Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Kim Hoàn cốc

Chương 25: Kim Hoàn cốc


“Cái gì? Ngươi nói lại!” Vu Nhai ánh mắt co rút quát lớn. Tên tiểu binh kia căn bản không dám chậm trễ, liền lặp lại lời nói vừa nãy:

“Trung quân chỉ còn mỗi hạ nhân phục vụ và Tiền tham quân, Ngưu trưởng quan đã biến mất, không ai biết đi đâu, cũng chẳng thấy ba vị khách mới tới.”

“Mau tìm nhanh, tìm khắp ba khu còn lại.” Vu Nhai khuôn mặt tái đi, không nghĩ vậy mà Cẩu Tử lại nói đúng.

Cẩu Tử bên dưới hét lớn lên:

“Vu Nhai, ngươi làm xong chưa, bọn ta chờ lâu quá rồi.”

Vu Nhai thở dài, ra lệnh cho phủ binh đồn trú mở cổng. Phủ binh bên ngoài ào ào tràn vào, phối hợp với phủ binh đồn trú bên trong luc soát toàn đồn, chốc lát khắp nơi hỗn loạn, gà bay c·h·ó chạy

Vu Nhai tới gặp Cẩu Tử, hắn hỏi:

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hai tên trong giấy tập nã g·iết phủ binh hay thành chủ mà bị truy nã gắt gao thế?”

Cẩu Tử nhớ lại lời đồn đại của mấy phủ binh từ Âm Sơn đi ra, đáp:

“Hai bọn chúng vốn là tù nhân tới lao dịch ở Âm Sơn, nhưng hình như đã suýt g·iết c·hết một quản sự, vô số huynh đệ phủ binh bị đất đã làm đè c·hết, lại g·iết đinh một chi phủ binh tu tiên giả tới cứu viện, lại còn ă·n c·ắp mất một vật gì đó cực kì quý giá ta cũng không rõ nữa.”

Hắn ngồi xuống, dựa lưng vào vách lũy thở dốc. Vu Nhai lúc này mới nói:

“Nếu vậy thì thời gian Ngưu Chính Đạt đi không xa lắm, chúng ta phải mau chóng đuổi theo.”

Vu Nhai đã trực tiếp đổi từ Ngưu trưởng quan sang Ngưu Chính Đạt, đây là tên của Ngưu Kiến Vũ khi gia nhập phủ binh.

Cẩu Tử nghe vậy thì gật đầu đứng dậy tới bên con ngựa, hạ lệnh tập hợp một số phủ binh tiến hành truy bắt.

“Một trăm huynh đệ sẽ chia làm bốn đội, lần lượt phân bốn hướng. Đội một dọc theo cổ đạo tìm kiếm, đội hai đi hướng đông, đội ba phụ trách tuần tiễu khu vực phụ cận 10 dặm quanh đầu cổ đạo ở Liên Diên Sơn, đề phòng kẻ phạm đào tẩu về trấn, đội bốn theo ta.”

Bốn đội truy binh bắt đầu chia ra theo phân phó của Cẩu Tử mà bắt đầu truy bắt. Vu Nhai không đi theo, lại cùng đám phủ binh còn lại trong đồn bắt đầu tìm kiếm.

Lúc này cách đồn gần mười dặm, cả bốn người Nguyên Xương, Ngô Sĩ Liên, Tiểu Linh và Ngưu Kiến Vũ đều dừng lại lấy sức. Mặc dù có Khinh Thân Phù gia trì, cũng có nội lực thâm hậu, nhưng chung quy chạy một thời gian dài vẫn là có chút áp lực, nhất là khi chạy một mạch liền mười dặm, cho dù là ngựa vẫn là có chút ăn không tiêu.

Nguyên Xương hai tay chống đầu gối thở dốc, mái tóc buộc tùy ý lúc trước bây giờ đã tuột mất, xõa thành một tràng hỗn loạn. Ngô Sĩ Liên, Lữ Tiểu Linh cũng chẳng khá khẩm mấy, chỉ có Ngưu Kiến Vũ thể lực dồi dào, lại là người quân ngũ quanh năm luyện tập nên mặt cũng chỉ có chút đỏ, hơi thở vẫn nhịp nhàng đều đặn mặc dù có hơi nhanh.

Hắn bỗng ngưng thần lại, nhìn theo hướng đồn phủ binh phía xa, nhỏ giọng nói:

“Có tiếng vó ngựa.”

“Nguyên Xương ngươi chắc chứ? Chúng ta đã rời đi lâu như vậy, không có lí gì phủ binh có thể theo kịp được.”

Ngô Sĩ Liên bước tới hỏi:

“Bốn phía là rừng rậm cùng núi cao, không lo thiếu chỗ ẩn nấp, chỉ sợ bọn chúng có thuật truy tung cao cấp.”

Nguyên Xương hỏi:

“Sơn cốc hay hạp cốc nào gần nhất cách đây bao xa?”

Hắn chỉ phán đoán được đám phủ binh kia cách mình không quá ba dặm, mà nghe tiếng vó ngựa hỗn loạn, khẳng định sẽ nhiều hơn mười người. Nếu đã phát hiện ra Ngưu Kiến Vũ chạy trốn thì chắc chắn sẽ phái ra ao thủ, dù sao Ngưu Kiến Vũ cũng đường đường là một trưởng quan, thực lực vẫn phải có để chấn nh·iếp đám tiểu binh.

Cũng không thể hạ thủ ngay với toán truy binh này ngay ở đây vì căn bản nó quá gần với đồn phủ binh, có động tĩnh lớn một chút là dễ dàng bị phát giác, lúc đó là phiền toái lớn. Hắn mặc dù có bản đồ, nhưng căn bản thì cổ đạo Mai Lĩnh là quá lớn, nhiều chỗ còn chưa thể được xác minh, nếu nhỡ chạy vào đâu đó như độc vụ, hoặc lọt vào ổ hung thú thì lúc đó mới chân chính bước vào tuyệt cảnh.

Có thể nói bây giờ, đám người Nguyên Xương chính là đánh hạ ngay không được, phải tìm chỗ bí mật mà ra tay.

Nguyên Xương vẫn không hối hận khi chọn lộ tuyến tới các di tích của Bát tộc, vì Bát tộc chính là một quần thể cực lớn, cho dù bị diệt thì người còn lại cũng đủ sức đông sơn tái khởi. Lại thêm Bát tộc là tám gia tộc tu tiên truyền thừa vạn năm, kiểu gì cũng sẽ có chút thủ đoạn phòng bị, hắn không tin rằng nếu tất cả tinh anh trong tộc mà bị g·iết mà mình lại còn sống sót được.

Khi nghĩ tới đây, điều Nguyên Xương nghĩ là trong các di tích của Bát tộc, kiểu gì cũng có thể gặp được những tộc nhân của tám gia tộc, lúc đó sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Nhưng nghĩ lại vị tộc trưởng kia trao cho hắn cốt đao, Nguyên Xương lòng lại nguội lạnh, có khi Trần gia chỉ còn mỗi mình thật.

Phải sống sót!

Nguyên Xương ánh mắt lóe quyết tâm.

Hắn muốn đường đường chính chính mà báo thù cho phụ mẫu của mình, cũng sẽ tiêu diệt những kẻ muốn cản đường hắn. Mặc dù con đường phía trước rất dài, nhưng đối với tu tiên giả mà nói thì chỉ cần một đạo tâm kiên định, cho dù là đơn hệ linh căn cũng có thể tu tới đỉnh phong.

Ngưu Kiến Vũ nhìn phía trước nói:

“Chạy thêm chừng bốn dặm là tới Kim Hoàn cốc, là một sơn cốc nhỏ.”

Nguyên Xương nhìn về hướng Ngưu Kiến Vũ chỉ, lại ước lượng trên bản đồ, cuối cùng gật đầu nói:

“Vậy đi thôi, chúng ta phải giải quyết đám phủ binh phiền phức này.”

Ngưu Kiến Vũ sắc mặt hơi khó coi, đáp:

“Nếu về tốc độ, chúng ta tuy có thể sánh với đám phủ binh cưỡi khoái mã đuổi theo nhưng ba bốn dặm thì thành quá sức. Trần đệ tuy có bùa chú tiên gia giúp chúng ta chạy nhanh nhưng thân thể bọn ta căn bản cũng chỉ làm thân thể võ nhân, chưa qua tu luyện linh khí như đệ nên mỗi lần dù bùa đều có áp lực hết sức to lớn, ta bây giờ cũng cảm thấy tay chân có chút vô lực, ít nhất hai tuần hương nữa mới có thể bình hường trở lại.”

Nguyên Xương cũng không ngờ tới chuyện này phát sinh, dù sao hắn cũng mới chỉ là học cách chế tạo cùng sử dụng lên bản thân mình, cũng chưa từng áp dụng lên cho phàm nhân, bây giờ nghe Ngưu KIến Vũ nói vậy buộc hắn phải tìm ra phương thức khác.

Đám người Tiểu Linh, Sĩ Liên còn tệ hơn so với Ngưu Kiến Vũ, lúc này đã ngồi bệt xuống đất, thân thể thả lỏng mơ màng.

Nguyên Xương ngẫm nghĩ một lúc, mắt lóe tia sáng.

“Không sao, mục tiêu của chúng ta chính là Kim Hoàn cốc.”

Không thể di chuyển chạy được, không có nghĩa là không thể sử dụng công cụ. Trước khi Trần gia mất thì Nguyên Xương có được sự bảo hộ của gia tộc, đi làm hết sức thuận lời, lại trong quá trình lịch duyệt vài năm mua được không ít thư về dựa trên trí nhớ mà chế tạo lại, bây giờ cũng có cơ hội để dùng.

Nguyên Xương lấy trong nhẫn trữ vậy ra bốn bộ phi trảo đưa cho ba người, đeo mẫu một lần nói:

“Thứ phi trảo này là ta trong lúc rảnh rỗi làm ra, tầm bắn là năm trượng. Mọi người chỉ cần nhắm chuẩn tới một cành cây, bóp thanh nẫy dưới lòng bàn tay thì phi trảo sẽ bắn ra quấn vào, lúc đó thì thả tay, nương lực kéo của phi trảo mà lướt đi là được.”

Cái lò xo được hắn cải tạo qua là cực kì khủng bố, lực kéo có thể kéo trôi cảmột con trâu, mỗi tội phi trảo hơi nặng và thê tích lớn, nhìn qua thì như một đoạn trọng giáp phần cánh tay, trong tác chiến cũng không thực sự hữu ích.”

Mọi người ngẩn ngơ. Nguyên Xương muốn bọ họ sử dụng mấy khối sắt này liệu có ổn không?

Ngưu Kiến Vũ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Nguyên Xương, hỏi:

“Ta biết phi trảo, nhưng chính phái Hoa Lư chuyên về cơ quan thuật chẳng thể chế tạo được phi trảo có lực kéo mạnh tới thế, căn bản chỉ có thể dùng để á·m s·át hoặc leo núi.”

Lời nói của hắn không phải không có căn cứ, đệ tử phái Hoa Lư trước giờ hay dùng phi trảo để á·m s·át hay thoát hiểm tại những địa hình cao như núi, lại là dùng lực đu chứ không phải kéo, bây giờ Nguyên Xương lại nói vậy, bảo ai không tin cho được.

Nguyên Xương không còn cách nào khách đánh tự thân động thủ. Hắn đeo phi trảo nặng nề vào tay, nhắm thằng về phía trước. Vụt một tiếng, phi trảo bắn ra, vừa vặn nhắm chuẩn một cành cây lớn. Nguyên Xương thả lỏng bàn tay, tức thì một lực kéo khổng lồ lôi hắn bay cực nhanh về phía trước.

Ngưu Kiến Vũ mắt lồi ra nhìn Nguyên Xương cười ha hả đu đưa qua các cây đại thụ, cho hắn vàng hắn cũng không tin cái phi trảo này lại thực sự lợi hại như trong lời nói của Nguyên Xương.

Ngô Sĩ Liên cười nói:

“Xương tử ngươi quả nhiên lợi hại. Đi thôi, phủ binh sắp đuổi tới rồi.”

Vó ngựa lọc cọc vang lên ngay đằng sau, ai cũng có thể nhận ra. Lữ Tiểu Linh đeo phi trảo lên tay, không khỏi nhíu mày về độ nặng của nó, cuối cùng nhắm chuẩn một thân cây bắn phi trảo tới lướt theo Nguyên Xương.

“Đi thôi.”

Hai người Sĩ Liên và Kiến Vũ cũng nắm được cách sử dụng, bắn phi trảo đuổi theo.

Lữ Tiểu Linh hỏi:

“Nguyên Xương, huynh cũng biết cơ quan thuật à?”

Nguyên Xương cười, nói:

“Ta biết, đó cũng là một bí mật. Đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, ta không liên quan tới phái Hoa Lư.”

Phía trước bắt đầu hiện ra một chút khoảng ánh sáng, Ngưu Kiến Vũ chỉ hướng ánh sáng:

“Đó là Kim Hoàn cốc.”

Ánh sáng hơi chói mắt, Nguyên Xương chưa bao giờ thấy loại ánh này ở một diện tích lớn như này.

Quả nhiên là cái danh Kim Hoàn cốc không hề giả. Cả đoàn người Nguyên Xương tiến vào bên trong, tức thì sững người. Toàn bộ sơn cốc rộng lớn được bao phủ trong ánh sáng vàng lấp lánh, lại phân thành các vòng từ bên trên xuống, chính là một kì cảnh nhân gian khó thấy được.

Nguyên Xương tiến tới bên vách đã sờ một cái, lớp bụi mịn màu vàng bám trên khẽ lưu động như có linh chợt khiến hắn nhớ ra điều gì đó.

“Sa Kim khoáng!”

Hắn chợt nhớ ra loại khoáng thạch này, nhưng hiện cũng không biết để làm gì, nhưng tại Địa Cầu, đó cũng là một nguyên liệu đắt đỏ, hình như là để dung nhập với v·ũ k·hí nâng cao phẩm chất thì phải.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 25: Kim Hoàn cốc