Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Lập Thiên Cơ Lâu
Unknown
Chương 7: Đáng tiếc chỉ là tàn quyển
Trong vô thanh vô thức phong cấm nguyên lực của hắn, phải tồn tại bực nào mới làm được, thần thông cảnh, thoát thai cảnh hoặc là càng cao hơn nữa.
Càng nghĩ càng thấy lạnh người, nếu như Thiên Cơ lâu chủ muốn g·iết hắn, chẳng phải dễ như trở bàn tay, ngay từ đầu hắn bước vào đã khó giữ tính mạng.
Tuy rằng không đoán được mục đích người này, nhưng mà Tiêu Hàn có thể khẳng định, trước mắt hắn vẫn còn an toàn.
Nên là, thần sắc thay đổi, tự giác ngồi xuống đối diện Lâm Vũ, ngữ khí theo đó hòa hoãn:
"Thiên Cơ lâu chủ, là ta đã mạo phạm ngài, mong ngài bỏ quá cho."
Chỉ thấy Lâm Vũ đặt ly trà lên bàn, ánh mắt thoáng nghiêm túc: "Ban nãy ngươi có ý định t·ấn c·ông ta."
Trong một khoảnh khắc, Tiêu Hàn chưa từng có sợ hãi như vậy, quang mang nở rộ, mang theo áp lực vô tận, toàn thân căng cứng, mỗi một tế bào run rẩy phát ra sợ hãi gào thét.
Đây tuyệt đối không thể nào là khí áp tầm thường có thể làm được, thở mạnh cũng chẳng dám.
Giờ phút này, cả cái Thiên Cơ lâu như sống lại, bốn phương tám hướng như xuất hiện ngàn vạn con mắt nhòm ngó chăm chú, muốn xuyên thấu từng lông tơ kẽ tóc, huyết dịch toàn thân phảng phất ngừng chảy, đông cứng một dạng.
Cảm giác này, cảm giác này, Tiêu Hàn từng trải qua, chính là lúc đối mặt với nội môn trưởng lão Âm Phong tông, thậm chí còn lớn hơn nữa.
Phịch!!!
Tiêu Hàn không ngồi nổi, hốt hoảng chèo chống quỳ trên mặt đất, cả người cúi thấp, phản kháng rất yếu ớt.
Tầm mắt hạ xuống, Tiêu Hàn chỉ lờ mờ nhìn thấy người kia đứng lên, sau đó vòng qua người hắn, đứng quay lưng lại nhìn ra bên ngoài đại môn.
Thanh âm trầm thấp vang dội vọng lại:
"Thiên Cơ lâu trước nay làm ăn mua bán, phàm là người có thiện chí, ta rất tôn trọng, nhưng mà nếu như là kẻ bất thiện, thân là Thiên Cơ lâu chủ ta đây cũng không ngại một phen lau vết bẩn."
Lộp bộp...
Tiêu Hàn nghe rõ mồn một tiếng bước chân, còn đang tới gần, cuối cùng dừng trước mặt hắn, ánh mắt mang theo uy áp khủng kh·iếp dội xuống, hắn có thể cảm nhận xương cốt không ngừng kêu vang.
"Chỉ mới nguyên khí cảnh mà đã ngông cuồng thế này, xem ra Âm Phong tông bình thường không dạy nghiêm đệ tử."
Lâm Vũ tỏ ra thất vọng, hắn nâng tay lên, tiếp tục gia tăng áp lực.
Nếu hắn lại trang cao nhân hiền hòa, vậy đám này sẽ tiếp tục không coi ai ra gì, đừng nói là một nguyên khí cảnh nho nhỏ, cho dù đại đế tới đây cũng phải quỳ.
Ánh mắt sắc bén liếc qua hông đối phương, nơi đó treo một cái túi, nếu hắn đoán không sai hẳn là túi trữ vật.
Bây giờ g·iết c·hết con kiến này, đoạt lấy toàn bộ tài nguyên của hắn, chẳng phải lấy được vô số thiên cơ điểm hay sao.
Nhưng mà ý nghĩ này vừa hiện, Lâm Vũ nhanh chóng bỏ đi, hắn chú trọng đến phát triển lâu dài, đương nhiên làm như vậy sẽ lưu lại vết nhơ, ngày sau chính ma lưỡng đạo, ai còn dám hi vọng tiến vào đây.
Nên là Lâm Vũ chờ đợi, một bên âm thầm thu bớt uy áp.
Dường như cảm nhận áp lực đại giảm, đã có thể miễn cưỡng nói chuyện, Tiêu Hàn yếu ớt rên rỉ:
"Tiền bối tha mạng, là vãn bối đáng tội c·hết mới chọc giận ngài, vãn bối có mắt như mù, là kẻ ngu ngốc, kính xin tiền bối tha mạng."
Tựa hồ Tiêu Hàn van xin có tác dụng, chỉ thấy áp lực nhanh chóng rút lui, cuối cùng biến mất, tới khi hắn chật vật ngẩng đầu lên, đại não tê rần một trận, thân ảnh vừa quen vừa lạ đã ngồi lại vị trí cũ, phe phẩy quạt lông vũ, thần sắc bất nộ hỉ, không giống với giọng nói ban nãy.
"Cảm tạ Tiền bối tha mạng."
Tiêu Hàn hít một hơi thật sâu, chỉ mới vừa ban nãy liền dạo qua quỷ môn quan, trải nghiệm đáng sợ khiến hắn nhớ mãi về sau.
"Ngồi đi."
Lâm Vũ nhàn nhạt nói, ly trà ban nãy đã lạnh ngắt, hắn tùy tiện vung tay đổi một ly nóng hơn, khói bốc lên nghi ngút.
Quang cảnh có chút yên bình.
Đúng thế chính là yên bình.
Tiêu Hàn nuốt một ngụm nước bọt, hắn đảo mắt nhìn quanh Thiên Cơ lâu, nhìn tới muốn mệnh mà vẫn không nhìn ra cái gì.
"Trà đã nóng còn chờ cái gì."
Thẳng tới khi nghe được Lâm Vũ nhắc nhở, vội vàng ngồi ngay ngắn tại chỗ, điệu bộ khép nép lo sợ.
Tiêu Hàn rón rén cầm lên ly trà, tuy rằng nóng b·ốc k·hói nhưng nhiệt độ này chưa là gì, hắn thử một ngụm trước, cỗ nước ấm chảy xuống bụng trôi theo dạ dày lan tỏa khắp nơi.
Chưa đầy mấy giây, đầu óc đột ngột trở nên tỉnh táo, mệt mỏi tan biến.
Tiêu Hàn thoáng kinh ngạc, hắn bất ngờ hiệu quả của trà, xem ra cũng là thứ bất phàm, lại uống nhiều thêm mấy ngụm, thẳng tới giọt cuối cùng vào miệng mới tiếc nuối đặt xuống.
Tĩnh lặng hồi lâu, Tiêu Hàn không nhịn được mới hỏi:
"T....Tiền bối, xin hỏi xưng hô thế nào."
"Thiên Cơ lâu chủ." Lâm Vũ đáp.
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, Tiêu Hàn trở nên lúng túng, nguyên bản hắn muốn đến để hỏi cho ra lẽ, bây giờ bị chỉnh tới ngoan ngoãn không dám loạn động.
Nếu Thiên Cơ lâu chủ tiếp tục im lặng, sợ rằng hắn cũng phải ngồi ở đây tới sáng.
Tiêu Hàn cắn răng tìm hướng rút lui, hắn lấy túi trữ vật ra đặt lên bàn, giọng nói thành khẩn:
"Ta thật sự biết mình sai rồi, đây là toàn bộ tài nguyên ta mang theo, kính xin tiền bối nhận lấy."
Lâm Vũ chỉ nhàn nhạt liếc qua:
"Ngươi làm như vậy là muốn quy ta vào tội c·ướp đoạt."
Tiêu Hàn hoảng hốt phủ nhận:
"Tuyệt đối không phải, đây hoàn toàn là vãn bối tự nguyện, đúng thế tự nguyện dâng lên cho tiền bối, vãn bối ngu ngốc được tiền bối chỉ điểm ngộ ra sai lầm, đây là quà cảm ơn của vãn bối."
"Thật là như vậy."
"Trời đất chứng giám, vãn bối hoàn toàn nói thật."
Cuối cùng Lâm Vũ tỏ ra miễn cưỡng thu lấy, kì thực trong lòng hắn đang nở hoa, quá tốt rồi, có thể lấy được tài nguyên, danh tiếng cũng không tổn hại.
【Kiểm trắc đến đồ vật có giá trị, bắt đầu đánh giá quy đổi.】
【Đinh!!! Tổng có thể thu được 9800 thiên cơ điểm số】
"Nhiều như vậy!"
Lâm Vũ kinh ngạc, con kiến kia quả nhiên có nhiều đồ tốt, hôm nay hắn muốn đại phát.
"Lập tức quy đổi."
【Quy đổi hoàn tất.】
【Thiên cơ điểm: 10000】
Chỉ trong một ngày hắn liền kiếm được một vạn điểm, phải thật cẩn thận suy tính một phen, đống này chí ít có thể đổi được rất nhiều thứ.
Lâm Vũ kém chút cười thành tiếng, may mắn vẫn giữ được hình tượng bên ngoài, hắn gật gù:
"Đã như vậy có thể cho qua chuyện cũ, ta cũng không để ý trong lòng."
"Vãn bối cảm tạ, như vậy vãn bối xin cáo lui."
Tiên Hàn len lén liếc nhìn thần sắc vị Thiên Cơ lâu chủ này, sau đó từng bước rời khỏi ghế ngồi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Chỉ là hắn mới đi xa được mấy bước, đằng sau vang lên giọng nói, thanh âm không lớn, trái lại ôn dịu dễ nghe, rơi vào tai Tiêu Hàn khiến hắn cứng người.
"Đáng tiếc chỉ là tàn quyền, vinh quang Tạo Hóa chi chủ ngày xưa bây giờ còn có bao nhiêu, còn có bao nhiêu."
Tiêu Hàn nín thở quay đầu, thân ảnh kia vẫn bình thản, hắn không nhịn được dò hỏi:
"Tiền bối nói như vậy là có ý gì, vãn bối ngu muội không hiểu được."
Lâm Vũ chưa vội trả lời, hắn nhắm mắt, như là đang hồi tưởng, lúc lâu mới tỏ ra hoài niệm:
"Một thời thánh nhân, bởi vì thọ mệnh hao hết mà c·hết già, quả nhiên thời gian tàn nhẫn, đáng tiếc đáng tiếc."
Cùng lúc.
【Tiêu hao 5 điểm thiên cơ, thôi diễn thành công tin tức liên quan Tạo Hóa thiên thư.】
【Tên công pháp: Tạo hóa thiên thư】
【Chủ nhân: Tạo hóa chi chủ】
【Nhắc nhở: Tạo hóa chi chủ từng tu luyện tới thánh nhân, sau đó không thể đột phá mà c·hết già, lúc sắp c·hết có lưu lại mười tám bảo tàng khắp thế gian, ẩn chứa tinh hoa cả một đời trong đó.】
Hắn như cười mà không phải cười.
"Tàn quyển chung quy không phải thứ gì tốt đẹp, cố gắng chấp nhất sẽ mang tới đại họa."