Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Song Long Nhất Kiếm đối Địa Lâm Chi Vực

Chương 26: Song Long Nhất Kiếm đối Địa Lâm Chi Vực


Cẩu Tử dẫn theo 25 tên phủ binh truy bắt đến nơi, nhìn cành cây gãy cùng dấu chân phía trước, hơi kinh ngạc:

“Không ngờ bọn chúng lại có khinh công cao cường cỡ này, lực đạo có thể làm gãy cả cành cây to, chờ chút…”

Gã tiến tới một đoạn cành cây cẩn thận quan sát. Cành cây này như bị một hung thú loài phi cầm nào đó có trảo rất lớn quắp vào, trên cây vẫn vòn dấu vết rõ ràng.

Không, là phi trảo!

Cẩu Tử trong lòng vui vẻ, vội vàng đốc thúc bộ hạ chạy lên. Nếu đã chạy được tới đây mà lại dùng vật như phi trảo, chắc chắn là đã kiệt sức.

Không đúng, phi trảo chỉ có thể dùng để á·m s·át hoặc leo tường vách núi, vậy chẳng lẽ có người tới ám toán bốn người này?

Cẩu Tử nghĩ tới đây thì không dám suy tính thêm nữa, mọi khả năng đều có thể xảy ra, việc cần làm bây giờ là phải đuổi theo, để càng lâu thì đám người Ngưu Chính Đạt sẽ càng bỏ xa đội truy binh, lúc đó việc truy tung sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Nguyên Xương thì lúc này đang bố trí cạm bẫy trong sơn cốc. Cành cây khẽ rung lên, hàng chục đạo kim quang lạnh thấu xương phóng vụt khỏi tán lá ghim trên mặt đấy như lông nhím.

Không tệ, Nguyên Xương nhìn cạm bẫy mình bố trí thì tạm thời hài lòng thở ra một hơi, quay lại nói với Tiểu Linh, Sĩ Liên và Kiến Vũ.

“Tiểu Linh muội am hiểu đao pháp, có thể khắc chế kị sĩ, cứ nhắm thẳng chân khoái mã mà chặt. Kiến Vũ huynh, phiền huynh bảo vệ Linh nhi giúp đệ, huynh thì làm chiến lực chủ yếu, sau khi Tiểu Linh làm xong phần vieejv của mình thì đoạn chém g·iết là thuộc về huynh.”

Ngưu Kiến Vũ vỗ ngực cười lớn:

“Được, cứ giao cho ta, chuyện bảo vệ tiểu thư thì không cần ngươi nói, ta vẫn luôn như vậy, còn chém g·iết thì cảm ơn nhé, sáu thanh đao của ta mấy năm không thấy máu chính thức rồi!”

Nguyên Xương gật đầu một cái, lại nói với Ngô Sĩ Liên:

“Sĩ Liên, ngươi sẽ giải quyết phần còn lại của trận chiến, phải đảm bảo tất cả đều phải bị diệt. Ngươi cũng sẽ tham gia chém g·iết cùng Kiến Vũ huynh, nhớ là yểm hộ, giải quyết đám nhỏ yếu, phần mạnh hơn thì để cho huynh ấy, chúng ta lấy hiệu suất mà làm.”

Ngô Sĩ Liên gật đầu lấy ra thanh Bàn Nham, nước thép xanh biếc, tựa như biển sâu, lại trầm trọng như có núi đè lên, khí thế bức người. Tiểu LInh cũng đã về vị trí của mình, trường đao tách ra làm ba đoạn vung vẩy trên không trung như côn tam khúc, chỉ khác mỗi đầu côn đang vung vẩy có đính một lưỡi đao sắc bén cảnh báo cây côn này cũng không phải chỉ biết đập.

Tất cả đều đã vào chỗ, sát trận đã bố trí, chỉ thiếu mồi để dẫn dụ thú dữ vào. Nguyên Xương dán lên mình một tấm Khinh Thân phù rồi lao nhanh về phía trước, chớp mắt đã ra khỏi Kim Hoàn cốc.

Bên ngoài sơn cốc vắng lặng, nhưng nghe kĩ có thể thấy không xa phía trước có tiếng vó ngựa truyền tới. Nguyên Xương biết đây là đoàn truy binh liền nhảy lên một cành cây nhảy từ cây này sang cây khác, dùng trùy thủ rạch lên tay mình một v·ết t·hương, lấy tốc độ nhanh nhất của Khinh Thân phù rải khắp những chỗ đã chuẩn bị trước.

Làm xong, hắn ngồi xuống thở dốc, lại nhìn xung quanh mình, quá sơ sài, căn bản không dẫn dụ được đám người kia, thế là không do sự lấy ra phi trảo cào mấy phát lên thân thể, nhìn qua thì b·ị t·hương cực kì nặng.

“Hôm nay mà không dẫn dụ các ngươi tới được đây thì lão tử quá uổng mấy lít máu quý giá vãi khắp rừng rồi.”

Cẩu Tử đang đi phía trước, đột nhiên một tên phủ binh hô lớn dừng lại:

“Đại nhân, ta ngửi thấy có mùi máu.”

Hắn nhảy xuống ngựa, chạy nhanh tới một bụi cỏ chỉ vào. Ngay sau đó thì một vài tên phủ binh cũng nhảy xuống theo, chia ra xung quanh tìm kiếm.

“Đại nhân, là hướng này!”

Tên phủ binh đi hướng nam nói. Tay chỉ hướng có mùi máu.

Cẩu Tử gật đầu, ra lệnh cho mấy tên phủ binh chuyên truy tung đi phía trước tìm kiếm.

Tới một thân cây lớn, hắn đột nhiên thấy một dòng chữ khắc trên cây:

“Đừng đuổi, nếu không sẽ c·hết.”

Dòng chữ bộc trực, không có ý gì là ẩn giấu. Cẩu Tử cười nhạt, tay điểm một cái, một đoàn hỏa diễm rừng rực phóng tới, t·hiêu r·ụi toàn bộ thân cây.

Muốn thách thức ta sao? Vậy cũng quá coi thường Cẩu đại gia rồi.

Nhiệm vụ lần này đến chỉ là bắt tên tu tiên giả kia, không phải động đến phàm nhân nên hắn có thể phóng tay hết sức, Cẩu Tử rất tự tin vào thực lực của mình.

Đột nhiên từ sau lưng hắn, một cỗ kình khí sắc bén đâm tới cực nhanh, nhắm thẳng tới lưng Cẩu Tử. Cẩu Tử căn bản không kịp suy nghĩ, nghiêng người bay khỏi lưng ngựa trong gang tấc tránh được một kích.

Nguyên Xương nhổ ra mộ ngụm nước bọt, chửi thầm:

“C·hết tiệt, nếu biết hắn là tu sĩ thì ta chẳng phải tự đem thân ra chịu đau.”

Nghĩ tới đây, Nguyên Xương càng bực mình, thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Cẩu Tử, hai thanh song kiếm Thăng Long và Hậu Xà như hóa thành hư ảnh nhanh như chớp chém xuống khiến Cẩu Tử hoa mắt, buộc phát tế ra một phá khi phòng ngự để giữ mạng.

Rắc rắc…

Pháp khí tế ra là một cái thuẫn nhỏ, đúng lúc hai thanh kiếm chém xuống thì hóa lớn ra thành một cái đại thuẫn che kín người của Cẩu Tử nhưng dưới tốc độ công kích mạnh liệt của Nguyên Xương thì liền nhanh chóng không thể chống đỡ, truyền đến hàng loạt những âm thanh nứt vỡ đanh gọn.

“Hừ, đã không trốn còn dám ám toán bổn đại gia, hôm nay ta nhất quyết phải khiến ngươi ăn đủ!”

Cẩu Tử hừ lạnh một tiếng lướt về sau mấy trượng, tay kết ấn quát:

“Thủy Liên Đ·ạ·n Lưu Tinh!”

Tức thì từ trên trời, hàng chục khỏa lưu tinh màu xanh lam ầm ầm rớt xuống, oanh kích cả một vung quanh vị trí Nguyên Xương.

Nguyên Xương cũng không chịu kém cạnh, song kiếm xoay một cái bỗng chốc rực lửa, lao tới chỗ Cẩu Tử, quát:

“Song Long Nhất Kiếm!”

Hai thanh Thăng Long và Hậu Xà chớp mắt biến thành hai con rồng cực lớn, một con màu hoàng kim, một con ngân sắc cuốn lấy nhau tựa như một cơn lốc đâm thẳng tới chỗ Cẩu Tử, uy mãnh vô song. Nơi hỏa long đi qua, cây cối cháy rụi, mặt đất thiêu tới đỏ rực, chảy ra thành dung nham.

Cẩu Tử vội vàng bật người về đằng sau, triệu hồi ra mấy đạo thổ bích chặn lại thế công của hỏa long, bất quá chẳng duy trì được bao lâu, từng đạo thổ bích lần lượt bị phá vỡ tan thành từng mảnh nhỏ văng khắp nơi.

Ầm…

Nguyên Xương phá xong đạo thổ bích thứ tám, bật nhảy lên không trung, song long hóa nhất, cả thân hình y phục phần phật như có hỏa diễm, đồng loạt chém song kiếm xuống khiến không gian như bị bốc hơi, Cẩu Tử cũng phải biến sắc.

Song Long Nhất Kiếm, tức hai con rồng phải hóa vào trong một thức kiểm, cực kì ảo diệu. vế trước kêu là Song Long Dung Hợp, tựa như cơn lốc hút mọi thứ, dần dần dung hợp ra thành một. Chiêu thức này yếu nhất chính là lúc mới thi triển, mọi thứ còn sơ khai, song long dung hợp càng lâu, uy lực càng mạnh, dũng mạnh tinh tiến, nếu như Cẩu Tử ra một chiêu nào đó công kích nhanh ngay lúc Nguyên Xương thi triển thì khả năng thành công là rất cao.

Nguyên Xương biết một đặc điểm của những chiêu thức thuộc tính hỏa: đầu mãnh, giữa bình, cuối hụt. Nhưng Song Long Nhất Kiếm lại đi ngược lại đặc điểm này, thi triển càng lâu, tiêu hao càng nhiều, nhưng đồng dạng uy lực càng lớn, tới một độ nào đó mà Song Long Dung Hợp có thể phát tan bất cứ thứ gì, lại khi Song Long Nhất Kiếm chém ra, nhất định sẽ khiến kẻ địch phải biến sắc.

Thăng Long và Hậu Xà như hóa làm một chém xuống Cẩu Tử, chỉ thấy hắn gào lớn, mắt đỏ ngầu, tay kết ấn hét lớn:

“Địa Lâm Chi Vực!”

Ầm ầm ầm! Hàng trăm cột đất cùng lúc độn thổ mà lên, bao phủ một vùng gần năm mươi trượng, lại như có linh đồng loạt hướng tới song kiếm của Nguyên Xương chém xuống, nhất cứ muổn phá chiêu.

Đám phủ binh bên ngoài kinh hãi, khoái mã hí dài chạy loạn, không ít kẻ bị cuốn vào trong địa lâm. Nguyên Xương mắt lóe tinh quang, miệng nhếch lên.

“Song Long Nhất Kiếm, dũng mãnh bất thoái, phá!”

Hàng trăm cây cột đất đồng loạt hướng tới chỗ Nguyên Xương chặn lại thức kiếm, đồng thời muốn vây c·hết hắn, đột nhiên nổ lớn một tiếng liền bị phá toái ra hàng ngàn mảnh vỡ, một mảng địa lâm lớn bị hỏa long đánh bay văng tứ phía, bên dưới Cẩu Tử khóe miệng rỉ máu, mắt trợn trừng tựa như không thể tin nổi.

“Chiêu thức tối cường của ta thế mà bị phá!?”

Tâm linh Cẩu Tử run lên, lần đầu sau mấy năm, hắn đâm sinh ra một tia sợ hãi. Đầu hỏa long kia là gì mà lại có thể dễ dàng đánh bay được địa lâm mà mình khổ công thi triển, thậm chí còn có chút nội thương.

Biểu tình Cẩu Tử lộ ra kinh hoảng. Hắn biết Địa Lâm Chi Vực chính là chiêu thức cấp độ Tích Nội cảnh, hay chính là Hoàng gia hạ phẩm vũ kĩ. Nhưng một màn trước mắt hỏa long dễ dàng quét bay một mảng lớn địa lâm do hắn thi triển, chứng tỏ kiếm kĩ kia phải áp một tầng so với vũ kĩ của hắn, hoặc thực lực của tên tu tiên giả trước mặt lại hơn hẳn hắn một tầng.

Nguyên Xương hừ lạnh một tiếng:

“Lơ là, muốn c·hết!”

Nói rồi, từ trên cao cực nhanh chém xuống chỗ Cẩu Tử.

Trong chiến đấu, chỉ cần lộ ra một sơ hở, đối phương sẽ khiến sơ hở của ngươi to như bánh xe, vì thế cho dù có thất thế, cũng tuyệt đối cũng phải giữ vững không thể để lộ ra sơ hở trí mạng, trừ phi chính là đang dụ địch t·ấn c·ông, còn không, lộ ra thì chỉ có nước để mạng lại làm học phí cho sự ngu xuẩn của chính mình.

Cẩu Tử lúc này mới hoàn hồn, trong mắt sát na chỉ còn là song kiếm rực lửa của Nguyên Xương chém ngay trước mắt, hắn không thể không thi triển một lần [Địa Lâm Chi Vực] để ngăn cản, hộc ra một ngụm máu bắn ra xa.

Ầm ầm ầm…

[Địa Lâm Chi Vực] lại một lần nữa dựng lên, bất quá lần này quy mô rất nhỏ, chỉ tranh thủ một chút thời gian cho Cẩu Tử thoát ra ngoài. Song Long Nhất Kiếm chém xuống, dũng mãnh bất thoái, phá nát cả một khoảng đất, tạo ra một cái hố cực lớn sâu hơn một trượng.

“Hừ, trốn nhanh đấy.”

Chương 26: Song Long Nhất Kiếm đối Địa Lâm Chi Vực