Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Đêm kinh hoàng 2
“ A aaa!” Hàng loạt tiếng hét vang lên từ nơi xa xôi, từ đám thịt vụn, những làn khói trắng không ngừng bị một ngọn lửa màu cam thiêu đốt, tinh phách theo đó mà bay ra tán loạn như đom đóm.
- Ngươi vậy mà dám luyện hồn, ngươi không sợ âm sai đến bắt ngươi sao?
Tên kia thấy một màn này thì hoảng loạn thật sự, Trần Cảnh ung dung cúi xuống nhặt quả đào tiên bị bóp nát kia lên, anh chọc chọc kiểm tra và nói:
- Một ngọc cốt cảnh như ngươi vậy mà cũng dám làm điều thương thiên hại lý này. Ông trời không quản ngươi vậy thì ông ta cũng sẽ chẳng quản ta. Ta không trách ngươi vì ngươi g·iết người hay hà h·iếp người khác, thế gian này vốn là ăn hoặc bị ăn mà. Chỉ qua, ta không thích cách ngươi làm việc mà thôi.
Nói rồi Trần Cảnh phất tay, tên kia ngay lập tức bị Cửu Nhi chém thành thịt vụn, sau đó bị Miêu Nhị dùng lửa luyện hồn. Tiếng hét của hắn vang vọng khắp con phố này.
Ở nơi xa, hai vị thành chủ nhìn cảnh này mà không khỏi cảm thán. Thanh Tuyết nói:
- Ta ngứa mắt tên khốn này lắm rồi, nhưng vì hắn là tay sai đắc lực của Hiên Viên các nên ta không thể g·i·ế·t hắn. Nay thấy một màn này thật sự rất sảng khoái. Nhưng mà tên Trần Cảnh kia thì gặp rắc rối to rồi, chân ướt chân ráo, mới vào thành đã g·i·ế·t người, hơn nữa g·i·ế·t một cách tàn bạo như vậy. Hiên Viên bên kia chắc chắn sẽ không để yên.
Thanh Tuyền ở kế bên tặc lưỡi đáp lại:
- Đệ tử của người đó mà, nhiễm tính xấu của người đó cũng là chuyện thường. Khác với đánh tan hồn phách, luyện hồn là một việc khá nghiêm trọng, nó sẽ thiêu cháy linh hồn thành tinh phách thuần túy, không thể tụ lại được. Nhân quả có liên kết với linh hồn ấy sẽ đứt đoạn. Nên là có thể âm sai từ U Đô sẽ tới thật.
Thanh Tuyết lắc đầu nói:
- Âm sai sẽ không tới, mà có tới cũng chả làm gì được. Hắn là đệ tử của người đó nên hắn có tư cách phán xét linh hồn. Hơn nữa cổ của hắn chả phải còn có một con Băng Long sao! Âm sai thấy nó cũng phải nhún nhường ba phần đấy.
Lúc này một bóng người xuất hiện phía sau lưng của hai người họ. Thanh Tuyết liền hỏi:
- Quang lão đã dò ra chưa? Sau khi tiếp xúc với hắn, Quang lão thấy mọi việc thế nào?
Người kia liền chắp tay cung kính đáp:
- Thiếu niên Trần Cảnh này nếu ở Nhân tộc thiên hạ chắc chắn sẽ thành đế vương. Hắn có tố chất của người cai trị, thậm chí ngay cả khi bị hạo nhiên chính khí của Băng Long ảnh hưởng, hắn vẫn có thể áp chế và đưa ra phán đoán tốt nhất. Hắn có cái nhìn rất khác về dân sinh và sự công bằng. Có lẽ hắn chính là hy vọng cho toàn bộ dân chúng Trần Yêu thành. Với lại hắn rất có tài nấu ăn, điểm tâm rất ngon.
Hai vị thành chủ ngh vậy thì gật gù hài lòng, Thanh Tuyết nói:
- Ta phục Cửu tiểu thư rồi đấy, mắt nhìn người của nàng ta quá sắc bén. Có hắn ở bên, nàng ta sẽ không bao giờ bị lạc lối. Có thể nàng ấy sẽ trở thành vị đế vương mang lại thời kỳ hưng thịnh và yên bình cho vùng đất này, điều mà trước nay chưa ai làm được!
Thanh Tuyền nghe vậy thì chen vào:
- Vậy thì tốt, chỉ hy vọng nàng ta không đè c·h·ế·t hắn quá sớm. Dạo này ta thấy hắn tiều tụy lắm đấy chắc phải gửi cho hắn ít thuốc suy thận mới được!
Vậy là cả ba người cùng nhau cười phá lên.
- Ha ha ha…
Sáng sớm, mặt trời vừa hửng nắng thì Kiến Long đã đến phòng Trần Cảnh gọi cửa thật lớn. Trần Cảnh thực sự không muốn gặp nhưng Miêu Nhị đã mời vào nền annh buộc phải lê cái thân thể suy nhược của mình ra tiếp đón.
- Trần...
Kiến Long định nói gì đó nhưng lập tức khựng lại. Hắn liếc mắt đảo qua thân thể anh một hồi rồi nghĩ: "Thân thể suy nhược, nguyên khí khô bại, hai chân đứng không vững... Hừ! Một tên suy thận đúng nghĩa."
Trần Cảnh thấy Kiến Long có ánh nhìn xem thường mình thì cũng không lấy làm tức giận, anh khó nhọc ngồi xuống điều tức vài hơi. Ngay lập tức cơ thể hồi phục sinh cơ, da dẻ hồng hào, nguyên khí dồi dào, cứ như là một tu sĩ vừa mới vượt qua thiên nhân ngũ suy đại kiếp nạn vậy.
Kiến Long chứng kiến một màn này thì cũng chỉ hơi nheo mắt một chút. Trên Chân Linh đại lục này ngày nào mà chả có thứ "kỳ tích" mới lạ phát sinh. Hắn sống đã hơn vạn năm, có thứ gì mà hắn chưa từng thấy qua chứ nên một màn này của Trần Cảnh với hắn mà nói cũng chả kỳ lạ gì.
Thay vào đó, hắn có vẻ hứng thú với kiến thức kỳ quái của Trần Cảnh hơn. Đó là lĩnh vực hoàn toàn cũ, thậm chí nhiều người đã làm nhưng Trần Cảnh đã nâng cấp nó lên một tầm cao mới. Không cầu kỳ, không khoa trương nhưng lại rất thực dụng. Điều thú vị nhất là người thường không tu hành cũng có thể dễ dàng tiếp cận với những thứ ấy, điều mà chưa một ai, thậm chí "Những kẻ đến từ thế giới khác" có thể làm được.
Thấy Trần Cảnh điều tức xong, Kiến Long không nhịn được tò mò mà hỏi:
- Trần thánh tử bây giờ thấy trong người thế nào? Đã mười ngày không có phản hồi gì từ thánh tử làm ta đây có phần lo lắng.
Trần Cảnh giật mình tí thì ngã ngửa. “Mười ngày? Cái gì mười ngày? Mới chỉ qua một đêm thôi mà!” Trong đầu Trần Cảnh bây giờ hơi mông lung. Anh vội hỏi:
- Mười ngày? Hôm nay là ngày tháng năm nào?
Kiến Long nhìn ra Trần Cảnh hình như gặp chuyện, không xác định được thời gian liền nói:
- Hôm nay là ngày hai mươi ba, tháng mười, năm Ngụy Vương thứ mười. Thánh tử đến chỗ ta đặt phòng vào một giờ sáng ngày mười ba, bây giờ là bảy giờ sáng ngày hai mươi ba. Tính tròn thì là mười ngày.
Trần Cảnh nghe vậy thì bất giác ôm thận, nó dường như đang biểu tình một cách dữ dội. Hóa ra đó là lý do tại sao Trần Cảnh lại cảm thấy một đêm xuân sắc này dài tới vậy. Anh đã bị ba cô nàng kia liên tục chuốc xuân dược, liên tục thải dương bổ âm không ngừng nghỉ suốt mười ngày.
- Hóa ra là vậy, bảo sao khí tức của ba vị tiểu thư lại tăng nhanh như thế.
Trần Cảnh bất giác thốt lên đầy bất lực. Kiến Long nghe vậy cũng liếc mắt nhìn ba vị tiểu thư ngồi trong kia rồi lắc đầu nghĩ:
“Người trẻ tuổi thật là! Sinh hoạt không điều độ gì cả. Mà tên nhóc này cũng không phải dạng vừa, nếu là Nhân tộc bình thường thì dù tu vi kim đan cảnh cũng bị suy tim mà c·h·ế·t ở ngày thứ hai rồi. Đâu bền bỉ như hắn chứ. Hơn nữa nhìn biểu hiện của ba vị tiểu thư kia thì đây không phải là giao hoan hay song tu mà là đơn phương thải bổ. Tên nhóc này nguyên khí dồi dào cỡ nào chứ? Bị hút suốt mười ngày mà không c·h·ế·t, có là ta thì cũng khó mà chịu được.”
Trần Cảnh thở dài, anh mời Kiến Long vào rồi hỏi:
- Vậy hôm nay Kiến lâu chủ cần gặp ta có việc gì?
Kiến Long cũng không dài dòng, hắn nói:
- Chúng ta đã tìm được vị trí của Trảm Long Đài ở vùng biển Tĩnh Phong, cửa vào là bia đá Viêm Thôn đúng như thánh tử cung cấp. Long Trì bệ hạ vì vậy rất vui mừng.
Trần Cảnh nghe thế thì chỉ gật đầu, anh nâng chén trà lên uống cạn rồi ngồi chờ đợi.
- Bệ hạ sai ta đến hỏi thánh tử muốn ban thưởng gì? Thiên tài, địa bảo, công danh, mỹ nữ… Chỉ cần thánh tử muốn thì đều sẽ có được.
Trần Cảnh giả bộ đưa tay lên gãi đầu, sau đó lại ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc lâu sau anh mới nói:
- Ta muốn ban thưởng một sự đảm bảo. Ta không cần sự bảo vệ hay ủng hộ, chỉ cần bệ hạ có thể đảm bào rằng trong cuộc chiến đoạt đích này, cường giả cấp bán thần trở lên không được phép nhúng tay vào. Như vậy là được!
Kiến Long cũng làm bộ vuốt vuốt râu rồng mà khó khăn nói:
- Chuyện này khó, cuộc chiến đoạt đích của Đào Đô về lý mà nói thì Long Trì chúng ta không được phép nhúng tay vào. Tuy vậy, ta sẽ bẩm báo lại điều này với bệ hạ. Còn có thành công hay không vậy thì đành phải dựa vào số mệnh rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.