Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Vương nghĩa là gì? 2
Vị thái giám kia ngay lập tức nhận chỉ rồi lui ra ngoài. Thanh Tuyền ở một bên thấy vậy thì cười thầm. Bàn cờ tiên gia cuối cùng cũng đã bước chân vào rồi.
- Đa tạ lão tiên gia, ta muốn phi thăng, hóa thành chân long. Đó là ước mơ của cả tộc đàn chúng ta.
- Vũ à, tiểu thư nhà ta khen ngươi là người nghĩa khí. Dám dùng thân mình cản lại đám s·ú·c· ·v·ậ·t chán sống kia không cho chúng làm điều sai trái. Chúng không những không nghe mà còn đánh ngươi, ngươi vậy mà không rên không khóc, một hai cố gắng khuyên can chúng. Vậy nên tiểu thư rất hài lòng.
“ Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy? Ta trở nên nhạy cảm như vậy từ bao giờ? Xúc động tất nhiên là có nhưng đến mức ảnh hưởng lý trí như này thì là lần đầu tiên…” Sau khi suy nghĩ một hồi không ra được kết quả gì, Trần Cảnh lại thở dài. Anh đưa tay vén rèm châu, nhìn về phía dãy phố phồn hoa mà nói:
Chương 33: Vương nghĩa là gì? 2
- Ta xin lỗi! Ta nhất thời đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nên đã làm kinh động tới hai vị tiểu thư. Hai người dù sao cũng là thân mang vương mệnh, những lời ngu ngốc như vừa rồi, tuyệt đối không được nói ra nữa.
Một vị thái giám hớt hả từ bên ngoài chạy vào. Nàng ta lập tức ra lệnh:
Trần Cảnh bây giờ một thân nhàn nhã. Để tránh sự chú ý, anh đã thuê một cỗ xe kéo. Loại xe này khá phổ biến, nó là biến thể của xe ngựa bên Nhân tộc được thiết kế để yêu thú sức vóc lớn có thể hóa hình và kéo đi. Miêu Nhị ngồi rảnh rỗi, thấy Trần Cảnh đang chú tâm Yêu tộc đang kéo xe phía trước thì liền mở lời:
Miêu Nhị lúc này cũng cúi đầu xuống, hai tai cụp lại tỏ vẻ ăn năn. Cửu Nhi hình như cũng cảm thấy bản thân có lỗi nên cũng hạ đuôi xuống, không ngoe nguẩy nữa.
Tuy vậy lúc bước lên thì anh thấy xe dù cũ nhưng vẫn rất gọn gàng, sạch sẽ. Chỉ là vì lão đầu đã già, cơ thể gầy nhom, kéo xe đi rất chậm, lại còn rung lắc. Có lẽ vì thế mà người ta mới không chọn.
- Tôn nghiêm không làm no bụng được! Hai người ăn sung mặc sướng quen rồi làm sao biết cảm giác c·h·ế·t đói như thế nào. Bọn họ đang làm việc cật lực để sống sót và đồng thời góp tiền nuôi những kẻ như các người đấy. Có bao giờ hai người nghĩ quần áo lụa là, tài nguyên dồi dào mà hai người dùng từ đâu mà ra chứ? Họ vứt bỏ tôn nghiêm, bán mạng góp tiền nuôi các người chỉ là để cầu một phương an bình, ngày ba bữa đầy, không lo đói rét. Thân là người ứng tuyển vị trí đế vương, các người đã làm được điều đó chưa mà dám phán xét bọn họ? Các người có tư cách đó sao?
- Sự thay đổi của vị tiểu thư này có liên quan đến thằng nhóc ấy. Thiên cơ khó dò nhưng có vẻ thằng nhóc ấy là cơ hội để hai ta chứng đạo. Xem ra trong trận chiến đoạt đích này, không chọn phe là không được mà.
Lão phu xe vui vẻ đáp lời. Trần Cảnh gật đầu rồi hạ tay xuống, anh nhìn chằm chằm Miêu Nhị một lúc rồi nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nhóc con, ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? (đọc tại Qidian-VP.com)
Dứt lời, Trần Cảnh vận khí. Khí tức hùng hồn tràn vào cơ thể đứa nhỏ. Viên đan kia có chứa một chút máu của Băng Nhi dưới sự kích thích của Trần Cảnh đã thành công dung hợp vào huyết mạch của nó. Đứa nhỏ thấy được toàn thân mình bắt đầu mọc ra vảy rồng thì liền quỳ sụp xuống vái lạy Trần Cảnh:
Trần Cảnh lấy trong nhẫn ra một viên đan dược rồi nhét vào miệng tên nhóc này. Tay kia anh chụp vào đầu nó truyền pháp quyết.
- Vậy hãy tới nơi gần đây nhất trước đi!
Trần Cảnh phất tay, anh nói:
Ở một bên khác, Thanh Tuyền thành chủ thấy một màn này thì liền tấm tắc khen không dứt miệng:
- Ngươi xem, người đang kéo xe cho chúng ta có khác gì lũ s·ú·c· ·v·ậ·t được thuần hóa ở chỗ Nhân tộc hay không? Từ bỏ tôn nghiêm của mình để làm chuyện như… (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hay, ân uy cùng thi triển. Tên nhóc này rất biết cách dọn phân, quả là một sủng vật tốt. Tiếc là thận có hơi yếu một chút. Ngay cả vị tiểu thư đó cũng làm ta kinh ngạc, không gặp có một tháng mà tu vi biến đổi đến mức nghiêng trời lệch đất. Chị nghĩ sao về vị tiểu thư này?
- Ha ha ha, Lý Ngư tộc vốn là cá chép, cá chép thì tất phải vượt vũ môn, phi thăng thiên ngoại. Nhưng là long hay là trùng thì phải xem số phận cùng sự kiên định của ngươi thế nào.
- Quả là so với những thứ hắn tạo ra, mấy món đồ kia không khác gì rác rưởi.
- Xa phu, đưa chúng ta tới tiệm sách lớn nhất nơi này đi!
- Có thần!
Trần Cảnh mỉm cười gật đầu, sau đó anh cùng hai vị kia ngồi lên phi kiếm mà bay đi mất hút trước sự hâm mộ của tất cả mọi người.
- Không có thực lực thì tốt nhất đừng làm chuyện gì ngu ngốc, những kẻ vì lòng tham mà dám tấn công tiểu thư, ta biết hết. Nhưng tiểu thư đức cao vọng trọng, không muốn đuổi cùng g·i·ế·t tận, diệt tộc diệt tôn các ngươi. Các ngươi nên lấy đó làm may mắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Người đâu!
Thanh Tuyết nói xong thì lại bấm độn, bấm xong lại lấy bàn tính âm dương ra đo đạc gì đó… Cuối cùng nàng ta thở dài và hô lớn:
Một giọng trầm trầm già nua đáp lại từ miệng thú kéo xe. Đó là một Hồ tộc đã già, nguyên hình là một con cáo đỏ rất lớn. Ban đầu anh chọn cái xe này là vì chả ai thèm chọn nó.  (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nay tiểu thư ban cho ngươi một cơ hội phi thăng hóa rồng, trở thành chân long, hô mưa gọi gió. Ngươi nếu muốn phi thăng thì niệm theo ta, còn không muốn thì viên đan dược này sẽ giúp ngươi có thêm trăm năm tuổi thọ.
Trần Cảnh thấy vậy thì cười lớn:
- Tạ ơn lão tiên gia tha mạng, tạ ơn lão tiên gia tha mạng!
- Câm miệng!
- Tiệm sách lớn thì ở dây không có. Đa số sách vở truyền thống không được lưu hành nhiều. Công tử có thể đến Hiên Viên các hoặc hoặc Minh Nguyệt lâu, ở đó có các ngọc giản ghi lại rất nhiều kiến thức.
- Ta tên Vũ, thuộc Lý Ngư tộc. Năm nay bảy tuổi.
- Đa tạ thần tiên lão gia, đa tạ thần tiên lão gia.
- Truyền chỉ xuống! Ban cho Trần Cảnh, người thôn Phù Khê chức vị Thập nhất thánh tử Thanh Khâu sơn. Thưởng lệnh bài cùng núi Tử Trúc.
Trần Cảnh gằn giọng, những nhà có người tham gia vào cuộc tấn công đều quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Trần Cảnh bước tới trước một đứa nhóc. Anh xổm ngồi xuống cho cao ngang nó mà hỏi:
- Tuân lệnh thành chủ!
Thanh Tuyết thành chủ nghe hỏi thì chỉ đưa tay bấm bấm rồi phán:
Tên nhóc này bị khí thế của Trần Cảnh dọa sợ muốn khóc, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn anh mà đáp:
Trần Cảnh bực tức quát lên. Cửu Nhi và Miêu Nhị nghe vậy thì giật mình. Trong thoáng chốc đó Trần Cảnh vô ý tỏa ra một thứ sát khí vô cùng đáng sợ. Trần Cảnh cũng nhận ra và thu hồi lại ngay lập tức, anh bực dọc nói:
Trần Cảnh phát tiết một hơi rồi bực mình ngồi đó, mặt cau như đang khó chịu điều gì đó. Hai vị tiểu thư kia cũng không đáp lại mà chỉ ngồi im lặng mà nhìn Trần Cảnh.
Miêu Nhị không nhịn được mà cảm thán, Cửu Nhi chỉ cười trừ cho qua. Sau một lúc lục lọi Trần Cảnh phân mấy thứ dùng được và tiền vào mười cái túi to. Sau đó anh bước lại chỗ mười ngôi nhà bị đổ sập kia, đánh thức người trong đó và đưa mỗi người một túi coi như bồi thường. Những người trong đó vừa nhận tiền vừa khóc, vừa vái lạy Trần Cảnh như tế sao.
- Vâng, công tử!
Trần Cảnh xoa đầu nó và nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.