Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khách Dị Giới
Unknown
Chương 09: Ân oán Tiên - Ma
Đột ngột vù một tiếng, ngay trên không trung, một thân ảnh hắc y chợt nhào vụt tới, trảo thủ đánh ra xoẹt một tiếng đánh văng đại kiếm đi. Phương Diên vừa rồi còn đang nắm chắc sẽ g·iết c·hết được Thẩm Ngạo đột nhiên thấy ảnh này, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng quát lớn:
“Các hạ là ai mà dám can dự vào trận chiến giữa ta và Thẩm công tử?”
“Hừ, nếu không phải thiếu chủ nhập ma quá nặng, hôm nay ngươi chắc chắn c·hết không chỗ chôn!”. Hắc y nhân lạnh lùng lên tiếng, tay hữu đưa ra đỡ lấy Thẩm Ngạo, một dòng khí bạch sắc thuần khiết, y như tiên vân từ từ nhập sâu vào trong cơ thể Thẩm Ngạo, chẳng mấy chốc ma khí tiêu tán đi không ít, Thẩm Ngạo Cũng dần dần lấy được lại ý thức, nhìn xung quanh.
“…Minh thúc…”
Khó khăn thốt ra một tiếng, y thở dốc, há miệng ngụm khí vài cái sau đó nhìn vào lòng bàn tay của hắc y nhân họ Minh kia, nói giọng cảm kích:
“Thật may quá, may mà có thúc ở đây, không thì tiểu điệt đã bị ma tâm xâm lấn rồi.”
Hắc y nhân lúc này mới cười một tiếng, đáp:
“Chủ nhân ra lệnh cho lão đi theo bảo hộ thiếu chủ, thật quá sơ suất nên mới để thiếu chủ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.”
Hơi dừng lại một chút, lão nói tiếp:
“…chỉ là, mong thiếu chủ nhanh quay về, Thánh khí lão nô đoạt được từ chính phái trên đường không cũng chỉ mang chừng đó, lần này chữa trị cho thiếu chủ đã tiêu hao hết sạch rồi . Nếu cứ tiếp tục lịch luyện, chỉ sợ sẽ xảy ra bất trắc…”
“Ồ, chư vị đã đàm đạo xong chưa còn để ta cùng Thẩm công tử tiếp tục giao đấu.” Phương Diên không nhịn được sốt ruột, bước tới bên hắc y nhân và Thẩm Ngạo.
Hắc y nhân không nhìn lại, chỉ lạnh lùng cất giọng:
“C·h·ó gà dế nhũi, hôm nay ngươi dám đả thương thiếu chủ, đáng c·hết muôn phần!”
“Đừng nói thế, là Thẩm công tử ra tay c·ướp địa bàn của ta trước, đừng quên rằng quy củ giang hồ là nước sông không phạm nước giếng, đã phạm ắt sẽ kết thù không đội trời chung. Là thiếu chủ các ngươi động thủ trước, ta đáng c·hết chỗ nào?” Phương Diên mặc dù biết mình không thể đối kháng cùng với hắc y nhân họ Minh kia, nhưng tôn nghiêm của một nhân sĩ giang hồ không cho phép hắn đầu hàng, chỉ cười nhạt cất tiếng.
“Hừ, một tòa thành Lương Bằng nhỏ như con muỗi thiếu chủ chúng ta không thèm để vào trong mắt, chỉ dùng để lịch luyện một chút. Đồ không biết tốt xấu, thiếu chủ để mắt tới đấy chính là vinh hạnh của các ngươi, hôm nay lão phu phải thay thiếu chủ giáo huấn các ngươi một lần!” Hắc y nhân quát một tiếng, trong lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn quang mang huyết sắc đánh về phía Phương Diên.
Hừ lạnh một tiếng, Phương Diên lại không có chút nào dám khinh thường chậm trễ liền lùi lại mấy bước, đại kiếm hóa thành một luồng ánh sáng bao lấy hai tay hắn. Hạ trong tâm, hắn nói:
“Đừng khinh thường nhân sĩ giang hồ chúng ta, đừng quên rằng lực lượng đông đảo nhất tại vùng Thuận Thanh này là gì, không chỉ đơn giản là phàm nhân đâu.”
Giọng nói nhàn nhạt xen chút bất cần đời, hắc y nhân ngửa mặt cười, thân hình thoáng di động xuất hiện ngay trước người Phương Diên giọng lạnh lùng:
“Tiểu tử, lão phu năm nay không dưới trăm tuổi, lần này gặp ngươi coi như ở mắt, để xem giới giang hồn trong tay ngươi có được thủ đoạn gì?”
Hai tay hắc y nhân vụt một cái chộp tới Phương Diên, tốc độ nhanh không tưởng tượng được. Vốn rằng Phương Diên chỉ có ý nghĩ là ngăn chặn lại đoàn quang mang huyết sắc đang bay tới kia, nhưng không ngờ hắc y nhân lại ra tay ở mộ khoảng cách gần và nhanh như vậy đành miễn cưỡng đứa song quyền lên kháng cự lại một trảo kia khiến thân hình chấn động một hồi.
“Không ổn, là đoàn quang mang kia!”
Nguyên Xương ngồi một bên vừa thấy Phương Diên cự lại được một chiêu thì âm thầm nới lỏng khẩu khí, cho rằng vị đại thúc này ít nhất cũng có đủ khả năng chạy, một chiêu vừa rồi không ngờ hắn kháng cự được, chứng tỏ trong người ít nhất cũng có chút tu vi tiên giả. Nhưng đòn trước đó của hắc y nhân kia lại không ai để ý, từ từ bay về hướng đám người võ giả đang kháng cự lại sự t·ấn c·ông của năm tên hắc y nhân khác.
Tay hắn xuất hiện một viên cầu sắt bóp mạnh một cái rồi ném về phía đám võ nhân, miệng hét lớn:
“Chư vị, mau chạy lại gần quả cầu!”
Đám võ nhân đang chật vật chống lại năm hắc y nhân thì đột ngột nghe được tiếng Nguyên Xương hét thì ngẩn người. Mắt thấy một viên thiết cầu nhỏ đang bay từ chỗ thiếu niên đứng bên đường, lại thấy không xa một đoàn huyết sắc quang mang lao đến, trong chớp mắt liền hiểu ra.
“Không ổn, khí cụ của mình không đỡ nổi chiêu của tên hắc y nhân kia!” Trong lòng Nguyên Xương thầm kêu lên một tiếng, thân hình thoáng động lướt tới trước đoàn quang mang, tay đấm ra một quyền.
“Thiêu Linh!”
Quyền tung ra, trên tay hắn bùng phát một ngọn lửa lớn như thiên thạch từ thiên ngoại rơi xuống. Hỏa quyền v·a c·hạm với huyết sắc quang mang cùng một điểm phát ra âm thanh rít gào tựa như linh hồn bị thiêu cháy.
Rẹt rẹt liên tục, hắn không ngăn nổi chiêu thức của lão già, bùm một tiếng hỏa quyền bị phá bạo phát một luồng xung kích cực mạnh khiến Nguyên Xương phải lùi lại mấy bước, cánh tay xơ xác, khóe miệng khẽ chảy máu tươi.
“Ma tu Luyện Thần cảnh!”
Không kịp làm ra phản ứng gì, trong đầu Nguyên Xương chỉ bật ra ba chữ Luyện Thần cảnh, chốc lát sau mới lấy lại tinh thần. Đoàn quang mang mặc dù đã phá vỡ Thiêu Linh quyền của hắn, nhưng ngược lại cũng đã suy yếu không ít. Lúc này đã v·a c·hạm cùng với vách ngăn bao hộ của khí cụ, tuy nhiên cũng không làm được gì, chốc lát liền tiêu tán đi.
Tu Ma giả vốn thực lực cùng giai đã mạnh hơn Tiên giả một bậc, tuy rằng lúc đột phá sẽ muôn trùng điệp điệp nguy hiểm, tỉ lệ t·ử v·ong cũng cao hơn một thanh so với những người tu tiên, đó cũng là nguyên nhân khiến cho trên chiến trường, Tu Tiên giả gặp Ma tu cùng giai, buộc phải triển lộ hết sức mình, hơn nữa nếu không có đầy đủ bảo vật hộ thân, chỉ sợ sẽ táng thân mà không thể làm được gì.
Tên hắc y nhân kia chính là một Ma tu Luyện Thần cảnh. Điều này nói lên rằng, tại trận chiến này, thắng bại đã phân.
Thở dài một tiếng, Nguyên Xương ngồi thụp xuống nghỉ lấy hơi, miệng lẩm bẩm:
“Luyện Thần, Luyện Thần…”
Luyện Thần cảnh, chính là cấp độ bên trên của Luyện Thể cảnh. Những người đạt được tới cảnh giới Luyện Thần cảnh, thực lực tăng gấp hàng chục lần so với Luyện Thể cảnh. Thực lực được tăng lên một mảng rất lớn, đó chính là linh hồn.
Linh hồn càng mạnh, tương đương với trong chiến đấu, phản ứng cũng sẽ nhanh nhạy hơn. Đừng nghĩ rằng một lưỡi kiếm lướt qua mà có thể đơn giản đỡ, một đường kiếm không hẳn là một đường kiếm, một đường kiếm trong tay của một người mới tập chỉ là một chiêu thức đơn lẻ như đâm, chặt, chém, đỡ, nhưng trong tay của một cao thủ thì nó sẽ cực kì khó lường. Một đường kiếm đâm ra, ta chỉ có thể nhìn thấy một mặt là nó đang đâm tới, chỉ biết thế mà nương theo phản ứng bình thường mà né, đường kiếm trong tay một kiếm thủ mạnh mẽ sẽ có muôn vàn cách biến đối. Đi giữa đường đột ngột lật lại rồi cắt một phát, hay đâm hụt rồi thì ngay tức khắc đâm hoặc chém sang bên, tất cả đều biến ảo trong một khắc, tất cả chỉ phụ thuộc vào bản tâm của người sử dụng.
Sử dụng được những thức này, ngoài sự luyện tập, sử dụng thực chiến tới lô hỏa thuần thanh, mà còn liên quan tới cường độ linh hồn. Linh hồn càng mạnh, tương đương với sự khống chế thân thể, kiểm soát linh lực mạnh mẽ hơn.
Từ một góc độ nào đó mà nói, linh hồn tăng trưởng đối với Tu tiên giả hay Tu ma giả đều mang những ý nghĩa nhất định. Có kẻ sẽ chuyên tu thể thuật, bao gồm các loại công kích vật lí đơn thuần có nguyên tố phụ trợ như đao, kiếm, kích, quyền, bổng,… Với loại thể tu như này thì linh hồn không đóng quá nhiều vai trò trong việc tăng trưởng thực lực vì công kích của thể tu chủ yếu là công kích nguyên tố cùng vật lí, thuộc dạng thương tổn thể xác. Việc tăng cường linh hồn cũng chỉ là tăng thêm sức phòng ngự ở phương diện này khi đối diện với hồn tu mà thôi. Hơn nữa việc phân tâm ra tu luyện thêm linh hồn sẽ làm tốc độ tăng trưởng thực lực giảm đi khá nhiều, thành ra nửa nạc nửa mỡ, khó bề phân biệt ra điểm mạnh điểm yếu của mình. Cũng chính vì thế mà thể tu thường để tâm tới các bảo vật có tác dụng phòng ngự linh hồn hay đan dược tăng cường cường độ mảng này, tác dụng cũng là bù đắp cho việc linh hồn yếu kém mà dễ thất thủ trước hồn tu.
Oanh oanh vài tiếng, mặt đất b·ốc k·hói bụi mù mịt, Nguyên Xương lấy tay gạt đi một mảng lớn trước mặt mảng bụi lớn, miệng ho sù sụ liên tục.
“Tiểu quỷ ngươi là ai? Có thể ngăn chặn lại Huyết Dương chưởng của Minh tiền bối, ngươi là đệ tử phái nào?”
Một đạo thân ảnh hăc phục nhảy vọt tới trước mặt Nguyên Xương, chính là tên được xưng là tứ huynh, chính là người đứng thứ tư trong năm người hắc y đang ngăn chặn đám người võ giả. Độc thủ không nhanh không chậm chộp tới, tựa hồ như muốn khóa c·hết Mệnh môn của Nguyên Xương.
“Hừ, ta là ai, liên quan sao? Ma tu cùng Tiên giả vốn đối lập, ta đánh, có gì bất hợp tình chăng?”
Nhàn nhạt mở miệng, hai tay chắp trước ngực, hắn quát:
“Trần gia pháp thuật, Địa Động Thuật!”
Không chờ cho kẻ địch kịp phản ứng, mặt đất trước người Nguyên Xương chợt rung lên dữ dội, xu hướng cực nhanh lan tới chỗ hắc y nhân. Một mạng nhện lấy Nguyên Xương làm trung tâm chợt lan ra, chốc lát như muốn phá tan mặt đất.
Hắc y nhân thấy vậy, chân đạp mạnh vọt lên không trung, ánh mắt băng lãnh quan sát Nguyên Xương, hừ lạnh mấy tiếng:
“Hừ, chút bản lãnh này mà dám đem ra đối đầu với ta, dư nghiệt Trần gia ngươi còn xa mới đủ cho ta nhét kẽ răng!” Hắc y nhân nói ra bốn chữ “dư nghiệt Trần gia” khiến cho Nguyên Xương ánh mắt co rút lại, tuy nhiên hắn vẫn không làm ra phản ứng gì, chỉ trầm giọng, hai tay lại kết ấn lần nữa đập mạnh xuống đât:
“Thổ Lưu Bích!”
Hắc y nhân mang lại cho Nguyên Xương một sự kiêng kị nồng đậm. Chỉ dựa vào việc hắn toàn lực thôi động Địa Động thuật mà không khiến y nao núng chút nào, đủ chứng minh mặc dù tu vi