0
Ngay tại một con hẻm nhỏ bốc lên một thứ mùi tanh hôi từ tử thi. Một dòng máu nóng chảy ra hòa cùng với mùi sắt bốc lên từ cơn mưa.
…
Tại một đoạn đầu đài có hơn mười mấy người mặc áo trắng, trên cổ thì đeo gồng, để tên cùng với tội danh. Nhưng tội danh này không giống với bình thường mà là một tội danh phỉ bán quan huyện.
- Các ngươi không được sống yên ổn đâu, chuyện các ngươi làm sớm có ngày bại lộ mà thôi.
Nghe một tên tù nhân tay cùng cỗ đã gồng vào như thế mà vẫn còn chút dũng khí cuối cùng để hét lên, tên quan mặc áo xanh đen không nhịn được nên mỉa mai nói:
- Vậy nói cho ta nghe xem, nếu có người phát hiện thì hắn có thể làm gì ta. Ta là quan đấy, ta là cháu của chúa Lô đấy, xem ngươi có thể làm gì nào? Ngươi nên nhớ rằng ở đây ta là tất cả, kể cả trời đất cũng phải nghe lệnh của ta.
Nghe thế thì đôi mắt của người phạm nhân đó vẫn tràn đầy sự hy vọng, hắn ta thực sự tin rằng sẽ có một ngày, một người sẽ nhân danh chính nghĩa, nhân danh người dân t·rừng t·rị bọn ôn quan này.
- Một ngày không xa, ngươi chính là kẽ sẽ phải quỳ trên đây mà chứng kiến tất cả tội ác của mình. Tinh tú trên trời đã định, tất cả bọn người sẽ phải trả giá!
-Để rồi xem, ông trời mạnh hay là đao ta lạnh… Quân đâu! Chém!
Phập một tiếng, tất cả một nhà hơn mười mấy người chỉ vì một câu nói xúc phạm vu vơ về vị quan này mà b·ị c·hém c·hết. Người dân bên dưới không ai là dám đứng lên chống lại hắn ta cả, vì chống lại hắn ta chính là chống lại chúa Lô, chính là chống lại ông trời ở vùng đàng trong này
Một người đàn ông nông dân trung niên trong đám người đi xem cái cảnh xử tử tù nhân bỗng nắm chặt tay lại, đến mức khiến cho từng giọt máu ti tát nhỏ ra. Ông phải làm thế để ngăn bản thân mình lao lên đồi công bằng, nếu ông mà dám lao lên thì trong một khoảng khắc xác cảu ông sẽ được treo lên đầu thành làm tấm gương cho những ai dám chống lại tên Lô Lưu này.
Ông gào thầm lên mộ cách tuyệt vọng:
-Khốn nạn, khốn nạn quá đi mà. Ta không cam lòng, ta không cam lòng nhìn huynh ấy c·hết.
Năm XXX, Ngũ tinh quốc bị chia ra làm hai bờ Nam, Bắc nguyên nhân sâu xa là do vua nước trước đó đã bị phương Bắc phế bỏ, từ đó tạo nên một cuộc tranh quyền cực kỳ lớn. Ngũ Tinh quốc từ đó chia làm hai bờ, được phân định bởi một con sông tên Hậu Thiên nằm giữa đất nước.
Từ đó n·ội c·hiến liên tục nổi ra giữa hai đằng trong ngoài, giữa chúa Lô và chúa Đặng. Từ nam ra bắc không ai là không phải chịu cảnh thất bát do c·hiến t·ranh triền miên không dứt, phú ông phú bà một thời thì bây giờ đến chiếc áo để mặc còn không có, trẻ con từ khi mới sinh ra thì đã chứng kiến mùi máu tanh nơi chiến trường khốc liệt. Nói chung ai còn sống thì người đó đã may mắn lắm rồi.
Lúc này ở một vùng làng hẻo lắm có một đôi vợ chồng họ Lý, lần lượt là Lý Thu và Lý Hoàng. Hai người là một đôi nông dân nghèo làm thuê cho một gia đình địa chủ giàu có trong làng. Tuy cuộc sống không thể nói là đủ đầy nhưng có thể nói là có cái ăn cái mặt sống qua ngày. Nhưng như thế cũng có thể coi là hàng thượng lưu trong đám hạ dân rồi, có những người còn chả có một cái lều để mà ở nữa kìa, nói chi đến cái ăn cái mặc.
Lý Hoàng mệt mỏi trở về căn lều dột nát của mình. Một cái mùi khó chịu xộc thẳng lên mũi của Lý Hoàng khiến ông hắt xì vài cái nói:
-Em à, dạo này nhà mình có mùi đó lạ lắm.
-Bây giờ anh mới biết à, cái mùi mốc ẩm này mốc lên mấy tuần trước rồi.
-Vậy là phải thay mới à?
Nói tới đây Lý Hoàng thở dài, lều dột nát thì đã thôi đi, giờ nó lại còn mốc hết cả lên, thế thì ở làm sao được nữa? Muốn thay một cây gỗ mới có khi hai người phải nhịn ăn cả tháng mới có để đủ tiền sửa lại.
Nghĩ lại, Lý Hoàng cũng thôi, ở được tới đâu thì hay chỗ đó, dù sao giờ này đất nước đang loạn lạc n·ội c·hiến, bị ngoại xăm, còn chỗ ở và có công ăn chuyện làm là may lắm rồi. Lý Hoàng ôm Lý Thu xuống tấm chiếu manh rồi diễn lại một cảnh trong đêm tân hôn như hai đôi trẻ mới lần đầu.
Hai vợ chồng thắp lại tình cảnh xong, Lý Hoàng nhìn lên cái căn lều dốt nát của mình mà cảm khái nói với vợ:
-Không biết chừng nào chúng ta mới có con đây, anh đây cũng đâu phải yếu đâu.
-Chuyện con cái không phải ngày một ngày hai là có được.
Lý Thu vươn cánh tay yểu điệu đã bị đất bùn làm cho chai sạn của mình ôm lấy Lý Hoàng vào lòng nói. Hai người hiện tại giờ đã bằn lòng với cuộc sống hiện tại nhưng có một điều mà họ vẫn muốn bấy lâu nay, đó chính là có một mụn con. Lý Thu và Lý Hoàng đã cưới nhau hơn chục năm rồi, vì muốn có một đứa con cho vui nhà vui của nên tối nào hai người cũng thể hiện tình cảm mặn nồng với nhau, tuy vậy nhưng suốt hơn năm năm thì vẫn chưa có một chút tin tức gì, điều này khiến cho hai người rất là chi là sầu não.
Sáng hôm sau, Lý Thu đi sớm ra đồng để chuẩn bị cho mùa gặt mới. Trải một qua một ngày lam lũ làm việc thì Lý Thu đi về, nhưng lúc về thì bà bắt một bụi tre trong rất kỳ lạ. Rõ ràng trên cung đường mòn này không hề có một bụi tre nào cả, mà hôm nay đột nhiên lại có một bụi tre lớn như này xuất hiện, đúng là tạo cho người khác một sự tò mò không hề nhẹ.
Như có một thế lực nào điều khiển, bà vô thức bước gần tới bụi tre đó. Lý Thu chỉ dùng một lực rất nhỏ để gạt những cành tre to bằng cánh tay, vốn rất khó để lung lay. Ẩn sâu trong đó là một xương trắng khô khốc bị vô số cây thương bằng tre ghìm xuống, những cây treo cắm trên bộ xương này trong như thế là đang kìm giữ không cho bộ xương này thoát ra vậy.
Lý Thu nhìn nói mà hoảng hốt nói lên:
-Cái quái gì vậy?
Tuy bà chỉ mới phát ra một chút tiếng động nhưng cái bộ xương khô đã ngay lập tức phản ứng. Nó từ từ nắm lấy những thứ đang cắm sâu vào trong bản thân mạnh mẽ rút ra. Bộ xương ấy từ từ bước đến Lý Thu, trong hốc mắt của nó lóe lên một tia sáng màu sang lục lam giống như ẩm hỏa đến từ địa ngục.
Nó chĩa ngón tay chỉ còn xương xẩu của mình trước mặt Lý Thu nói:
-Tinh tú trên trời một lời đã định một đế vương, nhiệm vụ của ngươi chính là mang hình hài của vị ấy.
Cái bộ xương ấy vừa nói xong thì Lý Thu ngất liệm đi. Khi bà tỉnh lại thấy mình đang ở trong nhà của mình rồi. Lý Thu bàn hoàng nhìn quanh thì không thấy ai cả, Lý Hoàng cũng không. Sau một chốc thì bà thấy Lý Hoàng hớ hở chạy về.
-Em không sao chứ?
Lý Hoàng sốt sắn nắm lấy tay Lý Thu, hỏi. Lý Thu vẫn còn có chút bất ngờ nên chỉ trả lời theo phản xạ.
-Em không sao.
Sau khi bình tĩnh lại rồi thì Lý Thu mới kể lại chuyện bộ xương cho Lý Hoàng nghe, Lý Hoàng tưởng vợ mình gặp phải ma quỷ nên xách một cây cuốc đến chỗ mà Lý Thu nói. Nhưng vừa đến nơi thì cái bụi cây bất thường ấy đã biến mất không một chút dấu vết. Lý Hoàng sau đó mới suy đoán là vợ mình đã gặp ảo giác nên dẫn bà đến chỗ một vị đại phu trong làng.
Vị đại phu ấy vừa bắt mạch của Lý Thu rồi kinh hỉ hô to.
-Chúc mừng ngươi, vợ ngươi đã mang thai.
Lý Hoàng nghe câu đấy, bất ngờ hỏi lại:
-Vợ ta… mang thai? Ta không nghe nhầm chứ?
-Xác thực là Lý Thu đã mang thai.
Lý Hoàng không kìm lại dược cảm xúc của mình nữa, trực tiếp chạy lại nâng Lý Thu lên ôm vào lòng. Sau đó cọ cọ đầu mình vào bụng Lý Thu nói:
-Chúng ta cuối cùng cũng có con rồi! Anh đã mong chờ ngày này rất lâu rồi.
Lý Thu cũng bị sự xúc động này của Lý Hoàng ảnh hưởng, bà trìu mến ôm đầu chồng mình. Thế là từ ngày đó Lý Hoàng trở nên chăm chỉ hơn hẳn, khối lượng công việc của ông nhiều gấp chục lần lúc trước, tuy vậy tiền công của ông cũng thể nào đủ để nuôi đứa con của mình.
Phú ông thấy Lý Hoàng chăm chỉ như thế cũng ưu ái giúp đỡ ông một phần tiền để nuôi vợ con. Niềm vui chuẩn bị được nhân đôi khi đứa bé sau chín tháng mười ngày thai nghén chuẩn bị chào đời. Nhưng cách đó vài ngày, Lý Hoàng nhận được một tờ giấy thông báo về việc tòng quân, nguyên nhân là do giặc từ phía tây kéo sang xâm lược do tình hình đất nước Ngũ Tinh bất ổn.
Thế là Lý Hoàng phải từ bỏ khoảng khắc mà đứa con mình chào đời để đi chống giặc ngoại xâm.
Vài ngày sau thì một tiếng khóc vang trời đã vang lên khắp trời, tuy vậy nó không phải là một tiếng khóc của một sinh linh một lần nữa được có hình hài con người, mà là tiếng khóc than của hàng vạn sinh linh khi quân tiên phong của chúa Lô thất bại trong việc chống giặc. Hàng ngàn người phải ngã xuống khi đứa con của Lý Thu mới chào đời, trong đó có Lý Hoàng.
Trong biển lửa, Lý Thu sắp xếp đồ đạc và đứa con mới sinh còn chưa có thời gian để đặt tên của mình chạy trốn. Bà mới ngước nhìn về phái sau thì đã thấy bóng dáng của đoàn quân hơn trăm người đang cưỡi rầm rầm đến thẳng ngôi làng. Thấy một cảnh đó, bà biết mình chẳng còn có thể sống được nữa nên bỏ lại toàn bộ đồ đạt khác mà chỉ ôm đứa con mới chào đời chạy thằng một mạch vào rừng.
Trên đường đi Lý Thu bị một mũi tên địch ghim vào chân khiến máu bà tuôn ra. Mặc dầu vậy thì Lý Thu vẫn cố hết sức của mình để lết trốn khỏi đám giặc tàn bạo đó. Cuối cùng sau một ngày dài mệt lã thì bà cũng dừng lại trước một ngôi chùa.
Lý Thu hiện giờ gần như là một người sắp c·hết rồi, đôi tay của bà bồng đứa con đã không còn chút sức lực nào nữa, đôi chân bà thì dường như đã bị chạy đến mức tàn phế. Tuy không muốn như bà chỉ đành đặt đứa trẻ mình mới sinh trước cổng chùa rồi đập cửa vài cái.
-Mẹ xin lỗi, cho mẹ xin lỗi.
Đó là hai lời cuối cùng bà nói ra trước đứa trẻ này. Sau đó thì Lý Thu đã chạy đi dẫn dụ quân địch.
-PHẬT.
Thế là cuộc đời của một người họ Lý đã kết thúc trước một mũi tên của giặc dữ.