Huyền Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Hải tặc (2).
Ngay lập tức, cô gái bị một đao chém rớt đầu.
Ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, bàn tay lập tức tụ lực. Sau đó một quyền phóng ra.
Lét két lét két, các bánh răng lớn không ngừng chuyển động. Con tàu lớn lập tức được điều chỉnh chuyển về một hướng.
"A là thuyền phó tới."
Lúc này, tại một gian phong, một thanh niên đang xếp bằng đột nhiên mở mắt: "Ồ, trên thuyền còn có thuật sư?"
Trần Mệnh Trung lần nữa đảo mặt nhìn lại, thì ra là một tên mặt trắng, hai tròng mắt nhỏ hẹp như nhìn thấy đối phương đang nhắm mắt.
Tuy nhiên chưa để đám người trên tàu vui mừng được lâu.
Khi c·hết chính cảnh tượng quần áo bị xé rách, thân thể không có vải che thân. Giống như là bị người khác làm hại!
"Ha ha, đám hải tặc kia sợ chúng ra rồi!"
Hắn ngước nhìn cái đầu lăn lóc của tên hải tặc: "Khi người khác xin tha, người sẽ tha à?"
Trần Mệnh Trung nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức nhức nhối. Bất giác liền liên tưởng đến chị của hắn, Trần Nguyệt Văn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Mệnh Trung bước tới, ánh mắt hung ác nhìn hắn.
...
"Ồ, còn một tên sống sót?" Tên hải tặc nhìn thấy Trần Mệnh Trung lập tức lộ ra vẻ ngoài ý muốn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Mệnh Trung trong miệng lẩm bẩm vài từ: "Hải tặc, hải tặc, c·ướp biển!?"
"Áp bách này, hừ." Trần Mệnh Trung bên trong đám tù nhân hướng nhìn về phía Điền Phách, liền cảm thấy có một nguồn áp lực vô hình đè lên người bản thân.
Ngay sau đó ầm ầm ầm, liên tiếp mấy t·iếng n·ổ. Thân tàu hứng chịu mưa đ·ạ·n bị tổn thất nặng nề, có khu vực trọng tâm bị thủng lỗ, làm cho nước biển tràn vào trong, đồng thời khiến cho con tàu không thể di chuyển được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng vừa đi lên tầng một, hắn đã nghe được một giọng hét lớn.
Sau đó, ánh mắt của gã lộ ra vẻ hung ác, liếm máu trên đao: "Mùi máu quả nhiên rất tươi, hà hà"
Phịch một tiếng, Trần Mệnh Trung nhìn phía trước, là một tên cao lớn đầy cơ bắp. Trên tay cầm cây đao dính máu.
"Ôi trời ơi, chúng không đuổi theo nữa, chúng ta sống rồi"
Bước ra ngoài.
Gã thuyền trưởng sau đó liền kéo sợi dây đi lên thuyền hải tặc, muốn trở về phòng tận hưởng chút khoái lạc đời người.
Tuy nhiên vừa bước lên.
Tuy nhiên đám hải tặc lại kinh ngạc hét lớn: "Chuyện...chuyện gì thế, sao đám tù nhân lại rơi vào tình trạng hôn mê rồi, không hình như trong đó còn có vài n·gười c·hết!"
Ánh mặt đám tù nhân nhìn về hướng gã thuyền trưởng, có người căm hận hắn thấu xương. Có người lệ rơi đầy mặt. Hiển nhiên bên trong những cô gái tù nhân có người quen biết của họ!
Tuy nhiên con tàu hải tặc vẫn đuổi sát sao phía sau, Trần Mệnh Trung cũng nhăn mặt. Dù sao nếu bị t·ấn c·ông, hắn chắc chắn sẽ phải ra tay, như vậy thì rất phiền phúc.
"Hử hải tặc gì chứ, chỉ làm đám c·ướp nhát gan mà thôi".
Tuy nhiên Trần Mệnh Trung đã chóng lại được, linh áp tỏa ra cũng biết mất.
Ầm!
"Aaaa, sao có thể như vậy được chứ!!!" Gã tức giận gầm thét, đi đến tiếp tục vung đao trong cơn giận.
Chương 20: Hải tặc (2).
"Các người đừng chóng trả vô ích nữa, nếu còn muốn sống thì ở yên đó, ngoan ngoãn chịu chói."
Đúng lúc này một tệ hải tặc bước đến trước mặt gã to béo cúi đầu cẩn thận bẩm báo: "Bẩm thuyền trường, chúng ta hôm nay thu được năm mươi sáu tên nô lệ khỏe mạnh. Cộng với ba mươi ả nữ nhân..."
Mà Trần Mệnh Trung lúc này, cũng đã trở thành tù nhân bị trói giữa sân.
Khi nãy, đám hải tặc đột nhiên ra tay bắt giữ một lượng người nhất định. Nam thì b·ị b·ắt trói lại để ở giữa sân, bị canh gác bởi đám hải tắc. Nữ thì vô cùng thê thảm, nếu đẹp sẽ bị làm hại, nếu xấu lập tức b·ị c·hém c·hết.
Nhưng Trần Mệnh Trung lại không cho gã tiếp tục chém đến nữa.
Trôi qua hơn ba tiếng đồng hồ tòa bộ nam hành khách đều đã b·ị b·ắt trói. Bạn đầu có khoảng vài trăm người, nhưng hiện tại lại chỉ còn chưa đến sáu mươi!
Trần Mệnh Trung quét mắt nhìn xem, không nhìn thì thôi, mà nhìn thấy liền khiến cho người khác kinh hãi. Toàn bộ con thuyền đều bị mấy trăm tên hải tặc bao vây.
Hắn chính là cố tình để b·ị b·ắt trói, quần áo lúc này có chỗ rách chỗ kín, tay chân thì sưng đỏ.
Đủ cho thấy chúng tàn ác mực độ nào, ra tay g·iết rất hại nhiều người.
"Hắn...hắn là thuật sư!"
"Aaaaa" Một gã đứng gần đó bị v·ụ n·ổ tác động, lập tức kêu thảm.
Gã thuyền trưởng lập tức vẫy vẫy tay: "Cứ để thuyền phó lo chuyện này. Còn ta, kha kha kha, cần phải làm một chuyện quan trọng." Nói đến đây ánh mắt của gã tràn đầy háo sắc, dê tiện khiến cho người khác chán ghét.
....
Trần Mệnh Trung vừa nhìn cũng đã khẳng định gã là một d·â·m tặc háo sắc.
Tên thuyền trưởng nghe lời thuộc hạ, vẻ mặt không mấy quan tâm. Mà không ngừng quay đầu nhìn các cô gái tu nhân xinh đẹp.
Càng nghĩ Trần Mệnh Trung càng thêm tức giận, lúc này đây làm hắn liên tưởng đến chuyện không vui.
Đây chính là cách thức hắn nghĩ ra, trà trộn vào đám tù nhân.
Người thanh niên đây chính là Trần Mệnh Trung.
Thấy cảnh này, tên hải tặc sợ hãi: "Không, không, cầu xin ngài tha cho tôi, tôi..."
....
"Dù sao bản thân là thuật sư, chỉ cần nhân lúc chúng để lộ sở hở liền có thể cường ngạnh ra tay áp chế." Trần Mệnh Trung thầm nói.
Cuối cùng thì chạy ra ngoài tìm một kẽ hở để thoát thân.
"Ghê tởm!" Trần Mệnh Trung thấy cảnh này, cũng phải nhíu mày thốt ra một câu.
Ban đầu khi đánh g·iết một tên, tên hải tặc đó đã khai rằng. Bọn chúng tìm thấy một mỏ khoáng khá lớn, vậy nên cần bắt đàn ông khỏe mạnh để ép họ làm thợ mỏ khai thác.
Một quả đại pháo hướng thân tàu bắn tới.
Hắn thầm kêu không ổn, lập tức chạy vào bên trong, tìm kiếm con thuyền nhỏ.
Cùng lúc một tên hải tặc to béo từ trong thuyền lớn đi ra, trên tay gã là một sợi dây.
Bản thân muốn đứng dậy, chặt đứt từng bộ phận cơ thể của gã khiến cho cái tên béo mập này cảm nhận được cái gì là đau đớn thân xác và tinh thần.
"Này Điền Phách mau mau xử lí tất cả đi" Gã thuyền trưởng khinh thường phủi tay, trên mặt đầy vẻ háo sắc bắt đầu kéo các nữ tù nhân đi.
Trần Mệnh Trung sau khi chạy vào trong, lập tức chọn một con thuyền nhỏ quơ tay một cái, thu nó vào túi trữ vật.
Trần Mệnh Trung lúc này cũng trở nên lo lắng: "Chỉ...chỉ một chiêu đã có thể dễ dàng nổ banh một vùng nhỏ."
Hiện tại phía dưới sân, trong đám tù nhân chỉ còn lại chưa đến bảy người đứng vững. Trong sáu người này, ai náy đều mồ hôi ướp nhẹp, ôm ngực thở hồng hộc mệnh mỏi. Chỉ có một thanh niên là vẫn như biểu hiện hình thường.
Đây là thuyền phó của đám hải tặc này, Điền Phách.
Tuy nhiên lúc nào tưởng tượng cũng sẽ khác xa thức tế!
Sau đó hắn cố ý trở thành n·ạn n·hân, trà trộn vào đám người chờ đợi thời cơ.
Chưa dứt lời, ánh mắt hắn càng thêm hung ác. Vận dụng ngay thuật hóa cứng lên mép tay. Sau đó phóc một tiếng, cánh tay như lưỡi cưa nhanh chóng quẹt qua một đường..
Đến gần, gã lập tức vung đao chém loạn.
"Hà hà, nói xong thì c·hết luôn đi. Aaaaa" Gã hải tặc cầm đao xông đến người thanh niên trước mặt.
Trần Mệnh Trung sau đó nhanh chóng rời đi, trên đường gặp phải tên nào, hắn liền hạ sát tên đó.
Bịch.
Mà đằng sau gã, những cô gái vô tội b·ị b·ắt lập tức đau khổ tuyệt vọng, bọn họ bị trói và bịt miệng. Nhưng ánh mắt lại lộ ra tơ máu, tựa như muốn đem tên béo mập khốn nạn này chém thành vạn đoạn. Có người tròng mắt ửng đỏ sưng lên, không biết đã khóc khi trải qua chuyện đáng sợ gì....
G·i·ế·t!!!!!
Mọi người trên tàu lập tức chở nên phấn chấn.
"Hả, không phải đã trúng rồi sao?"
Sợi đây này được buột với các sợi dây trói tù nhân. Mà tu nhân bị trói đứng đằng sau tên béo này là những cô gái xinh đẹp, quần áo trên người họ có cái rách tả tới lộ ra gần hết thân thể. Có cái chỉ rách một nữa, còn có cái rách toàn bộ...
Lúc này đây, hắn liền chạy vội vào bên trong một căn phòng trống, từ từ nghĩ cách.
"Không ổn, bọn chúng đã lên tàu!" Trần Mệnh Trung càng thêm cấp tốc mà chạy lên lầu.
Hơn nữa ngạc nhiên chính là nhìn vào có vẻ chỉ là một tên mặt trắng, có vóc dáng tầm trung cả người khá gầy. Nhưng Trần Mệnh Trung có thể cảm nhận được huyết khí nòng đậm đến kinh ngạc, sát khí cũng sắc bén vô cùng. Có thể khẳng định, n·gười c·hết trên tay gã đã hơn trăm người.
Không bỏ cuộc, gã hải tặc liên tiếp vung đao. Tuy nhiên mỗi lần đều bị hắn dễ dàng né tránh.
Xoạt!
Đúng lúc này, một tên hải tặc lộ vẻ vui mừng.
"Vậy phải thoát thế nào đây?" Trần Mệnh Trung cũng không ngu đến mức nhảy xuống biển trốn thoát. Nếu lỡ bị đám hải tặc phát hiện, chẳng phải là ăn một viên đ·ạ·n pháo sao?
"Kha kha kha, hôm nay thu hoạch được kha khá rồi"
"Á, cứu với, công tử xin hãy...."
Vừa nãy, khi thanh đao chém xuống sắp trúng thì Trần Mệnh Trung liền dùng Lưu Ảnh Bộ dễ dàng tránh đao, tuy nhiên gã hải tặc kia làm thế nào biết được chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ầm một tiếng, tên hải tặc bị văng xa, ôm bụng đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hừ bị phát hiện rồi." Trần Mệnh Trung tức giận, trong lòng thầm truyền năng lượng vào Giầy Truy Phong, do chính hắn tìm được trước đó.
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn đến phía xa xa, một cỗ t·hi t·hể đang bị mãnh gỗ cùng các mãnh vụn găm vào thân thể, máu không ngưng tuôn, khiến cho người kia c·hết trong đau đớn.
"Ồ, thì ra là ngươi à." Điền Phách vui vẻ nói.
Ngay lập tức con tàu chuyển động, bắt đầu chuyển hướng. Trần Mệnh Trung cảm nhận được sự chuyển động đột ngột, lập tức bám chặt vào lan can, không để bản thân bị đẩy đi.
Trần Mệnh Trung phản xạ đưa mắt nhìn đến, cuối cùng lại thấy trên cột cờ treo một cái đầu lâu.
Chỉ cần đối phương có bất cứ hành động gì, bản thân lập tức liều mạng, kết hợp với Ngân thương khắng định có thể đánh được một trận.
Nhìn tên mắt hí miệng cười không hé răng kia, Trần Mệnh Trung liền cảm nhận được khí tức của thuật sư trên người tên này.
"Đầu lâu?" Trần Mệnh Trung đang lúc khó hiểu, từ đằng sau đã có tiếng hô lớn cảnh báo, "Không ổn! Là đám hải tặc, mọi người mau chuẩn bị. Lập tức tức xoay tàu chuyển hướng!"
Phịch.
Lúc này đây giữa con tàu. Hơn mấy chục người b·ị b·ắt trói đặt ở giữa sân, mà quay quanh chục người bị trói là đám hải tặc, tay cầm v·ũ k·hí dính đầy máu tươi.
"Nhìn kìa, hình như có thuyền đến!" Bỗng nhiên một người nhìn về phía xa, thấy một tàu lớn liền hét.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.