Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 49: Thánh tử bất đắc dĩ
Sau khi trở về, Trần Cảnh sai người đi tìm trận sư, y sư và dược sư của Minh Nguyệt lâu đến để giải cấm chế và trị thương cho đám người mới thu được. Công việc trị thương cho khoảng hai trăm người mới thu nhận này tưởng chừng nhanh gọn vậy mà lại mất của Trần Cảnh những một tháng.
Sau khi xác định đám người này đã hoàn toàn khỏe mạnh, Trần Cảnh tập trung họ lại ở sân trước và tuyên bố:
- Mọi người đều là nô lệ của Hiên Viên các nhưng giờ thì tự do rồi. Trước mặt mọi người là một túi tiền, ai có người thân, gia đình, quê hương thì cầm nó và trở về đi. Ai không còn nơi nào để trở về thì có thể ở lại đây.
Sau nghi nghe Trần Cảnh nói xong, đám người trở lên im lặng đến đáng sợ. Họ là nô lệ, từ khi có được nhận thức thì họ đã bị nuôi nhốt như heo c·h·ó ở trong những cái cũi nơi âm u, ẩm ướt, quanh năm không thấy ánh mặt trời đó rồi. Giờ bỗng có một người cứu họ ra, cho họ tự do, bảo họ có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn thì họ bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hoang mang và lạc lõng.
Vậy là tất cả cùng nhau quỳ xuống đất, dập đầu thật sâu mà run rẩy. Trần Thừa thấy vậy thì nói nhỏ vào tai Trần Cảnh:
- Những người này có thể đã bị bán làm nô lệ từ bé, hầu như đều chưa trưởng thành, nô tính vì thế đã ngấm sâu vào trong máu. Ngươi không thể ngày một, ngày hai xóa bỏ đi vết sẹo dơ bẩn này được. Ngươi ban cho họ tự do nhưng họ lại sợ hãi nó, ngươi thả họ ra ngoài thì cũng sẽ bị đám tay buôn kia bắt lại mà thôi. Chi bằng ngươi cứ thu nhận họ, giáo hóa họ từ từ. Sau khi họ hình thành được ý thức riêng biệt cho mình thì hãy để họ chọn đi hay ở.
- Xem ra chỉ còn cách này. Lý Linh, cô đảm nhận việc này nhé.
- Tuân lệnh công tử.
Lý Linh sau khi nghe phân phó của Trần Cảnh thì liền lập tức đáp lời, cô vui vẻ chạy xuống dưới làm màu với đám trẻ con đang run sợ này. Trần Cảnh nhìn thấy cảnh này thì cười lên ha ha, nếu xét về tuổi tác thì đám người Trần Cảnh đều lớn hơn chúng nhưng nếu xét theo thời gian sinh sống thì một số đứa trẻ Cửu Vĩ dòng thứ kia đã sống lâu hơn Trần Cảnh vài chục năm rồi, nhưng vì cách tính tuổi đặc hữu và sự phát triển chậm chạp của chủng loài sống thọ nên họ cũng chỉ mới tầm tám, chín tuổi mà thôi.
Trong khi mọi người đều cười nói vui vẻ vì cảnh tượng trước mắt thì có một người thực sự không vui. Lý Linh mấy tháng nay vì công việc nên đã không cho phép Trần Thừa leo lên giường mình, nay Trần Cảnh lại giao thêm một đống công việc cho nàng thì mặt hắn càng lúc càng tối sầm lại.
Trần Thừa hừ lạnh với Trần Cảnh một cái rồi quay người bỏ đi, mọi người quanh đó thấy vậy thì liền cười lên ha ha. Trần Cảnh cũng thấy hình như mình có hơi lý trí quá mức mà quên mất hạnh phúc của bằng hữu thân thiết nhất. Anh liền nháy nháy mắt với đám Miêu Nhị, bọn họ liền lập tức hiểu ý mà chạy xuống phụ giúp Lý Linh, tiện thể nói chuyện về một số vấn đề của phái nữ.
Có vẻ cuộc nói chuyện này có hiệu quả rất tốt, sáng hôm sau Trần Thừa có vẻ khá là vui vẻ, hoạt bát hơn thường ngày. Trần Cảnh thấy vậy thì đoán đêm qua hắn cuối cùng cũng mò được lên giường Lý Linh rồi, anh liền cười thầm mà nghĩ: “Tên kiếm si này g·iết người thì giỏi mà chuyện nam nữ, phòng the lại kém như vậy, không bằng ta!”
Trần Cảnh càng nghĩ thì nụ cười càng đậm, nhưng anh cũng quên mất một điều là trước giờ anh toàn ở thế bị động, lúc nào cũng là người bị hút khô mà thôi.
Đây là Mẫu Hệ Thiên Hạ, nam nhân như Trần Cảnh một khi đã lập gia đình thì hoàn toàn không có tiếng nói. Nữ nhân nơi này có quyền hạn cực kỳ lớn, nam nhân không được thừa kế gì cả, họ chỉ có nhiệm vụ là c·hết trên giường hoặc c·hết trên chiến trường.
Lần đó tuy Thanh Tuyết thành chủ nói là ban Miêu Nhị cho Trần Cảnh để làm nô lệ, nhưng Trấn Yêu thành đã xóa bỏ chế độ này từ lâu nên đó chỉ là lời chót lưỡi đầu môi mà thôi.
Sau này, khi được sự chấp thuận từ cả hai phía, Trần Cảnh đã tìm một trận sư đặc thù, chuyển liên kết hồn ấn chủ nô thành liên kết hồn ấn phu thê và được Thanh Tuyết thành chủ đích thân ký giấy xác nhận kết hôn. Ở thế tòa thiên hạ này, chỉ cần như vậy là đủ, cũng không có đám cưới, đám hỏi rườm rà gì.
Vậy nên tuy ngoài mặt Trần Cảnh là người sở hữu Thần Nông các nhưng thực tế trên giấy tờ trong thư khố Trấn Yêu thành thì nơi này đứng tên của đám người Miêu Nhị. Tất cả tiền bạc, tài sản, thậm chí cả thận của Trần Cảnh cũng do đám Miêu Nhị quản lý. Xuy cho cùng, người đáng thương hơn cả vẫn là Trần Cảnh, bị Thanh Tuyết thành chủ cùng ông nội đào cho một cái hố to đùng, rơi xuống rồi thì không cách nào leo lên được nữa.
Thấy Trần Cảnh cứ đứng đó mình mình mà cười cười, Trần Thừa chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ ra sân, hắn bắt đầu công việc huấn luyện tân binh nhu thường ngày. Nhưng hình như hôm nay Trần Thừa làm hơi quá, h·ành h·ạ bọn họ c·hết giở sống dở suốt một ngày.
Buổi chiều, khi Trần Cảnh đang ngồi nghịch nước với đám nhóc Giao Nhân mới thu được này thì có một giọng nói oang oang, the thé từ ngoài cổng truyền vào:
- Thánh chỉ đến! Trần Cảnh tu sĩ tiếp chỉ!
Trần Cảnh nghe vậy thì vội chạy như bay ra ngoài, không quên dặn mọi người dùng lễ nghi cao nhất để tiếp đón. Vừa ra ngoài cổng thì Trần Cảnh đã thấy một vị công công truyền chỉ quen thuộc, người này hay đứng ở bên cạnh Thanh tuyết thành chủ.
Phía sau vị công công này là một đội trọng binh hùng hậu. Tất cả đều đeo mặt nạ hồ ly đen, trang bị toàn bộ là giáp hạng nặng, đao hạng nặng, giáo hạng nặng. Hơn nữa lại là bộ binh, không ngựa, không cung, không khiên, tu vi không rõ. Quy mô có thể ước tính được là khoảng năm ngàn người.
“Rắc rối rồi đây! Thành chủ đã vác cả một lữ đoàn thiết giáp đến đây thế này thì cái thánh chỉ kia chỉ sợ khó lòng mà từ chối!”
Trần Cảnh tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ thành kính. Anh ra hiệu cho mọi người cùng quỳ xuống, tay kết ấn hành lễ tiếp chỉ. Vị công công thấy vậy thì liền tuyên chỉ:
- Đào Đô sắc lệnh, thành chủ chiếu viết! Trần Cảnh tu sĩ lập được nhiều công lao, đặc biệt là đã góp công vạch trần tội ác của Hiên Viên các, giải quyết được tận gốc vấn nạn buôn người, đầu cơ dược phẩm, buôn bán hàng cấm vốn tồn tại như một khối ung nhọt khó trị tại vùng đất này suốt nhiều năm qua. Nay chính thức công nhận danh hiệu Thập Nhất Thánh Tử, ban thưởng toàn bộ Hiên Viên khu.
- Đào Đô trường tồn! Thành chủ vạn tuế, vạn vạn tuế!
Trần Cảnh hơi cau mày nhưng nhìn thấy đội trọng binh phía sau có vẻ như sắp khai đao tới nơi thì biết rằng cái thánh chỉ tựa như thùng thuốc nổ này, không nhận không được. Vậy nên anh vội cúi đầu, hành lễ nhận chiếu chỉ.
Vị công công thấy hành động dứt khoát của Trần Cảnh thì cũng gật đầu, trao lại chiếu chỉ cho anh rồi dẫn đội trọng binh này đi về phía Hiên Viên khu.
Trần Thừa thấy cảnh nguyên một đội quân hạng nặng, vậy mà hành quân êm ru, không một tiếng động, hàng lối đều tăm tắp thì không khỏi cảm thán:
- Đội quân này không hề đơn giản, ta cá với ngươi đây không phải là q·uân đ·ội chính quy, quân chính quy chủ lực là tu sĩ Kim Đan cảnh. Họ không thể nào mặc trọng giáp mà hành quân êm ru như thế này được.
Trần Cảnh nghe vậy thì nói:
- Họ có thể là thân binh của Thanh Tuyết thành chủ. Ta khi cứu Miêu Nhị lúc trước đã va phải hai người như vậy. Vị công công kia cũng là thân tín của nàng nên dù có mang theo thân binh đến đây ép ta nhận chỉ thì cũng không lạ lắm, nhưng mà ra quân với quy mô đồ sộ như vậy thì thực sự đã đánh giá quá cao cái gia viên rách nát này rồi!
Miêu Nhị nghe vậy thì cũng chen vô:
- Có thể đây không phải cho công tử nhìn mà là cho Hiên Viên các và các thế lực khác nhìn. Công tử chẳng qua là tiện tay uy h·iếp mà thôi.
Phạm lão nhìn về hướng đội quân rời đi mà nói thêm:
- Nhị sư nương nói đúng đấy ạ. Hướng đội quân kia hướng tới chính là hướng Hiên Viên khu. Xem ra thành chủ cuối cùng cũng ra tay với Hiên Viên các.
Trần Cảnh nghe xong thì thở dài, nữ vương thành chủ ban chỉ này xem ra chính là ban xẻng vàng để mình đi hốt phân cho nàng. Nhưng cục phân này không khỏi quá lớn và quá thối đi. Trần Cảnh suy tư một hồi rồi nói:
- Cứ theo dõi tình hình để xem sao đã, tăng cường khả năng phòng thủ nên cao nhất, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào!
- Tuân lệnh công tử!
Mọi người nghe mệnh lệnh xong thì liền tản ra và củng cố vị trí của mình. Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì Trần Cảnh lo sợ, chiều hôm đó sau khi tuyên chỉ sắc phong chỗ Trần Cảnh, vị công công đã đến thẳng Hiên Viên khu tuyên chỉ thảo phạt, Hiên Viên khu có một tiếng để đầu hàng.
Tất nhiên Hiên Viên các đời nào chịu mất mặt như vậy nên đã ra lệnh tử thủ. Chiếu chỉ nói rõ, không đầu hàng thì sẽ bị tiêu diệt, không bắt tù binh, không mở hành lang nhân đạo. Vậy là công công đã lấy ra một chiếu chỉ thứ ba, nó cho phép các thế lực khác điều quân tham gia cuộc thảo phạt này. Đêm hôm đó toàn bộ Hiên Viên khu chìm trong biển lửa, tiếng khóc, tiếng rên, tiếng oan thán vang đến tận Thần Nông các ở ngoại thành.