn, nhưng đầy đủ thịt béo, lần này hắn muốn kiếm lời rất nhiều.
Nhận ra ánh mắt Lâm Vũ khác thường, Tiêu Hàn siết chặt nắm đấm, đây là khinh thường hắn sao, coi là chút thủ đoạn kia liền trên cơ hắn rồi, thật chê cười.
Bản thân âm thầm thôi động chân nguyên, ngoài mặt vẫn duy trì lạnh lùng, giọng nói chất vấn:
"Là ngươi đoán đêm nay ta sẽ tới Lưu phủ, còn căn dặn con heo kia đưa lệnh bài rách nát này cho ta."
"Lại để Tiêu đạo hữu nói trúng." Lâm Vũ tùy tiện đáp, hắn nhấp một ngụm trà, cảm nhận được cổ họng ấm áp, thực sự là trà ngon.
Két!!!
Hai hàm răng nghiến chặt, Tiêu Hàn bị điệu bộ hời hợt chọc giận, hắn mặc kệ tà môn cái gì, lập tức muốn khởi tế chân nguyên, tung ra sát chiêu đánh đòn phủ đầu.
Nhưng mà vừa có định này xong, nội tâm bất giác chìm xuống đáy cốc, thần sắc biểu bị không thể tin nổi.
Nguyên khí của hắn mất hết.
Không đúng nguyên lực vẫn còn trong đan điền, chỉ là giống như bị tầng rào cản phong bế, không cách nào tác động lên được, thậm trí không cảm ứng được pháp bảo trong túi trữ vật.
Một thân thực lực của hắn, cái gì cũng không vận dụng được.
Nói như vậy, hắn khác nào người bình thường.
Tiêu Hàn thoáng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong óc, thời khắc quan trọng, não bộ vận chuyển suy nghĩ tối đa, hắn thầm kêu tắc trách.
Bản thân quá mức tự phụ, coi thường Đại Hoang thành, cho nên bị cảm xúc chi phối, nhất thời không sáng suốt.
Có thể đoán được hắn sẽ tới Lưu phủ, sở hữu pháp bảo ảnh hưởng tinh thần, một thân nội liễm không có nguyên lực ba động chút nào.
Tùy tiện liền phong bế nguyên lực của hắn, nghĩ thế nào cũng có thể là người bình thường được sao.
Thiên Cơ lâu, không thậm chí cả Thiên Cơ lâu chủ này, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.