0
Khi bóng dàng Lý Thu biến mất vào khu rừng thì cánh cửa sắt của ngôi chùa mở ra, đứng trước mặt đứa bé vẫn còn đang khóc oe oe là một vị tăng nhân đầu cạo trọc, thân vận một chiếc áo cà sa.
Vị tăng nhân này nhìn thấy đứa bé thì thở dài:
-Thiện tay thiện tay, cha mẹ ngươi như thế nào mà lại vứt ngươi ở cái chùa xó xỉnh này vậy?
Vừa nói xong thì vị tăng nhân này cũng đã hiểu nguyên nhân tại sao đứa bé này lại được đặt ở đây rồi. Tiếng vó ngựa cùng tiếng hét đau thương vang lên từ phía đằng xa khiến cho ai nấy đều phải đâu thương. Vì chùa chiền là một nơi chỉ phục vụ cho tôn giáo, nên từ xa xưa các quốc gia đã thống nhất một điều, khi c·hiến t·ranh xâm lược không được đụng tới bất cứ ngôi chùa nào có hơn mười năm tuổi đời.
-Haiz, coi như nhà ngươi may mắn.
Vị tăng nhân ấy vội vàng bồng đứa bé vào trong chùa rồi đống cửa lại. Tiếng vó ngựa đang hùng hồ đột nhiên chậm lại rồi ngừng hẳn trước mặt ngôi chùa đó, những tên binh tướng vốn tần ác, lấy mạng người như nghóe giờ đây lại đứng trước ngôi chùa hành lễ lạy hai lạy rồi mới thúc ngựa truy bắt lũ hạ dân tiếp.
Vị tăng nhân nghe tiếng vó ngựa đã xa nên mới thở phào một cái nhẹ nhõm, hắn nhìn đứa bé đang khóc đầy thương cảm:
-Nếu cha mẹ ngươi đã ẻo rơi ngươi rồi thì ngươi ở lại chùa đi, dù sao nơi đây cũng đảo bảo ngươi một mạng hiểm.
-Oe Oe
-Cái gì? Ngươi không chịu ư? À đúng rồi, nếu là người ở đây thì ta cũng có trách nhiệm cho ngươi cho một cái tên nhở… Minh Tùng. Ngươi thấy thế nào.
Vị tăng nhân vừa nói hai chữ: “Minh Tùng” ra thì đứa bé đang khóc nhè bỗng câm nín rồi sau đó thì cười toe toét như thể nó hiểu những gì vị tăng nhân đó nói vậy.
-Ồ thì ra ngươi cũng thích cái tên này… Ta là Minh Hùng, từ nay ta sẽ là sư phụ của ngươi nhé?
Nghe thế thì Minh Tùng cười khúc khích tỏ ý chấp thuận vị sư phụ Minh Hùng này. Minh Hùng thấy Minh Tùng phản ứng như thế thì nói:
-Thằng nhóc nhà ngươi công nhận cũng sáng dạ thật. Thế là từ nay ta đã có một đệ tử giỏi rồi.
-E hé hé.
Thế là từ giờ Minh Tùng đã trở thành một người trong ngôi chùa hiu quạnh này rồi.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hơn mười năm kể từ lần giặc Xích Long đánh chúa Lô. Tuy Xích Long đã thất bại trong việc thâu tóm một vùng nhỏ trong bờ Nam của chúa Lô nhưng cũng khiến nhà họ Lô tổn thương nguyên khí nặng nề, từ đó khiến cho vua Trịnh - chúa Đặng liên tiếp nổi lên đánh tới bờ Nam.
Cùng với khoảng thời gian này Minh Tùng đã trở thành thiếu niên mặt mài sáng sủa, nhanh nhẹn, thông minh trong chùa, nhưng ngoài trừ mấy điểm thông minh đó ra thì Minh Tùng chính là một thằng nhóc nổi loại thực sự, uống rượu, ăn thịt, g·iết gà, không thiếu một thứ gì cả. Mặc dù vi phạm cực kỳ nhiều lần bát giới nhưng Minh Hùng lại không t·rừng t·rị Minh Tùng một lần nào cả, không phải là vì Minh Hùng không muốn mà là căn bản không thể.
Từ năm năm tuổi thì Minh Tùng đã mô phỏng hành động của mấy con cóc trong ao trong chùa mà phát triển nên một bộ khinh công mang tên, Phóng Cóc. Tuy cái tên nghe cục lủng như vậy nhưng nó là một loại khinh công vô cùng lợi hại, có thể giúp người sử dụng nhảy cao mấy chục mét mặc cho nội lực yếu kém đến cỡ nào.
Nhờ lợi dụng Phóng Cóc mà muốn bắt Minh Tùng về quy tội là chuyện gần như bất khả thi. Mỗi lần bắt dược thì y như rằng hắn sẽ trốn thoát vậy, nhưng Minh Hùng cũng không bỏ cuộc, năm lần bảy lượt đều đuổi đánh Minh Tùng từ sáng đến tận khuya. Tuy vậy sức lực và tinh thần của tên nhóc Minh Tùng thuộc hàng quái nhân nên sau lần đuổi đánh thứ một trăm thì Minh Hùng quyết định không truy bắt Minh Tùng nữa, mặc cho thằng nhóc vi phạm.
Hôm nay Minh Tùng vãn như mọi khi, ở trong giang phòng ngủ của các sư phụ mà ăn thịt gà. Thịt gà đối với hắn chính là thứ ngon nhất cuộc đời này, vị của nó khác hẳn những những cục gôm tàu hủ và mấy cây nấm vô vị, vừa ngon vừa ngọt, vừa thanh vừa bổ, đúng là tiên thực mà.
Đang ăn ngon lành thì kẹt một tiếng, cánh cửa từ phía sau lưng thằng nhóc đầu trọc mở ra, khiến cho gió lạnh tràn vào trong. Minh Tùng giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy một cái đầu trọc quen thuộc. Hắn ta la lên:
-Sư phụ!
-Hừ, ngươi còn dám ăn vụng nữa sao?
-A… Đâu, đệ tử nào dám ăn vụng. Sư phụ xem này, đệ tử đang đọc đây này.
Minh Tùng vội vã nhét miếng thịt gà nước vào dưới mông rồi lấy từ trong người ra một quyển sách, hắn quay người lại trình ra cho Minh Hùng một giáng vẻ học sinh ham học hỏi. Nhưng Minh Hùng đâu phải kẻ ngu, hắn vừa ngửi thì đã biết thằng nhóc Minh tùng này ăn vụng rồi.
-Cái mùi hương tội nghiệt này vẫn còn đang trong phòng, mà ngươi vẫn còn chối được sao Minh Tùng? Ngươi biết không, ngươi vừa phạm hai giới trong bát giới đấy.
-Sư phụ đồ đệ xin lỗi!
Minh Hùng vừa nói xong thì Mình ngay lập tức ôm miếng thịt gà vào trong lòng rồi dùng Phóng Cóc hướng thẳng về sư phụ mình mà lao tới. Phụt một tiếng, Minh Tùng đã nhảy khỏi căn phòng ngủ. Ngay khi thoát khỏi phòng ngủ thì hắn mở hết tốc lực của mình mà chạy thẳng đến bở tường rồi dùng Phóng Cóc, phóng thêm một lần nữa để nhảy qua vách tường để chạy đến khu rừng trúc ngoài chùa.
-Ủa, hình như là sư phụ không đuổi theo?
Minh Tùng quay đầu nhìn lại thì đúng là không thấy bóng dáng Minh Hùng thật, hắn chờ thêm một lúc nữa cũng chả thấy sư phụ của mình đâu.
-Lạ thật nhở, bình thường là sư phụ đuổi đến rồi chứ?
Chiêu này của Minh Hùng cũng thật là cao tay, nó vừa không tốn sức lại còn khiến Minh Tùng phải tự mò tới tìm sư phụ của mình. Minh Tùng bước vào phòng ngủ tháy Minh Hùng đang ngồi tụng kinh, từ khi cưu mang Minh Tùng đến giờ đã trong mười hai năm, mười năm thời gian đã khiến một thanh niên mặt mài thông minh đã có đôi chút dấu hiệu của tuổi trung niên.
Minh Hùng không quay đầu lại, mà ngồi xoay lưng về phía Minh Hùng nói vọng:
-Sao ngươi không chạy đi?
Minh Tùng ấp úng đáp lại:
-Đệ tử thấy sư phụ không đuổi theo nên thấy lạ…
-Ta không đuổi ngươi thì có gì là lạ đâu?
Minh Tùng lần đầu tiên trong đời cảm thấy sự uy h·iếp vô hình trong lời nói, đây là lần đầu tiên Minh Hùng đối xử với hắn như vậy, trong đời Minh Tùng chưa một lần nào Minh Hùng đối xử với hắn lạnh nhạt đến như thế. Thế là Minh Tùng quỳ rạp xuống thần thật xin lỗi:
-Cho đệ tử xin lỗi, đệ tử biết sai rồi.
-Ta đâu có bắt lỗi gì ngươi đâu mà phải xin lỗi?
-Đệ tử từ trước tới giờ không biết cha mẹ mình là ai, nên đệ tử xem sư phụ như là cha là mẹ. Sư phụ đối xử với đệ tử như thế khiến đệ tử cảm thấy rất là khó chịu.
-Thôi được rồi, coi như nhà ngươi thành tâm.
Minh Hùng quay người lại bước xuống giường, rồi lấy hai tay ấm ôm Minh Tùng vào trong lòng nói:
-Từ nay cố gắng tu tâm dưỡng tánh, ta sẽ luôn đứng phía sau ngươi nhìn ngươi trưởng thành.
Minh Tùng nghe sư phụ nói thế dường như bị một thế lực vô hình nào đó khống chế, ôm chầm lấy Minh Hùng, hắn tự hứa với bản thân mình rằng từ nay sẽ không khiến sư phụ phiên lòng nữa. Còn Minh Hùng thì cười thầm trong lòng chê Minh Tùng bằng một câu:
-Trị ngươi ta có vô số cách, ngươi không có tuổi để mà so đâu.
Thế là từ đó Minh Tùng từ một đứa nổi loạn nhất chùa trở thành một thằng nhóc chăm chỉ, sáng nào cũng dậy sớm đánh chuông, tụng kinh, gánh nước, trưa thì nấu cơm chẻ củi, tối thì ngồi lại nghe Minh Hùng dạy chữ. Kể từ đó Minh Hùng phát hiện ra một chuyện là Minh Tùng rất thích thú về những câu chuyện anh hùng được ghi trong sử sách, thằng nhóc đó còn ước mơ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành một đại sư chuyên hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt bạo, đương nhiên là chuyện đó rất khó xảy ra rồi.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, Minh tùng vẫn như vậy, sáng ướm gánh nước chẻ củi đến tận trưa. Hắn đang bổ củi hăng say thì đột nhiên chạy vào với vẻ mặt đầy sự lo lắng, đây là lần đầu tiên Minh Tùng thấy được vẻ mặt kinh hãi này cưa sư phụ, vị sư này dù có đứng trước hổ dữ đi chăng nữa thì cũng tỏ ra một khí thế vô cùng bình tĩnh, trái ngược với vẻ khép nép đầy lo sợ này.
-Sư phụ sao thế?
-Nhanh lên! Thay đồ lẹ, chúng ta đón khách!
-Khách?
Minh Tùng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị sư phụ Minh Hùng sử dụng khinh công phóng tới cái thách nước quen thuộc để tắm rửa. Minh Hùng lấy cho Minh Tùng một bộ áo mới rồi nhanh chóng thay cho hắn, sau đó dẫn Minh Hùng đến trước cửa quỳ xuống.
Minh Tùng lúc này vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra nên định ngước đầu lên hỏi sư phụ. Nhưng mới nhướng cái đầu lên được một đốt ngón tay thì hắn đã bị sư phụ mình nằm đầu dặp mạnh xuống đất. Minh Hùng quay sang nhìn Minh Tùng nói:
-Đừng ngước mặt lên, ngước mặt lên là c·hết đấy!
-C·hết? Ý sư phụ là sao?
Rầm một tiếng, cánh cửa sắt của chùa mở ra, một cuộn chiếu đắt đỏ được trải dài từ cổng đến tiền đường. Tiếp theo đó là tiến rầm rậm hành quân, chả mấy chốc mà hai bên mảnh chiếu đó đã tràn ngập những kẻ có mặt mài dữ tợn cầm thương.
Một cái giậm chân đầy uy lực khiến một đường chiếu phấp phới lượng sống một đợt:
-Đại quan giá đáo, trụ trì Phạm Bình Toàn trong chùa mau ra nghênh đón.
Trụ trì là ai cơ chứ, người có địa vị cao như thế đến ta còn chưa được gặp nói chi đến lũ người các ngươi? Đây chính là những suy nghĩ đầu tiên của Minh Tùng khi nghe một giọng điều hách dịch này. Với tính cách dám nghĩ dám làm của mình, Minh Tùng định đứng lên dạy cho bọn chúng biết thế nào là đạo người đến chơi nhà, nhưng vừa định ngóc đầu dậy thì Minh Hùng lại một lần nữa ghìm chặt cái đầu trọc của Minh Túng xuống nền đất:
-Bộ nhà ngươi muốn c·hết hay sao hả mà còn đứng lên?
-Sao sư phụ lại không để đệ tử đứng lên cơ chứ, không phải mấy tên đó gọi tên tục của đại sư phụ sao? Không phải người đã dạy đệ tử rằng, gọi tên tục của một vị sư tu hành thành chánh quả là một hành động rất là mất dạy hay sao?
-Đúng là ta có dạy ngươi không được gọi tên tục của chúng ta, nhưng mà ta không dạy ngươi chửi thề đâu? Mà điều quan trọng hơn là tên này Lô Thần, cháu chắt của chúa Lô đấy. Chúng ta không chọc được hắn đâu!
-Cháu chắc? Ông chúa Lô này thông đạo với nhiều phụ nữ đến vậy sao?!
Minh Hùng nắm tay lại, đấm một đòn mạnh khiến cho đầu của Minh Tùng sưng lên một cục, hắn nói:
-Không được nói bậy nếu ngươi còn muốn giữ cái đầu.
-A đau, đệ tử biết rồi.