Huyền Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Ma đạo chạy trốn.
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Vụt!
Phịch, phịch, phịch
Chạy! Chạy! Chay!
"Đứng lại! Tên ma đạo hèn nhát" Phía xa xa, một thanh niên mặt bạch y hét lớn, trên tay hắn cầm một đoạn kiếm sắc bén. Bên cạnh hắn còn có thêm một thanh niên khác, tựa hộ là đồng môn của nhau.
"Ha ha ha, nơi đây hơn ba trăm người, muốn tìm nào có chưa đến một ngày. Chắc chắc sẽ đến vài hoặc lâu hơn." Gã ma đạo thuật sư cải trang trong dòng người, nhìn nét mặt khó coi của hai thanh niên liền cười thầm.
....
"Hừ, cần gì phải tức, đây chỉ là thôn làng phàm nhân không đang lo. Nếu hắn nghĩ có thể cải trang thành người trong thôn để giả dạng, vậy cứ cho hắn giả trang. Khừ Khừ" Cựu Chính Phong vừa nói lời ẩn ý, trên mặt liền lộ vẻ gian ác.
Nhìn thấy nét mặt càng thêm trầm xuống, trưởng làng liền muốn nói thêm: "Các vị tiên..."
"Không ổn!" Gã thuật sư ma đạo kêu lên, vốn định chạy trốn, nhưng bức tường trận pháp đã bắt đầu hình thành.
"Sự đệ người còn đứng đó?" Cựu Chính Phong quay đầu ẩn ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có t·ội p·hạm truy nã, trà trộn vào chúng ta ư!!"
"Vâng sư huynh, đệ đã hiểu." Huyền Minh chưa hết kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh bắt đầu rút kiếm ra.
Ba hình bóng dần hiện, một trước hai sau.
"Ba, mẹ, anh, chị..." Mỗi khi tiếng đến gần cảnh tượng thảm khốc càng rõ ràng hơn, hình ảnh những người quan trọng lại hiện lên trong đầu hắn. Cảm giác bất an lo sợ ngày một lớn hơn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứng trước cửa, đôi mặt hắn lúc này tràn ngập tuyệt vọng. Dù chỉ mới ở ngoài cửa nhưng đã thấy hơn chục t·hi t·hể nằm xuống.
Tuy nhiên càng vào sâu nét mặt lại càng thêm nặng trĩu, trong hốc mắt bắt đầu chảy xuống dòng nước mắt.
"Phải, nếu đến đó sẽ rất khó tìm"
Ngay sau đó một lão giả vội vã tiếng tới, nhìn thấy hai người này lão liền biết là thuật sư tiên nhân. Vậy nên càng không dám chậm trễ, sợ hãi đi tới: "Không...không biết hai vị đại tiên đến đây, thật thất lễ. Không biết hai vị đến đây là vì...?"
Trưởng làng lập tức gật đầu khẳng định.
Hồng hộc, vừa chạy gã không ngừng thở dốc mệt mỏi. Trên người gã lúc này máu dính khắp nơi, một tay còn bịt lại miệng v·ết t·hương.
Múc nước một lúc xong, hắn bắt đầu cột hai thùng nước nhỏ vào dây, rồi lại buộc vào đòn gánh đem đi.
Xoạt!
Dù sau hai người, Cựu, Huyền đều là đệ tử chính phái. Nếu chuyện này truyền ra, khó tránh một trận quở trách, nặng còn có thể bị đem ra thế mạng!
Sau đó hai người trên đường trở về lại đường cũ kết quả phát hiện còn một đứa trẻ.
"Không phải, không phải...." Trần Mệnh Trung từ xa nhìn thấy những ngôi nhà gỗ b·ốc k·hói bị cháy đen như mực.
Ngay sau đó cả thân thể gã ma đạo thuật sư, biến thành một mãng kim quang, nhắm thẳng lên không trung.
Phịch một tiếng, đòn gánh đã rơi xuống đất. Hiện tại hắn còn không thèm nhìn xuống xem, thùng nước đã đổ bao nhiêu. Mà trong mắt hắn nhìn về một mãnh đen khích, đang b·ốc k·hói kia.
Tất cả người trong làng lập tức kinh hãi bỏ chạy tán loạn, bốn phương tám hướng.
Đừng nhìn thấy hắn đem đi dễ dàng, nhưng thực chất chuyện này đối với lúc đầu vừa làm thật ra rất khó khắn. Thường xuyên làm đổ nước, có khi lại mệt mỏi làm rớt cả thùng, khi khác lại đi không cân bằng dẫn đến thùng nước lắc lư, lúc trở về lượng nước trong hai thùng cộng lại chỉ còn một thùng.
Trên đường trở về, đột nhiên hắn liền thấy khói đen bốc lên từ hướng làng mình.
Huyền Minh nhíu mày, đẩy kiểm. Tuy nhiên trước khi bị rút khỏi vỏ liền bị ngăn lại.
Thiếu niên trên tay cầm cái gáo tre nhỏ, bên cạnh là hai thùng nước loại nhỏ cao tầm đầu gối.
Trong cơn nóng giận, hắn cầm lấy gậy gộc bên cạnh sau đó lao nhanh đến.
Trần Mệnh Trung, hắn là một thiếu niên mười sáu tuổi. Sống cùng cha mẹ anh chị, tại một thôn làng nhỏ. Vì muốn phụ giúp mọi người, thông thường hắn đều đến dòng suối này múc nước trở về.
"Hắn kia rồi!!!" Nhìn thấy gã trung niên ma đạo kết ấn, Huyền Minh lập tức kinh hô.
"Hừ, muộn rồi." Nhìn hai người nhanh chống lao đến, gã đắc ý cười lớn.
"Đáng c·hết, gã lại tăng tốc nữa rồi"
Tuy nhiên một giây sau...
Vừa nãy ngủ một giấc làm cho sự mệt mỏi lúc này đã biến mất, mà thay vào đó là sự thoải mái tràn đầy sức sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Oaaa..." Lúc này Trần Mệnh Trung vươn vai tỉnh dậy, bắt đầu tiếp tục gánh nước trở về.
Cựu Chính Phong một bên quan sát không nói gì.
Người la hét, ngay lập tức ngã xuống, máu tươi văng thẳng lên mặt Cựu Chính Phong. Ánh mắt hắn sắc lạnh như băng, không chút dơ dự.
Nghe thấy tiếng nói, Trần Mệnh Trung quay đầu nhìn hai người toàn thần dính đầy máu trước mặt, hắn liền phẫn nộ gầm thét: "Các người!!! Là các người đã ra tay với người trong làng đúng không."
"Đúng là đáng sợ...."
....
Tốc độ hắn bước càng nhanh đòn gánh cũng bắt đầu rung chuyển. Hai thùng nước nhỏ không ngừng rung lắc, đổ tràn xuống đất. Tuy nhiên Trần Mệnh Trung cảm thấy trong lòng bất an, lại không có để tâm, mà lúc này chỉ muốn trở về nhà ngay.
Huyền Minh đột nhiên hiểu ra, thầm khen ngợi sư huynh đúng là thông minh tài trí.
Huyền Minh khẽ quát: "Hừ, người cùng các ngươi nghe rõ đây. Chúng ta đang trên đường truy bắt t·ội p·hạm ma đạo, mà khi truy đuổi hắn đã chạy đến đây, vậy nên ta nghi ngờ trong thôn các người có hắn trà trộn vào!"
Tròng mắt hắn bắt đầu đỏ hoe, hắn vẫn không tin: "Không! Không! Ba mẹ, anh chị nhất định vẫn còn!! Phải, đúng vậy!!!" Trần Mệnh Trung tự an ủi bản thân, ngay lập tức chạy sâu vào bên trong.
"Ha ha đúng là rất chính đạo nha, để xem nếu để người khác thấy, các người sẽ làm thế nào." Gã thuật sư ma đạo lấy ra Lưu Ảnh Thạch, thầm lưu lại hành động ngày hôm nay.
"Mẹ? Mẹ đâu?" Trần Mệnh Trung trong lòng đã sụp đổ, hốc mắt không ngừng rơi lệ. Tuy nhiên hắn vẫn cố chấp tìm kiếm ba người còn lại.
"Hì hì, không biết hôm nay mẹ sẽ nấu gì đây" Trần Mệnh Trung xoa xao cái bụng, liên tưởng đến cơm mẹ nấu liền thèm chảy nước miếng.
Xoạt!
Tại một cái hồ nhỏ.
Trần Mệnh Trung giơ cao tay, vung thật mạnh gậy xuống.
Chương 1: Ma đạo chạy trốn.
"Trưởng thôn đâu, mau ra đây!" Huyền Minh kiêu ngạo, lập tức đứng ra khí thế bức người, lớn tiếng gọi.
"Có gì không ổn?" Trần Mệnh Trung đột nhiên cảm thấy một dự cảm không tốt, trong lòng nhức nhối khó chịu.
"Ha ha, để xem các người có thể nhẫn tâm đến cỡ nào". Gã thuật sư ma đạo, lập tức chạy vào bên trong trước, gã đầu tiên dùng thuật thu lại toàn bộ khí tức, cùng với ngăn chặn v·ết t·hương chảy máu. Sau đó liền trồng lên một trang phục bình thường, cải trang đi vào dòng người
....
"Không ổn, mau ra tay, ta sẽ triển khai kết giới." Cựu Chính Phong ra hiệu với sư đệ. Sau đó lập tức từ trong cái túi nhỏ treo bên hong vỗ vỗ vài cái.
"Cái gì!"
Nhìn thấy sắc mặt khó coi kia, ngay lập tức sợ hãi, vội nói: "Bẩm bẩm tiên gia, nếu chúng ta cho mọi người dò xét hỏi thăm nhận dạng. Chỉ cần chưa đến một ngày là hoàn thành"
Đi được một đoạn, hắn liền dừng chân nghỉ, lưng dựa vào gốc cây: "Gánh hai đến ba lần, chắc lần này sẽ đầy thùng nước lớn nhà mình" Hắn đắc ý cười. Sau đó liền nghĩ ngơi, chợp mắt th·iếp đi.
...
Tuy nhiên càng tìm hắn càng thêm đau khổ: "Chú Cường, dì năm... chị!!!!"
Lập tức năm lá cờ nhỏ có dị động, cả năm cái phóng ra năm hướng sau đó liền cắm mạnh xuống chỗ bất kỳ.
Vừa nãy hai người họ sau khi tàn sát xong, liền vội đuổi theo những kết quả gã ma đạo kia đã trốn thoát. Tuy nhiên hai người cũng không lo lắng, dù sao gã bị trọng thương nguy đến tính mạng nắm chắc là sống không nỗi. Chỉ tiết là bảo vật gã lấy cắp...
Lời này vừa ra, những người trong thôn bắt đầu tụ tập lại, bàn tán về truyện này. Có người giật mình kinh sợ, có người lo lắng, có người vui mừng vì có tiên nhân đến giúp đỡ.
Nhìn thấy t·hi t·hể của Trần Nguyệt Văn, Trần Mệnh Trung khóc ngày càng lớn. Hiện tại, trên người của y quần áo rách tả tơi, phần áo phía trên như bị xé toạc....
Tuy nhiên chưa kịp nói hết, Cựu Chính Phong đã rút kiếm chém ra không do dự. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phóng!"
Kim quang phá trời mà đi, xuyên qua màn kết giới vụt đi.
Phịch một tiếng, thân thể lão trưởng làng liền ngã xuống.
Sau khi cách ngôi làng một đoạn ngắn, Trần Mệnh Trung kinh ngạc, đứng sửng người tại chỗ.
Trần Mệnh Trung vừa khóc vừa chạy đến ngôi nhà của mình, tuy nhiên hắn không thấy bắt cứ ai: "Không có? Vậy..." Trong đầu hắn đột nhiên đốt lên một tia hy vọng.
Trần Mệnh Trung lúc này trong cơn đau khổ tột cùng, bất lực trong cơn tức giận ngửa đầu lên trời thét lớn.
"Ha ha, huynh nói đúng." Huyền Minh rất nhanh liền hiểu hàm ý bên trong lời sư huynh ngay lập tức đi vào.
Cựu Chính Phong đi đến đâu chém đến đó, tiếng la hét thảm thét không ngừng vang, lượng người ngã xuống không ngừng tăng lên.
Tại một đoạn đường khác.
...
"Còn người sống?" Huyền Minh cau mày khó tin.
Cựu Chính Phong nhanh chống bấm tay kết ấn, trong miệng niệm chú không ngưng. Ngay sau đó, gã đem lòng bàn tay đặt mạnh xuống trận bàn, nguyên khí từ đó lòng bàn tay chui ra truyền vào bên trong.
Chẳng mấy chốc ba người, một người chạy, hai người đuổi đã tiến gần đến cửa thôn.
Thế là Trần Mệnh Trung bắt đầu tăng tốc nhanh hơn.
Thân ảnh của một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi hiện ra.
Aaaaa.
"Hừ, đáng c·hết!!!" Huyền Minh tức giận hét lớn.
"Hừ, vậy mà dám gọi ta là ma đạo?" Gã thuật sư ma đạo khinh thường, nhìn hai tên ác ma tàn sát khắp nơi này, trong lòng có một tia dao động. "Thật sự phải dùng đến nó ư?"
Tại phía trước, một gã trung niên không ngừng bỏ chạy, phía sau là hai thanh niên đang đuổi xát xao.
Trong mắt hắn lần nữa lộ ra sát tâm mãnh liệt, ánh mặt chứa đầy lạnh lẽo, bắt đầu điên cuồng t·hảm s·át.
"Hừ, lo cái gì chỉ lũ phàm nhân. Nếu hắn giả dạng lẫn lộn trong đám đó, thì chỉ cần diệt sạch là được!" Hai thanh niên vừa nói, trong lòng đều bắt đầu nổi lên sát cơ.
"Aaaaaa...."
"Chưa đến một ngày?" Huyền Minh nghe xong trong lòng liền tính toán.
Hừ.
Xoạt! Xoạt! Xoạt
Nhưng sau đó ánh mắt gã nhìn phía xa xa, bên dưới: "Có thôn làng? Hừ hừ hừ" Gã cười lạnh một tiếng, sau đó hướng nơi đó chạy đến.
Chạy thêm hai mươi bước, hắn cuối cùng c·hết lặng tại chỗ, phịch một tiếng. Hắn ngã khụy: "Chaaaaa!!!!" Hắn quỳ xuống nhìn khuôn mặt lạnh băng kia, đến mắt còn không nhắm lại, trên người còn dính v·ết m·áu...
"Đáng c·hết, nếu không phải ta bị trọng thương, đám nhóc con như các người còn dám đuổi!!?" Gã trung niên ma đạo thuật sư, tức giận nghiến rằng thầm mắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này...
Một trận bàn to cỡ thao nước hiện ra, kèm với đó là năm cái cờ nhỏ.
"G·i·ế·t người rồi!"
Hắn do dự bước từng bước chậm, trong lòng thầm cầu nguyện đây chỉ là mơ. Sau đó những bước đi hắn càng nhanh, rồi lại đến chạy chậm, chạy vừa, chạy nhanh, chạy thục mạng!!!
Bụp một tiếng, đã dễ dàng bị một tay của Cựu Chính Phong chụp lại.
"Sư đệ đừng ra tay, nó là chứng cứ tốt nhất..." Cựu Chính Phong ánh mắt sắc lạnh, nói nhỏ vào tai sư đệ.
Suy nghĩ trong giây lát, lão trưởng làng liền thành thật trả lời: "Bẩm...bẩm hai vị tiên gia, làng Yên Bình này. Đếm sơ sơ thì, trên dưới ba trăm mấy người"
"Khoan đã tiểu huynh đệ, không phải là chúng ta đâu. Mà là gã ma đạo thuật sư kia"
Cựu Chính Phong nghe thấy liền chú ý đến.
Sau khi xong xuôi việc lập kết giới, Cựu Chính Phong đứng dậy, nắm chặt đoạn kiếm sắc bén trong tay. Trong mắt nổi lên sát tâm, bắt đầu vung đến.
Đúng lúc này, bất chợt hai hình bóng quen thuộc hiện ra.
"Là aiiii!!!"
"Vậy ư?" Cựu Chính Phong nghe xong, nhíu mày trầm giọng.
Đối với Huyền Giới này mà nói, những thuật sư như bọn họ cao cao tại thường, có thần thông kinh ngạc vượt qua người thường. Có thể nói bọn chúng chính là thượng nhân! Còn với người thường không có sức mạnh, chỉ có thể coi là cỏ rác, hạ nhân, tính mạng không đáng giá!!!
Cựu Chính Phong quay đầu nhìn lại đám người đang chạy tán loạn, có người còn không ngừng giẫy giụa đập phá kết giới.
Gã thuật sư ma đạo ngay lập tức hạ quyết tâm, bắt đầu triển khai bí pháp.
Cựu Chính Phong liếc nhìn dòng người dầy đặc liền tiến tới hỏi thăm: "Người là trưởng làng đúng không?"
"Đáng c·hết, hắn chạy vào rồi" Huyền Minh nghiến không cam tâm đứng trước cửa thôn.
Nhìn thấy hai thanh niên tuấn tú, mặc bộ đồ màu trắng sữa, khí độ lại hơn người bước vào cửa. Lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người, những người này đi đến đâu thu hút ánh mắt đến đó.
Hiện tại muốn đuổi theo sợ rằng không kịp, nhưng nếu đuổi theo đám người phàm này làm sao? Bỏ qua ư? Không! Như vậy sẽ gây nên hậu hoạn khôn lường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.