Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 50: Bàn cờ Hiên Viên khu

Chương 50: Bàn cờ Hiên Viên khu


Đêm nay, Thần Nông các không ngủ. Trần Cảnh cho lập một tế đàn cực lớn, anh đích thân tự mình soạn thảo thơ tế và mời toàn bộ trận sư của Minh Nguyệt lâu đến sắp xếp trận pháp truyền âm ở khắp nơi xung quanh Hiên Viên.

- Trần Thừa, có thể khiến họ nhẹ tay với dân thường ở Hiên Viên khu thì chỉ có ngươi mới làm được, nhớ vận kiếm khí vào trong lời nói.

Sau khi xắp xếp đâu vào đấy, Trần Cảnh đưa cho Trần Thừa một tờ giấy và một bình Phục linh đan thượng phẩm và dặn dò:

- Trần Thừa, có thể khiến bọn họ nhẹ tay với dân thường ở Hiên Viên khu thì chỉ có ngươi mới làm được, nhớ vận kiếm khí vào trong lời nói.

Trần Thừa không nói gì mà chỉ gật đầu, hắn mở miệng uống hết lọ Phục linh đan kia, tập trung nguyên khí tại Linh Thai và bước lên tế đàn. Trần Thừa bắt đầu điều khí, nguyên khí bị chuyển thành kiếm khí và nén vào phổi, hòa cùng không khí và hóa thành từng luồng kiếm phong sắc bén. Hắn mở miệng đọc:

Lính c·hết hồn về trong khói lửa

Thây bọc da ngựa tan thành bùn

Gió tuyết mài đao tay lạnh buốt

Mặc lên giáp trụ đón Xuân Phong.

Đào Đô nơi ấy ai còn nhớ?

Cố nhân biên ải ngàn dặm xa

Trấn Yêu trời nam Hiên Viên chiến

Cửu Vĩ xuất trận định càn khôn.

Chiến hỏa bùng lên khó dập tắt

Chúng sinh than khóc mấy ai nhìn

Bảo vệ dân lành là Cửu Vĩ

Hiên Viên toàn diệt tất thái bình.

Dân quân một thể là thiên đạo

Vệ dân vệ quốc tất thiên quy

Kính rượu dâng hoa khi trở lại

Chinh chiến truyền ngôn khắc sử vàng.

Giọng nói của Trần Thừa có ẩn kiếm phong, khí thế sát phạt hiên ngang, tựa như tiếng hàng vạn mũi tên rời cung, tiếng vó ngựa giẫm xác đạp xương nơi sa trường. Mỗi lời nói ra lại được trận pháp khuếch tán lên nhiều lần và truyền tới Hiên Viên khu.

Ở Hiên Viên khu, với hiệu quả của trận pháp truyền âm. Từng chữ Trần Thừa thốt ra tựa như sấm rền, đến từ bốn phương tám hướng, đã thế lại còn mang theo kiếm phong, khí thế sát phạt đến cực điểm.

Bất cứ ai đang chiến đấu ở Hiên Viên khu lúc này đều có thể nghe được từng câu, từng chữ bài thơ tế của Trần Cảnh. Bài tế này như đến từ thiên không, lại còn mang theo khí thế hào hùng nên thoạt nhìn giống như là thần linh đang ban chiếu chỉ.

Vậy là khí thế của đội quân thảo phạt được tăng gấp đôi, nếu trước họ đánh nhau cầm chừng vì mệnh lệnh thì giờ họ lại xung phong, quyết tâm sát phạt vì lý tưởng bùng cháy. Bài thơ tế của Trần Cảnh đã nêu được sự chính nghĩa và vinh quang cho việc tiêu diệt Hiên Viên nên đây chính là liều thuốc trợ tim tốt nhất để thúc ép binh sĩ chiến đấu.

Dân chúng bên trong Hiên Viên khu sau khi nghe được bài tế này thì cũng có vài người bắt đầu vùng lên phản kháng, họ cũng chán ngấy sự đàn áp của lũ Hiên Viên này rồi. Nay bài thơ tế này lọt vào tai họ tựa như thần tiên từ trên thiên không tuyên chỉ. Nó gieo rắc cho họ hy vọng, hơn nữa còn mang theo lời hứa không g·iết dân thường nên ngọn lửa phản loạn âm ỉ trong lòng họ bắt đầu rực cháy lên. Cứ thế Trần Cảnh đã thành công “đốt cháy” toàn bộ Hiên Viên khu mà không cần mất một binh, một tốt.

Lão tổ tại một căn phòng bí mật tận sâu trong cung sau khi thấy cảnh này thì cười lớn mà nói với người giống Thanh Tuyết Thành chủ kia:

- Tên này quả thật rất giỏi dọn phân, hắn làm rất tốt trong việc mạo danh thần tiên trên núi để hướng những quân tốt tự nguyện chạy theo nước đi của mình. Ngươi hãy đảm bảo rằng binh sĩ không được phép tàn sát những dân thường đã tham gia chống lại lũ linh cẩu Hiên Viên, nếu không danh tiếng của Đào Đô sẽ bị bôi xấu. Mà nếu có cơ hội, ngươi cũng nên thử vắt khô hắn đi.

- Cẩn tuân lão tổ pháp chỉ!

Vị thành chủ trông giống Thanh Tuyết này sau khi nghe lệnh từ lão tổ xong liền lập tức hạ chỉ. Chiếu chỉ mới này như một can xăng làm bùng lên ngọn lửa phản kháng của dân chúng Hiên Viên khu. Vậy là dưới tình thế trong ứng ngoài hợp, rất nhanh Hiên Viên khu đã bị công phá, Hiên Viên các hoàn toàn bị t·hiêu r·ụi. Tất cả Hiên Viên tu sĩ và những phe phái thân cận bị tiêu diệt ngay tại chỗ, tất cả sự kiện động trời như vậy chỉ diễn ra vỏn vẹn có ba ngày.

Sau cuộc chiến Hiên Viên, Trần Cảnh lại nhận thêm được một lượng lớn nô lệ và trẻ mồ côi đến từ cuộc chiến. Cũng may khu mở rộng đã được xây lại nên vấn đề cấp bách hiện nay là ổn định lại vùng đất hoang tàn vốn từng là Hiên Viên khu sầm uất này.

Vậy là Trần Cảnh quyết định điều động tinh anh của Tây Sơn quân do Trần Thừa đứng đầu sẽ ngày đêm tuần tra, thắt chặt an ninh khu vực này lại và nhanh chóng cung cấp lương thực và thuốc men, duy trì hỗ trợ nhân đạo khẩn cấp trong khu vực này.

Cuối hạ, năm Tiểu Cửu thứ ba. Sau ba tháng, Trần Cảnh cuối cùng cũng bình ổn được khu vực mới này. Tuy vậy công việc và chi phí điều hành một khu vực như vậy là quá lớn, Hiên Viên đã để lại một đống hổn lốn toàn nhà thổ, khu ổ chuột, trại nô lệ… Tệ nhất vẫn là khu ăn chơi, hút chích. Trần Cảnh không ngờ là bọn chúng lại buôn bán nhựa cây anh túc ở thế giới này.

Việc giải quyết một đống nghiện ngập thiếu thuốc đang điên cuồng làm liều khiến Trần Cảnh bực mình. Vậy nên Trần Cảnh đã ra một lệnh cực kỳ tàn khốc: “Cai nghiện hoặc là c·hết!”

Sau khi áp dụng lệnh này, quân Tây Sơn đã g·iết c·hết gần một ngàn con nghiện, mỗi gia đình con nghiện sẽ được bồi thường một khoản tiền kha khá nên cũng chẳng ai có ý kiến gì. Với họ, con nghiện là gánh nặng kinh tế, là nỗi tủi hổ còn Trần Cảnh chính là Thánh Tử, là thần tiên trên núi cao cao tại thượng.

Hơn nữa từ lúc Trần Cảnh cai quản đến nay, cuộc sống của họ đã khá hơn rất nhiều. Lần đầu tiên họ có thể tự tin ra ngoài vào ban đêm, lần đầu tiên họ có thể để con em mình vui chơi trước ngõ mà không sợ b·ị b·ắt mất, lần đầu tiên họ thực sự được đối xử như là con người. Hơn nữa, sau này Trần Cảnh còn nghiên cứu ra một loại thuốc có thể cứu chữa những con nghiện và phân phát miễn phí, để họ hoàn toàn có thể trở thành bình thường.

Vậy nên hình ảnh của Trần Cảnh trong mắt người dân vùng này lại sâu hơn một bậc, thậm chí nhiều người còn vẽ tranh Trần Cảnh và thờ chung với tranh Cửu Vĩ. Do đó đừng nói chỉ g·iết một ngàn con nghiện ngoan cố, cho dù anh có g·iết sạch toàn bộ con nghiện cũng không ai oán thán một lời.

Trần Cảnh thì không để ý điều này lắm, thuốc thì cũng chả phải anh chế tạo, nó là thành tựu của y học thế kỷ XXIII. Ở thế kỷ này, m·a t·úy không còn là vấn nạn, chỉ cần chích một liều thôi thì khi tiếp xúc mới m·a t·úy sẽ tương tự như ăn cục đường, chả có gì xảy ra cả. Nên ở thế kỷ XXIII người ta nghiện game nhiều hơn nghiện m·a t·úy.

Việc mô phỏng lại có chút khó khăn nhưng với sự hỗ trợ của siêu máy tính và cuốn sách Vạn Dược Điển đang không ngừng được giải mã. Trần Cảnh cùng các đồ đệ của mình đã thành công chế tạo được một loại thuốc tương tự như vậy, uống nó vào, sẽ giới hạn nồng độ Morphin trong máu đến một khoảng cố định và lập tức bài trừ lượng dư thừa qua đường tiểu và mồ hôi. Vậy nên Á phiện mà Hiên Viên sơn bán ra đều vô dụng, hít nhiều thì đau thận thôi chứ chẳng thể tìm được khoái lạc gì.

Trần Cảnh đặt tên cho loại thuốc này là Trấn Lạc đan và hiến tặng công thức cho nữ vương thành chủ. Vậy là Trần Cảnh lại được nàng khen thưởng và tặng thêm rất nhiều bãi phân để từ từ mà hốt chứ tuyệt nhiên không được một xu một cắc nào.

Chương 50: Bàn cờ Hiên Viên khu