Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Phải, chính là gã ma đạo sư làm.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Phải, chính là gã ma đạo sư làm.


Trải qua vài tháng ở đây, kinh nghiệm của hắn có được không ít. Có lần hắn g·iết một con sói què bị lạc đàn, kết quả bị đàn sói đuổi theo, tuy nhiên nhờ vào trực giác với phản ứng nhanh nhẹn nên đã trốn thoát được lần đó. Lần này cũng vậy, hắn vừa gặp con lớn trưởng thành kia, trực giác liền mách bảo hắn, hắn liền phản ứng lại vứt bỏ mọi thứ mà chạy một cách không do dự.

Nhìn ba chữ này hắn có chút khó hiểu, mặc dù hiểu chữ viết là gì, nhưng ý nghĩa lại không.

Nói rồi hai người đồng loạt rời đi. Để hắn ngơ ngác một mình khó hiểu.

Trần Mệnh Trung vẻ mặt không chút do dự liên tiếp bổ xuống, mỗi lần máu tươi đều bắn vào mặt hắn. Sau khi giẫy giụa hồi lâu, nó liền bất động, xem ra đã không còn hơi thở.

Nhìn thấy còn lợn rừng đã thấm mệt, máu tươi toàn thân nó không ngừng chảy, vẻ hung hăng lúc đầu cũng đã giảm đi. Hắn liền bắt lấy cơ hội này quay đầu chạy thẳng một mạch đi.

Nhìn phía xa xa, một con heo rừng lớn, to hơn hai mét tức giận xông đến.

Tuy nhiên sau đó hắn đành phải nhịn xuống cơn hận, bắt đầu suy nghĩ. Sau một lát, khuôn mặt hắn xệ xuống rất khó coi.

"Ừm..." Cựu Chính Phong gật gật đầu sau đó tiến đến gần.

Trần Mệnh Trung lấy ra vài viên đá thấp sáng khu vực quanh đó, tiếp theo liền cầm lấy quyển sách.

"Thành thật, xin lỗi hai vị tiên gia đại nhân. Vừa nãy nhắc thời nóng giận tiểu nhân mới không kiểm chế được." Trần Mệnh Trung dứt khoát quỳ xuống, cuối đầu nhận sai. Dù sao người phía trước này, trong mắt vẫn là một tia lạnh lẽo bất định. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên kia còn có một cái túi nhỏ, nhưng dù cho hắn có vận sức cỡ nào cũng không được, sau đó là một viên đá màu xám bạc, cuối cùng là một quyền sách.

"Cái gì!" Hắn kinh ngạc phát hiện con lơn rừng kia vẫn bám mãi không buôn.

Hiển nhiên là nghĩ đến việc, không biết tung tích gã ở đâu. Hơn nữa gã là ai chứ? Chính là tiên nhân có pháp thuật cao cường, đương nhiên đối phó với một phàm nhân như hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trần Mệnh Trung xoay người kịp thời né tránh.

Nghĩ đến đây, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, cứng rắn chịu đựng.

Nhưng trước đó, hắn quay đầu nhìn đống tồi tàn trước mặt, cuối cùng Trần Mệnh Trung đi tìm một cái xẻng.

Sau đó hắn lại soi sáng qua chung quanh khu vực lại gần hơn chút liền thấy, bên cạnh t·hi t·hể là một túi đá lấp lánh, giống hệt viên Trần Mệnh Trung đang cầm.

"Hự, đau quá" Hắn ôm v·ết t·hương loạng choạng bước đi. Lúc này Trần Mệnh Trung từ bên trong con thác thấy một thứ lấp lánh...

Trong mấy tháng quá, hắn không ngừng rèn luyện kỹ năng săn mồi; thỏ, nai, dê,... hắn đều từng ăn qua. Hiện tại tiếp theo chính là nó, lợn rừng.

"Chạy?" Trần Mệnh Trung không cho nó cơ hội lập tức đuổi theo, sau đó vồ xuống đâm vào một nhát nữa, ét ét ét, nó giẫy giụa kêu la càng thảm thiết hơn.

Chương 2: Phải, chính là gã ma đạo sư làm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Mệnh Trung nhớ lại, trên đường đi quả thật hắn có thấy v·ết m·áu từ một phía nào đó, đi vào trước cửa thôn.

Đi thêm một lúc hắn dừng chân tại đầu con thác, từ phía trên cao chảy xuống chính là thác nước.

"Ưaaaa!!" Trần Mệnh Trung cắn răng cố nhìn đau lập tức đứng dậy.

Trần Mệnh Trung cũng không để tâm hai người kia vừa nói, trong lòng lúc này chỉ có một ý nghĩ:

"Hừ nếu đã vậy, chiến thôi" Trần Mệnh Trung quay đầu nhìn con heo rừng to hơn hai mét, liền cẩn thận quan sát.

Trả Thù!!!

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trần Mệnh Trung từ từ tỉnh dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Mệnh Trung núp trong một bụi cây, lẳng lặng quan sát con mồi.

Nhìn thấy con người hung ác phía trước, nó đau đớn kêu thảm. Biết mình không đánh lại, nó liền chạy v·út đi.

Lợn rừng đối diện, nhìn thấy con người không chạy nữa mà muốn chiến đấu. Nó lại càng thêm hừng hực khí thế xông lên, đem cái sừng nhọn hoắt ở trước đâm đến.

"Ma đạo thuật sư?" Trần Mệnh Trung nghi hoặc, nhưng quả thực hắn từng nghe cha kể.

Rốt cuộc hắn cũng bị con lợn rừng đâm trúng, thân thể văng ra xa đập vào cành cây cuối cùng, phịch một tiếng rớt xuống đất.

Trần Mệnh Trung cố dùng sức kéo lê cơ thể xác heo đi, tuy nhiên đúng lúc này.

Huyền Minh đứng bên cạnh cũng ngây ra, nhưng sao đó liền hiểu: "Không ngờ rằng, thằng nhóc này..."

Con lợn rừng nào bỏ qua cơ hội này, nó càng thêm hung hăng mà lao tới. Tuy nhiên lần này lại bị Trần Mệnh Trung né được. Nó càng thêm tức giận tiếp tục t·ấn c·ông liên hoàng.

Tại một khu đất nọ.

Rằng thế giới ngoài kia nguy hiểm trùng trùng, phong phú mà đa dạng, có chính đạo có ma đạo, có tiên nhân, có yêu ma quỷ quái.

Đứng trước dưới con suối đang chảy, Trần Mệnh Trung không chút do dự cởi sạch quần áo sau đó nhảy xuống.

"Vẫn đuổi ư? Vậy được để xem xem" Trần Mệnh Trung hừ lạnh, thay đổi chiến thuật. Liên tiếp luồn lách qua các cây cối tảng đá, còn có chui mà con hốc nhỏ.

hai tháng sau.

Răng rắc.

"Chẳng lẽ họ nói đều là thật" Cơn giận của Trần Ngọc Minh dịu bớt vài phần. Có v·ết m·áu này làm chứng, hắn không thể không tin vào lời của người thanh niên trước mặt.

Thời gian trôi qua hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc, quyển sách này vậy mà lại là pháp môn tu hành!

Huyền Minh phía bên cạnh không khỏi càng thêm ngưỡng mộ, không ngờ rằng sư huynh nói dối cũng không chớp mắt, bịa chuyện cũng không có sai xót.

Cả người Trần Mệnh Trung lúc này cũng không kém hơn là mấy, không thể nào mà tiêu hao liều mạng với con lợn rừng. Hơn nữa, nếu kéo dài lâu thêm ngộ nhỡ một con khác xuất hiện, vậy thì không cẩn nghĩ cũng biết kết cục.

Đánh!

Con lợn rừng không bỏ cuộc, nó điên cuồng t·ấn c·ông liên hoàn từ đợt này đến đợt khác. Kết quả...

Ngay sau đó Cựu Chính phong liền đem tấm ảnh truy nã cho Trần Mệnh Trung xem.

Tò mò hắn lật ra đọc một lượt.

"Bộ xương!" Trần Mệnh Trung kinh ngạc, nhất thời lùi lại. Chỉ thấy trước mặt là một bộ xương đang ngồi dựa vào vách tưởng, trên thân xương có nứt rạn nhiều chỗ, nhìn vào hắn liền tự suy đoán: "Thảm như vậy, ắt hẳn lúc sống b·ị t·hương không nhẹ" (đọc tại Qidian-VP.com)

Con lợn rừng trưởng thành chạy hơn một đoạn dài vẫn không bỏ qua. Nó không ngừng kêu gầm dữ tợn, ánh đỏ tươi tựa như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt này, Trần Mệnh Trung cũng đã từng có...

Sau một lúc nghĩ ngơi lấy sức, hắn bắt đầu đứng dậy tiến vào sâu hơn.

Ủm một tiếng...

Nếu làm sai mà không nhận, sợ rằng sẽ chọc giận họ, cha hắn từng nhắc qua chuyện này. Trên thế giới có một số người phi phàm, cũng chính vì họ phi phàm mà xem người thường là hạ đẳng...

....

Hiển nhiên hắn chưa từng thấy qua người trong ảnh, lắc đầu phủ định. Tuy nhiên trong lòng hắn lại dâng lên cơn hận thù không dứt, đem hình ảnh kẻ đã ra tay g·iết gia đình mình, tiêu diệt cả làng khắc sâu trong tâm trí.

Đi cỡ hai mươi bước đã là đường cục.

Cựu Chính Phong vừa nhìn liền cười nhạt, sau đó đặt tay lên đầu thiếu niên trước mặt: "Đừng sợ"

Ba ngày sau, Trần Mệnh Trung bắt đầu đem theo một ít lương thực và nước uống còn sót lại bắt đầu lên đường. Thiếu niên lúc này chỉ có mười sáu tuổi, tuy nhiên lại phải trải qua một trận kinh hoàng. Khiến cho ánh mắt hắn dần thay đổi, không còn khóc lóc nữa, mà thay vào đó là kiên quyết và hận thù.

Sột soạt, lúc này con lợn rừng đang cuối đầu ăn vẫn chưa chú ý đến xung quanh.

Hắn từng bước đi vào trong dòng nước, đi xuyên qua con thác. Cuối cùng phát hiện có một hang động ẩn sau thác nước.

Trải qua mấy ngày liền, hắn chưa tắm rửa lần nào. Hiện tại trên người đã có mùi hôi bốc lên, quần áo đều bị dính đất cát bùn, làm cho dơ.

"Hự,.... đau quá, đây là nơi nào?" Trần Mệnh Trung vừa ngồi dậy liền đau đớn kêu lên, cuối cùng đảo mắt nhìn hang động này xem sao.

Xong xuôi, hắn liền lấy ra một miếng thịt khô, bỏ vào miệng ăn. Nhồm nhoàm vài tiếng, rồi lại ực một tiếng: "Mặt dù hơi thô và cứng nhưng cũng tạm được" Nói rồi hắn lại lấy cái túi da cột trên thắt lưng.

Sau một lát vừa, Cựu Chính Phong rút tay lại, cố ý lắc đầu thở dài: "Mặc dù có, nhưng lại rất kém"

"Đó là?"

Nhìn thấy đối phương tiến lên, hắn lộ rõ vẻ lo lắng. Tuy nhiên bản thân không giám làm liều, hay lùi lại, ngộ nhỡ chọc giận thì họ sẽ...

"Không! Hai người kia nói hắn đang bị trọng thương!" Trong đầu Trần Mệnh Trung lóe lên tinh quang, ngay lập tức khôi phục tinh thần.

Trần Mệnh Trung khó hiểu định hỏi: "Không biết..." Tuy nhiên sao đó hắn cũng không nói thêm mà yên lặng.

Nhìn thấy điều này, Cựu Chính Phong giả vờ tiếc nuối mà giải thích: "Cậu nhóc à, cậu đúng là có tư chất tu hành. Có điều... quá kém không phù hợp với tiêu chí của tông môn."

Luyện Huyết Khí?

Sau khi tắm xong, Trần Mệnh Trung lấy bộ đồ khác ra thay.

Grừ!!!

Nghĩ đến đây khuôn mặt hắn lại trở nên đượm buồn, nhưng rất nhanh chóng Trần Mệnh Trung lấy lại tinh thần tiếp tục tập luyện.

Nhanh như chợp, nắm bắt thời cơ Trần Mệnh Trung phóng ra, bổ một nhát vào người con lợn, ét ét ét. Nó lớn tiếng đau đớn kêu to, trên người nó không ngưng tuôn ra máu tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vụt.

Trần Mệnh Trung không biết đi về đâu, vậy nên chỉ có thể chọn đại một hướng mà đi. Nơi đến tiếp tiếp theo của hắn chính là con suối nhỏ kia.

Vừa nãy hắn rõ ràng đã nghe thấy tiếng xương gãy của bản thân. Bây giờ toàn thân hắn một mặt đau nhút khó rả, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Dọc theo con đường hang động, đi càng sâu bên trong càng tối hơn tuy nhiên, lúc nãy ngay bên cạnh hắn có nhặt được một cục đá phát sáng lấp lánh. Vậy nên đã đem cục đá này làm đèn soi sáng phía trước.

Cuộc chiến cứ thế kéo dài, mỗi lần tránh né hắn đều nhân lúc nó lộ ra sở hở mà vung dao, ngược lại con lợn rừng kia cũng không thua. Trận chiến kéo dài hơn mười phút.

Sau đó hắn bắt đầu đào hố, ý định rất rõ ràng chính là trôn cất ngươi đã mất.

Né!

"Nguy rồi, là người thân của con lợn con này." Không dám chần chừ, Trần Mệnh Trung lập tức vứt heo, bỏ chạy thục mạng.

Hắn biết rõ muốn tìm được và trả thù gã ma đạo kia, chắc chắn phải có sức mạnh lớn. Vì vậy hắn liền cố gắng nâng cao sức mạnh bằng những bài tập, đồng thời săn g·iết thú rừng tăng cao tính chiến đấu. Đương nhiên cách này không thể nào là do hắn nghĩ ra, mà là của một người trung niên hắn từng quen, đáng tiếc...

Xoạt, xoạt, xoạt...

Ầm!

Con mồi lần này của hắn là một con lợn rừng chưa trưởng thành, tuy chưa trường thành nhưng con này ít nhất to hơn một mét ba rất khó đối phó.

Vừa nhìn bên trên, liền thấy có ba chữ: Luyện Huyết Khí!

...

"Nếu là do tên đó vậy tại sao bộ đồ của hai người các ngươi lại dính máu?" Trần Mệnh Trung vốn là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không tin hoàn toàn ngược lại chất vấn.

Quyết tâm xong, hắn một đường đi thẳng đến dòng suốt kia.

"Cái này chính là của gã ma đạo kia. Vì bị chúng ta đánh trọng thương nên gã chạy trốn đến đây, sau đó ta lần theo v·ết m·áu cuối cùng liền thấy cảnh kinh hãi này." Khuôn mặt Cựu Chính Phong vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng giọng điều lại nhẹ nhàng mà thành thật.

Vết máu?

Ột! Ột! Ột!

Ực ực ực, vài ngụm. Sao khi giải quyết cái bụng đói, Trần Mệnh Trung bắt đầu luyện tập nâng cao sức khỏe.

Trần Mệnh Trung đứng yên một chỗ đột nhiên cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp...

Phịch một tiếng, hắn nằm ngã xuống đất, mệt mỏi kiệt sức mà th·iếp đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Phải, chính là gã ma đạo sư làm.