Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khách Dị Giới
Unknown
Chương 10: Bom hạt nhân cỡ nhỏ viên bi
Hắc y nhân nhếch miệng:
“Tiểu tử ngươi đủ nhanh để ứng phó, bất quá thứ ngươi đem ra quá mức nực cười, chẳng phải vũ nhục ta?”
Rắc!
Nguyên Xương khuôn mặt lập tức biến sắc, lớp thổ bích vừa được triệu hồi trước mặt hắn đột ngột vỡ tan, hàng loạt đạo hắc quang như phá không mà tới ầm ầm rơi trên mặt đất.
Đợt oanh kích này thực khủng bố, diện tích bao phủ hơn mười trượng khiến không gian nơi đây như chìm trong bão lửa, ánh hỏa lóe lên như lưu tinh oanh tạc. Tay hắn lại kết ấn vài cái, vung mạnh ra mấy đạo thổ bích đỡ lấy hắc quang, bất quá làn lượt vị phá vỡ, không có cái nào trụ quá hai giây.
Như vậy là đủ, trước mặt hắn lá đất phẳng không có vật chắn, Nguyên Xương không dám chậm trễ, người khẽ nhún lấy đà trượt xuống đất lướt nhanh ra khỏi phạm vi mười trượng, bàn tay liên hồi đánh xuống mặt đất đẩy thân cơ thể bay ra, nhún vài hơi mới có thể thoát khỏi phạm vi chiêu thức của hắc y nhân.
Trong lòng hắn thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi không sử dụng đến cách thức di chuyển như rắn sa mạc vừa rồi, không chừng đ·ã c·hết sớm trước đó chưa đầy ba giây.
“Ồ, thế mà thoát được?”
Hắc y nhân ánh mắt kinh ngạc nhìn thân ảnh thoăn thoắt lướt khỏi phạm vi oanh tạc của hắc quang, bất quá cũng không để ý quá lâu, chỉ thấy dưới chân kim quang thôi động, thân hình hư ảo như sắp biến mất.
“C·hết đi!”
Tên hắc y nhân gằn giọng, thân hình lắc cái xuất hiện trước người Nguyên Xương, cánh tay vụt chém xuống thành một đường cong tuyệt mĩ. Cánh tay lúc này như hư hóa thành một thanh đao bách luyện tỏa quang mang lạnh lẽo chém xuống, tiếng rít chói tai của kim loại cắt xương thịt bất giác khiến người ta rợn người.
Bành một tiếng lớn, đao tay của y vừa xuyên qua thân thể Nguyên Xương được phân nửa thì đột nhiên cơ thể trước mắt y liền nổ mạnh một tiếng, tan thành từng đợt khói trắng. Hắc y nhân biến sắc mặt, quay ngoắt người lại bất chợt gặp một thân ảnh đang tung người trên không trung, hàm răng sáng trắng nhe ra, khóe miệng như cười mà không phải cười.
Lá khẽ rơi, Thu Diệp Bách Biến pháp, hắn đã luyện thành.
“Đừng tới mức khinh thường thủ đoạn của ta chứ?”
Nguyên Xương nhe răng cười, thân hình nhào lộn một vòng, bàn tay xuất hiện năm viên cầu sắt ném mạnh về phía hắc y nhân, quát:
“Nổ!”
Hắc y nhân chỉ kịp thấy mồt màn sáng trước mặt, rất nhanh y đưa tay lên không trung phất một cái, một tấm phù lục màu vàng đột ngột hiện ra tỏa kim quang bức người nhưng sau đó nhanh chóng chìm vào trong ánh sáng chói lòa…
Ầmm!
Tiếng nổ từ năm viên thiết cầu như muốn phá vỡ cả không gian, cùng với đó là luồng ánh sáng chợt bùng lên, âm thanh xung quanh nhạt nhòa, chỉ còn đâu đó những tiếng ong ong.
“Vũ khí h·ạt n·hân, ta không tin tên phong cẩu nhà ngươi có thể chịu được năm vụ bạo tạc liên tiếp từ bom h·ạt n·hân!” Nguyên Xương nhẹ nhàng tiếp đất cách đó khá xa đưa ánh mắt nhìn vào v·ụ n·ổ, khóe miệng chảy máu. Đưa tay lên quệt đi, hắn cắn răng nói.
Vũ khí h·ạt n·hân, cho dù là loại yếu nhất như năm viên thiết cầu kia cũng có sức p·há h·oại kinh người. Đưa mắt nhìn tác phẩm của mình, Nguyên Xương âm thầm giật mình, thứ này cũng có phải là quá khủng bố rồi.
Ba bốn trượng quanh đó lúc này bốc lên một luồng khói hình nấm nhỏ, cao tới ba bốn mươi trượng. Gió thổi tới, không ngờ vẫn không thể đưa hết khói đi. Quan sát kĩ hơn, ngay chỗ tên hắc y nhân đứng vừa rồi lúc này đã hiển lộ ra một cái hố sâu không thấy đấy, mờ mờ ẩn hiện dưới làn khói đen là những mảnh đất đá bị phá vỡ văng tứ phía không có trật tự. Lan ra xung quanh là những khe nứt nhỏ, đan vào nhau như mạng nhện không hề có một chút trât tự nào, bên trên còn bốc lên một ít khói trắng.
“Khụ khụ, chuyện gì xảy ra vậy…”
Một võ giả gần đó lồm cồm bò dậy nhìn xung quanh thì chợt ngây người. Hắn dụi dụi mắt, lại hô sù sụ như muốn nôn cả ngũ tạng ra mà vẫn không thể tin vào chuyện xảy ra trước mặt mình.
Luồng khói hình nấm đen kịt bốc lên cao hơn chục trượng, lại đang lan tỏa ra xung quanh và khiến không gian nơi đây nhuộm một màu xám mờ ảo. Thứ mùi này cũng không dễ chịu, khiến người ta như muốn nghẹt thở. Lại nhìn thân thể của mình, tuy rằng y phục có chút rách nát, cũng có chút thương thế nhẹ, nhìn qua như không có gì đáng ngại nhưng hắn vẫn ẩn ẩn cảm thấy một thứ gì dó không ổn đang phát sinh, nhưng cơ hồ lại không thể phát hiện ra gì.
Nguyên Xương có chút im lặng. Bức xạ Gơn – gen không phải thứ tốt, hay tia X cũng vậy. Kí ức đoạn này chỉ ra rất rõ ràng, dựa theo tính toàn của hắn, v·ụ n·ổ này hoàn toàn có thể khiến cho Tu tiên giả cấp độ Tích Nội hay Tu ma giả Khai Ý cảnh bât giác nhiễm độc phóng xạ mà không thể phát giác ra điều gì bất thường.
Tên võ nhân kia mơ hồ phát hiện ra điều gì, lại không thấy, chứng tỏ trực giác hắn cực kì mạnh, ít nhất cũng là kẻ bách chiến thân chinh. Lại xem cường độ thân thể, chịu tải dư chấn của bom mà không mảy may ảnh hưởng, cũng chỉ là vài v·ết t·hương không đáng nói, điều này lại càng nói lên hắn luyện tập rất nhiều.
Sột soạt…
Dưới hồ truyền lên mấy tiếng động lạ, đồng thời tiếng răng rắc nứt vỡ cũng vang lên. Vài đạo bạch khí nhè nhẹ len lỏi qua làn khói đen rồi tiêu tán trong thiên địa. Nguyên Xương nhíu mày, tay đưa ra sau lưng, chiếc nhẫn trên tay khẽ lóe một cái vụng trộm rồi hiện ra một thanh đoản kiếm nhỏ thủ sẵn.
Tên hắc y nhân chưa c·hết. Y đã sử dụng tới tấm Cương Khí phù để hộ thân mới có thể thoát c·hết được trong lần bạo tạc vừa rồi. Nếu không có nó, chỉ sợ y đã m·ất m·ạng trong v·ụ n·ổ vừa rồi.
“Hộc hộc… C·hết tiệt, ta quá sơ ý rồi, tên đó không ngờ lại có bảo vật khủng bố cỡ này…” Y bò lên khỏi miệng hố, y phục chật vật, bàn tay nắm chặt một mảnh giấy bùa nhỏ, miệng gào lên:
“Con mẹ nhà ngươi, Cương Khí phù của ta!”
Nghĩ tới tấm Cương Khí phù, trong lòng y lại như nhỏ máu.
Tấm Cương Khí phù vừa rồi có giá không rẻ, hơn trăm hạ phẩm linh thạch gần như khiến y táng gia bại sản mới đổi được, định rằng sẽ đề phòng sẵn nếu sau này gặp cường giả quá mạnh sẽ dùng để chạy trốn. Ai dè hôm nay lại phải sử dụng, thật đúng khiến người ta không cam lòng.
Chuyện sử dụng bảo vật hộ mệnh thì cũng là thường tình, cho dù bị phá vỡ cũng chỉ đau lòng mà thôi chẳng ai để ý, cũng chẳng để tâm trong lòng. Dù sao thì những trường hợp đó cũng là gặp cường giả quá mạnh mẽ hoặc rơi vào tình huống bất trắc nào đó, dù sao cũng là sự tình bất đắc dĩ, chẳng ai tránh được nên tâm tình cũng không ảnh hưởng nhiều.
Nhưng lần này, không ngờ một thứ đắt giá như Cương Khí phù mà y đã dùng tới gần như tất cả những gì mình có để đối lấy lại chỉ để thoát c·hết trước một thằng nhóc chưa đầy hai mươi, tu vi cũng chưa hoàn toàn đặt vào Luyện Thể hậu kì. Chuyện này nếu truyền ra, chẳng phải danh tiếng của y tại hai giới hắc bạch sẽ mất hết sao?
“Ha ha, một thằng nhóc còn không đối phó nổi, xem ra Ngũ Quỷ cũng chẳng phải đám mạnh mẽ gì.”
“Thật đó, ta trước giờ cứ nơm nớp lo sợ khi gặp chúng. Giờ thì hay rồi, ha ha, Ngũ Quỷ cũng chỉ là trăng trong nước, hoa trong tranh mà thôi.”
“…”
Những lời đó cứ vang lên khiến cho hắc y nhân không khỏi run lên bần bật. Ba tên huynh đệ khác của y cũng đột nhiên nhảy tới, tay lăm lăm v·ũ k·hí hướng Nguyên Xương quát:
“Dám đả thương tứ đệ ngươi chán sống rồi!”
“Động tới chúng ta, chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu “Chém vương sát tướng may ra tìm về một mạng, chém Ngũ Quỷ thì mạng cũng chẳng còn”?”
Nguyên Xương lạnh giọng, lại mang theo chút giễu cợt: “Ngũ Quỷ, ta chỉ biết Tứ quỷ của các ngươi chỉ chịu được một chiêu duy nhất từ kẻ hèn này, năm người có lẽ phải gắng sức đôi chút rồi.”
Ha ha, mấy viên h·ạt n·hân cỡ nhỏ như này hắn còn nhiều lắm. Nếu không ngại vì khiến nơi đây nhiễm xạ nặng mà thân mang nghiệp, tâm sau này nhiều khúc mắc thì phỏng chừng Nguyên Xương hắn biến cái toàn thành Lương Bằng này thành Hirosima thứ hai cũng không tệ.
“Dám khinh thường chúng ta, ngươi c·hết chắc rồi!” một tên trong số bọn chúng hét lên, tay ném ra mấy mai phi tiêu bay cực nhanh về phía hắn, trên phi tiêu tỏa ra hỏa diễm bức người. Nguyên Xương chỉ nhìn lấy một cái, lắc người cái nhẹ né sang một bên, lạnh nhạt nhìn.
“Vị thiếu niên kia là người nào, tại hạ chưa rõ danh tánh, tuy nhiên xin cậu cẩn thận, bọn chúng rất mạnh, hai ta hợp sức lại may ra mới có được một đường thoát thân.” Phương Diên chật vật rút khỏi cuộc chiến với hắc y nhân họ Minh tới bên cạnh Nguyên Xương, nói.
Nguyên Xương khẽ gật: “Phương thúc thúc, Tu tiên giả cùng Tu ma giả vốn có cừu oán, là chuyện ngàn năm nay ai cũng rõ. Bọn chúng tội ác tày trời, không ai không căm phẫn, nay lại có thúc trợ chiến, lại thêm tiểu tử có nhiều bảo vật, há chẳng phải không thể chống chọi sao?”
“Ngươi còn nhiều thứ kia?”
Phương Diên ánh mắt co rút lại, giọng điều không thể tin nổi hỏi. Trong mắt hắn, việc một thiếu niên như Nguyên Xương trước mặt thể hiện ra một chiêu vừa rồi đã là giới hạn. Bảo vật chung quy lại vẫn mang hai chữ bảo vật, là thứ không hề dễ dàng mà có, vì thế những viên cầu sắt kia chắc chắn là cực kì quý giá, việc thiếu niên trước mặt hắn bảo nhiều lại khiến Phương Diên cứ ngỡ là nhầm.
“Đừng để ý, Phương thúc, trước hết chặn hậu cho những người kia rút đi đã!”