Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Huyết Đế Quyền
Unknown
Chương 2: Con cừu lạc
Trang trại của lãnh chúa Echos rộng lớn với quy mô xây dựng đồ sộ vô cùng.
Nó được mô phỏng theo kết cấu vòng tròn, phân chia ra từng khu riêng biệt như ngựa, cừu, lợn, gà… Còn trung tâm là kho lương thực để chứa thức ăn dự trữ cho bọn chúng vào những ngày mùa đông.
Mỗi khu lại có cửa lớn phía ngoài để từng người phụ trách có thể dễ dàng vào mỗi lúc sáng tối lùa chúng ra vào.
Ngoài ra, còn phải kể đến những cánh đồng rộng rãi xa ngút tầm mắt xung quanh, có thể để một con chiến mã tốt nhất trong trang trại phi nước đại đến kiệt sức chứ chẳng chơi.
Chưa hết, đây thì cũng chỉ là một trong năm trang trại thuộc về lãnh chúa, mà còn là chỗ hoang dã tồi tàn nhất.
Vị trí trang trại này cách rừng Hogam không xa, chỉ ước chừng hai dặm đường.
Cho nên trừ đội vệ binh canh gác, nơi này còn được cẩn thận bố trí thêm một bầy c·h·ó săn tinh nhuệ, chúng phụ trách tuần tra kẻ lạ mặt và bảo vệ đàn gia s·ú·c khỏi lũ thú hoang.
“Ơ Khoan đã, sao lại có thể thiếu mất một con được nhỉ?”
Brian giật mình tưởng hắn hoa mắt, liền vội vã đếm lại lần nữa, nhưng không quảng hắn vừa đếm vừa gãi đầu bứt tóc buồn bực thế nào, kết quả vẫn là bầy cừu thiếu mất một con.
Thôi c·h·ế·t cha, tên mập Otto không chừng sẽ đánh gãy chân ta mất, rồi là còn bắt ta làm không công mấy tháng lương để đền.
Viễn cảnh kia làm Brian rùng mình, hắn vội lùa hết số cừu còn lại vào chuồng, khóa cửa cẩn thận, đốt cháy một bó đuốc rồi hối hả chạy nhanh về phía cánh đồng, miệng vừa đi vừa giả tiếng cừu kêu.
“Beeeee… Beeeeee….”
Ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn dần hấp hối rồi c·h·ế·t lặng, bóng đêm như hòa tan cả khung trời.
Brian mặc dù kêu đến khàn cả giọng vẫn không thấy dấu hiệu hay sự đáp lại nào của con cừu cả.
Chân hắn đã đi mỏi nhừ, gió đêm cắt vào da thịt lạnh buốt, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ.
Khả năng cao là con cừu đó mãi mê ăn xa rồi đi lạc, nếu không mau chóng tìm ra sợ là sẽ bị lũ thú hoang xé xác mất.
Bản tính gan lì và liều lĩnh trong Brian trỗi dậy, tay hắn cầm bó đuốc sáng rực, dần từ bìa cánh đồng mon men đi vào bìa khu rừng Hogam.
Nếu bảo còn có chỗ nào để tìm thì chỉ có ở đây thôi, Brian thầm nghĩ.
Nếu là ngày bình thường có thách thì Brian cũng không dám một mình đi vào rừng Hogam.
Có quá nhiều lời đồn đại về khu rừng này, như là nó đã bị quỷ ám, có thú dữ hoặc đôi khi là ma vật tác quái,...
Mặc dù trời đã tối đen, thân lại đang gần nơi rừng vắng thế này, hắn vẫn quyết tâm đánh liều một phen tiếp tục bước sâu vào trong rừng.
Bóng đêm lạnh lùng âm u, chỉ có chút ánh trăng mờ bị mây che đi một phần, huyền ảo phân tán soi rọi mặt đất, thỉnh thoảng không gian lại vang lên tiếng quạ kêu và côn trùng ríu rít.
Nhưng cảnh hoang dã của rừng rú cũng không làm trái ý hắn sợ hãi nhảy lên chút nào.
Ừ, nhưng mà muỗi thì có!
Dọc đường đi, Brian mới biết thế nào là thập diện mai phục, toàn thân trên dưới ngứa ngáy làm hắn đau nhức khó chịu, thêm vào âm thanh vo ve như tra tấn của bầy muỗi rừng khiến hắn suýt phát điên.
“Khốn kiếp bọn muỗi, chúng bây khát máu như bầy quỷ sứ, mau cút xéo đi!” Brian quơ cây đuốc trên tay loạn xạ nhằm đuổi đi chúng, nhưng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Mon men đi chừng hai mươi phút, một tiếng vang lớn kèm theo mặt đất dưới chân hơi chấn động khiến Brian ngã ra lộn nhào.
Lần lượt, nhiều ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất thu hút sự chú ý của hắn.
Brian chầm chậm nâng bó đuốc, chân đuổi theo về hướng phát ra…
***
KENG!
Tiếng kim loại va nhau rít cả tai, hai cây thương và kiếm ma sát đẩy đưa như đôi tình nhân quấn quýt qua lại, quyết không ai chịu nhường ai.
Xung quanh là ngổn ngang xác c·h·ế·t, nhìn trang phục có thể thấy nơi này vừa trải qua một cuộc xung đột chém g·i·ế·t, mà hai kẻ còn sống đúng là thủ lĩnh của hai phe.
Sau một hồi thăm dò đối phương, họ tách ra mỗi người đứng một bên, lườm mắt nhìn đăm đăm kẻ còn lại, đáy mắt bên trong đều là sát ý và hiếu chiến khó che giấu.
“Thống lĩnh Matris, hân hạnh được gặp ngài, thân thủ của ngài quả nhiên lợi hại, chỉ thua lời đồn đôi chút, nếu nhiệm vụ lần này tổ chức không phái ta đến, ắt hẳn đã thất bại ôm đầu máu về rồi, khà khà!”
Một trong hai mở miệng trước, hắn mặt trên người bộ đồ đen từ trên xuống dưới, chỉ hở chỗ đôi mắt… À không, thật ra chỉ còn có một con mắt.
Trong đêm tối âm u, nó lóe lên ánh sáng có phần yêu dị.
“Hừ, đám chuột nhắt bọn ngươi không cần phí nhiều nước bọt, thứ các ngươi muốn đoạt đúng là ở đây, nhưng để lấy được nó, ngươi cần phải bước qua xác ta đã!”
Người được gọi là thống lĩnh Matris cười gằn giọng khinh thường nói, rồi hắn vung tay, bổ một kiếm như xé toạc gió, cuồn cuộn hướng về phía đối thủ.
Người kia cũng không phải quả hồng mềm.
Hắn ta là ai? Với tư cách Tứ Tinh sát thủ của Đoạt Mệnh Hội, mang biệt danh là “Độc Nhãn Ma” hắn ta đã từng thành công ám sát, đoạt lấy đầu một tên Đại hiệp sĩ tam ấn, thuộc hàng uy tín lâu năm.
Lúc đó tên tuổi của hắn nổi lên như cồn trong đế quốc, được mệnh danh kẻ làm cho các Đại hiệp sĩ nghe tên phải tè ra quần.
Phải biết, lúc đó hắn chỉ vừa đạt tới Đại hiệp sĩ nhất ấn.
Dù mang danh là sát thủ, vũ khí thuận tay của “Độc Nhãn Ma” lại là một cây thương dài, hình dạng mộc mạc không cầu kỳ hoa mỹ.
Chỉ thấy hắn cũng vung tay, trường thương ngay lập tức trên không tỏa sáng, xoay tròn rồi đâm mạnh về phía trước.
ẦM!
Dư chấn khiến cây cối xung quanh một vòng lại một vòng ầm ầm đổ gục xuống, mặt đất xuất hiện thêm nhiều vết nứt sâu vài thước.
“Nhãi nhép, c·h·ế·t đi!” Thống lĩnh Matris chiêu liền chiêu vung tay chém bồi một kiếm.
Trường thương quay ngang, “Độc Nhãn Ma” lấy thân miễn cưỡng đỡ được một cú chém trực diện từ thống lĩnh Matris.
Thống lĩnh Matris đã bắt đầu đánh nghiêm túc, hắn lướt nhẹ thân hình, nhanh như gió phóng lên cao hơn hai mươi thước, rồi nghiêng người vận linh khí vào hai tay, vung kiếm cắm thẳng xuống dưới mặt đất.
Linh khí truyền qua thanh kiếm, nó phát ra một vòm ánh sáng vàng lóa cả bốn phía.
Đây là tuyệt kỹ trứ danh của hắn [Trời Đánh Thánh Đâm]
RẦM… ẦM…
Chỗ đứng cũ của “Độc Nhãn Ma” ngay lập tức biến thành một hố sâu hun hút, đất đá văng phá lên trời.
Rồi khi khói bụi tan ra, những vụn đất đá rơi hết xuống, thân hình “Độc Nhãn Ma” cũng không thấy tăm hơi.
Matris nhíu mày, không mảy may buông lỏng cảnh giác, bằng trực giác hắn không tin tên này dễ ngỏm củ tỏi như vậy.
Quả thế, chỉ thấy không khí run động méo mó một chút, thân hình “Độc Nhãn Ma” từ từ lộ rõ ra, hắn hé miệng cười như trêu tức: “Chỉ thế thôi à? Vậy đến lượt ta đây!”
“Tốc biến phù?” Thống lĩnh Matris tinh mắt nhận ra.
“Ờ, thấy đang giảm giá nên ta mua một xấp về dùng tạm!”
“...”
Mẹ ngươi, khoe giàu với ta đúng không.
“Độc Nhãn Ma” thì không rảnh để tâm, hắn vuốt trường thương một cái, bên trong nó phảng phất thức tỉnh thứ gì, lập tức có lôi điện văng tóe ra, dần dần càng lúc càng dày đặc.
Chỉ đợi thế “Độc Nhãn Ma* liền vung tay phóng trường thương, thế như xé gió đâm hướng về phía thống lĩnh Matris.
[Lôi Thương Rành Đường] là một trong số sát chiêu của hắn, kẻ trúng phải chắc chắn sẽ tê liệt mất sức phản kháng, ngã ra đất mặc người chém g·i·ế·t.
Trường thương như sấm chớp, mang theo tia điện cứ thế tỏa ra uy h·i·ế·p khủng bố đâm về Matris.
Thống lĩnh Matris đâu có ngu đứng đó làm bia ngắm, hắn vội xoay người né qua chỗ khác, nhưng trường thương như thể khóa chặt hắn, nhanh chóng đổi quỹ đạo bay theo, tốc độ càng nhanh một chút.
“Mụ nội nó, khó chơi vậy sao!?”
Thống lĩnh Matris chửi tục một câu, vừa chạy vừa nhanh từ trong người lấy ra một tấm bùa chú, dán lên thân.
“Trong suốt phù” ngay lập tức phát huy tác dụng, một vòng sáng đầy hoa văn lóe lên bao quanh hắn, trường thương cứ thế xuyên qua cơ thể hắn nhưng thể xuyên thấu qua không khí.
“Thôi đủ rồi, dẹp mấy cái phù chú ba xu của đám Ma thuật sư mà choảng nhau như hai Hiệp sĩ chân chính đi!” Thống lĩnh Matris gào thét, vác kiếm lao đến giáp lá cà.
“Chính hợp ta, xem chiêu!”
…
Đấm nhau chí chóe là vậy chứ thật ra trong lòng thống lĩnh Matris không gấp hay sợ chút nào.
Ha hả, hắn còn đang đắc ý là đằng khác.
Mấy hôm trước, khi mò ra được tên gián điệp ẩn giấu trong bọn tuồng tin tức ra ngoài, hắn đã lường trước được sẽ có chuyện bị đen ăn đen kiểu như này.
Mục đích sau cùng của hắn chỉ là câu giờ, cầm chân gã này đủ lâu để tên đồng bọn hắn an toàn mang món đồ ấy về cho chủ.
Đúng, mọi thứ đã được tính toán từ trước, từ việc đội ngũ của bọn hắn bị chặn đường cướp, đến tình huống xấu nhất là chạm trán cao thủ như trước mắt.
Mà Matris có lòng tin làm được chuyện đó, đây là sự kiêu ngạo của một Đại hiệp sĩ tứ ấn thực thụ.
Để có được món đồ đó, đám bọn hắn phải nói là phí hết công sức, vừa tránh né lũ ruồi nhặng binh lính và tay mắt của lãnh chúa Echos, vừa bí mật mai phục lùng sục tìm kiếm.
Cuối cùng, khi biết được nó giấu trong tay của một tên trộm mộ già đã về hưu, bọn hắn quyết định thu lưới, tàn sát cả ngôi làng chứa chấp hắn, giải quyết một mẻ gọn ghẽ.
Tên trộm mộ đó trước khi c·h·ế·t có lẽ rất hối hận đi.
Món đồ hắn vô tình mang ra từ lần trộm mộ cuối cùng để nghỉ hưu, rồi dành cả một năm vẫn chưa thể khám phá bí mật bên trong, cuối cùng lại là bùa đòi mạng, không những hại hắn mà còn kéo cả một ngôi làng vô tội phải chôn cùng…