Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Đêm kinh hoàng 1
Trần Cảnh bước lại, anh ngồi luôn vào giữa hai người rồi giơ tay xoa xoa đầu cả hai. Trần Cảnh vừa vỗ về vừa ôn tồn nói:
Tên đầu sỏ kia lúc này cũng nhận ra tình hình không ổn, hắn giơ tay bóp cổ cô gái rồi lùi về phía sau:
Trần Cảnh nói xong thì ngồi phịch xuống mặt sàn bẩn mà quan sát lão nhân. Miêu Nhị cũng vội chạy đi tìm đến hai cái ghế. Vậy là bốn người ở trong căn phòng nhỏ đó cứ mãi nhìn chằm chằm lẫn nhau, không ai nói năng gì cả.
Tên cầm đầu mở miệng nói chuyện, hắn bước tới túm tóc của cô gái ấy rồi nhấc bổng lên, dí sát vào mặt lão nhân kia. Tay khác của hắn xé toạc lớp áo rách nát, để lộ ra một cặp đào tiên trắng nõn nà. Hắn sau đó dùng lực bóp thật mạnh rồi giật ra. Quả đào tiên lập tức bị nghiền nất và xé toạc khỏi cơ thể cô gái.
- Lão già thối, ta cuối cùng cũng tìm được cháu gái của lão. Lão cũng ranh ma lắm, gửi cháu gái cho họ hàng xa, thay tên đổi họ lại còn dịch dung. Nhưng lão có biết, lòng người trước nay luôn luôn thay đổi. Sau nhiều năm không tìm thấy, chúng ta quyết định ra giá thật cao, cao đến mức trước nay chưa từng thấy cho ai bắt được con c·h·ó cái này.
- Ngươi quen chủ nhân nơi này?
- Khí tức này…
- Đúng là nếu nhìn vết thương thì có vẻ như đã tàn phế từ rất lâu rồi. Nhưng không thấy lạ sao, người như này thì không thể sống tới giờ mới phải, còn sống chứng tỏ là có người đến chăm sóc thường xuyên. Hãy đợi xem sao.
- Đau khổ lắm sao? Tuyệt vọng lắm sao? Mà ta không ngờ cháu gái ngươi vẫn còn trong trắng, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy đứa cháu mà ngươi yêu quý phục vụ chúng ta cho tới c·h·ế·t. Dù sao thì thánh nữ của chúng ta đã mang đến kỹ thuật luyện kim tốt hơn ngươi, chúng ta cũng không cần cái gì từ ngươi nữa. Đêm nay là đêm cuối cùng của hai ngươi rồi, tận hưởng đi! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ngươi không được qua đây! Ta sẽ g·i·ế·t nó, ta sẽ g·i·ế·t nó! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Cảnh cuối cùng cũng hiểu đầu duôi mọi chuyện, anh giải phép ẩn thân và bước ra từ trong bóng tối.
- Ưm ưm…
Cái bao vừa mở ra, bên trong đó là một cô gái, tuổi chắc đôi mươi. Toàn thân cô ấy có rất nhiều vết bỏng, bàn tay bàn chân đều bị chặt cụt, từ miệng vết thương còn đang rỉ máu.
Trần Cảnh nhủ thầm trong lòng rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong thực sự hoang tàn và đổ nát, dưới sàn còn vương vãi rất nhiều loại linh kiện tinh xảo hoặc những mảnh vỡ kì lạ.
- Ngươi là ai?
- Lão nhân này đã thực sự tàn phế rồi!
Trần Cảnh than thở rồi giẫm mạnh vào sàn nhà, mấy cái xác kia lập tức bị phân thành từng khối nhỏ vuông vức, rơi lộp bộp xuống sàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- U u u!
Khi trời về khuya, có một toán người lầm lì tiến về nơi này. Trần Cảnh được Cửu Nhi cảnh báo liền để mọi thứ lại chỗ cũ, xóa sạch giấu vết rồi cả ba ẩn đi khí tức của mình. “Két…” Tiếng cánh cửa khô dầu vang lên giữa đêm hôm vắng lạnh nghe mà rợn cả người.
- Ngươi thực sự chưa từng tới nơi này sao?
Cửu Nhi bước tới hỏi Trần Cảnh, anh cũng chỉ thở dài mà đáp:
Bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, đã thu hút sự chú ý của Trần Cảnh. Anh chạy theo phía tiếng động tới một gian phòng nhỏ. Nhìn quanh không thấy ai cả. Tiếng động kia cũng biến mất.
Hai người kia nghe xong thì liền gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết. Lúc này xe kéo cũng dừng lại, Trần Cảnh dìu hai vị tiểu thư xuống xe rồi bảo với xa phu:
- Thân là đế vương thì nhất định phải nhớ điều này. Đào Đô không thể được xây bởi một người và cũng không thể phồn vinh chỉ với một tộc. Muốn người khác chiến đấu vì mình, trước tiên cần phải chiến đấu vì người khác trước đã.
- Làm đệ tử của chúng ta, về dưới lá cờ của chúng ta, cống hiến cho chúng ta. Ngươi và cháu gái ngươi sẽ được cứu. Ngươi đồng ý không?
Trần Cảnh bỏ tiền vào cái hộp gỗ được treo ở cổ của phu xe rồi bước tới phía đối diện. Trái ngược với vẻ hào hoa của Hiên Viên các bên này, phía bên kia chỉ là mấy căn nhà hoang lụp xụp. Xung quanh là phố xá, nhà cửa sầm uất. Chỉ có ba căn nhà mục nát phía trước này là không ai cải tạo, nhìn rất ngứa mắt.
Trần Cảnh thốt lên sau đó bước tới một góc phòng, nơi đặt một bộ ấm chén. Anh giơ tay xoay xoay mấy cái chén, tiếng kim loại vang lên lách cách.
Cô cái kia la hét trong đau đớn nhưng chỉ có thể phát ra tiếng a a, hai tay vô lực giãy dụa. Tên kia nghe tiếng hét này thì liền tỏ ra hưng phấn. Trần Cảnh thấy cảnh này thì cũng chỉ lạnh lùng nhìn chứ không làm gì cả.
Chương 34: Đêm kinh hoàng 1
“Cách! Kẹt…” Một cánh cửa bí ẩn mở ra, phía trong anh thấy một lão nhân cụt tay cụt chân đang trốn ở trong đó.
- Không quen! Cũng chưa từng gặp qua.
- U u u!
- Vâng, đa tạ công tử! Đa tạ công tử! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tiểu thư à, người ra tay tàn nhẫn thật đấy.
Trần Cảnh nhìn lên thì thấy phía trên cửa có một bảng hiệu nhỏ: “Kim khí Phạm Minh”. Trần Cảnh nhìn tấm biển này mà thở dài.
- Tiến lên, g·i·ế·t nó!
Lão giả kia đau đớn mà hét lớn, lão giãy dụa, hai mắt không ngừng rơi lệ. Tên đầu sỏ thấy vậy thì lại càng khoái chí, hắn xé mốt mảnh vải che hạ thân của cô gái kia rồi nói:
Lão nhân này phát ra những âm thanh khàn đặc, miệng há hốc ra để lộ một khoang miệng rỗng tuếch, răng và lưỡi đều không có. Ánh mắt ông ta nhìn anh một cách rất sợ hãi.
Tên kia khoái trá hắn đưa tay bấu từng chút thịt một vẫn còn dính trên xương xường nàng ta, bỏ vào miệng mà nhai ngấu nghiến. Vừa ăn hắn vừa nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn gào lên nhưng kì lạ, binh sĩ của hắn không hề nghe lời, chỉ đứng yên tại đó mà không nhúc nhích. “Bộp, bộp, bộp…” Từng tiếng vật nặng rơi xuống vang lên, đầu của tất cả bọn chúng đều rơi xuống đất. Máu từ cổ họng phun lên tạo thành một cơn mưa tanh hôi, tởm lợm. Xác của chúng cũng không ngã xuống mà chỉ đứng yên đó như những pho tượng.
- A a a!
- Đây là tiền công! À, ở trên xe ta có để lại một ít điểm tâm, chúng ta vẫn chưa kịp dùng, hãy lấy nó mà lót dạ.
- Từ từ rồi sẽ đến lượt ngươi, ngươi g·i·ế·t cô ta thì khiến ngươi c·h·ế·t càng khó coi hơn mà thôi. Màn trình diễn còn chưa bắt đầu mà! Miêu tiểu thư, luyện hồn của chúng đi.
Cửu Nhi đứng ở đó quan sát một hồi rồi kết luận. Trần Cảnh nhìn nhìn rồi nói:
Lão nhân kia hét lên, mắt nhìn Trần Cảnh như nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường. Trần Cảnh thấy vậy thì cười lớn:
Tên đầu sỏ hét lên, đàn em của chúng nhanh chóng tuốt đao và vây xung quanh Trần Cảnh. Anh nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, Trần Cảnh từ từ bước tới phía trước, vừa đi anh vừa nói:
Tên kia bắt đầu hoảng loạn, hắn la hét đe dọa và không ngừng lùi về phía sau. Trần Cảnh cũng không để tâm, anh nói:
“Cộp, cộp cộp….” Tiếng đế giày bước trên sàn gỗ ngày một to dần. Một đám người mặc đồ đen kéo cửa bước vào. Bọn chúng lôi lão nhân này ra, treo lên giữa nhà rồi sau đó kéo một cái bao tải tớn vào và vất trước mặt lão.
- Ha ha ha! Thành giao!
Miêu Nhị không kìm được tò mò mà hỏi, và câu trả lời mà nàng nhận được vẫn y hệt ban đầu: “Chưa từng đến”.
- Phạm lão, ta đã quay về rồi!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.