Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27: Lão già trưởng ngục

Chương 27: Lão già trưởng ngục


Nguyên Xương nhảy ra khỏi hố, song kiếm còn rực lửa hừ một tiếng nhìn Cẩu Tử đang chật vật bò dậy cách đó mấy chục thước, mặt đất đầy máu tươi.

“C·hết đi!”

Hắn phun ra hai chữ “c·hết đi” tay kết ấn bắn một đạo hỏa diệm đường kính hơn ba trượng phủ cả một mảng không gian. Đoàn hỏa diễm chưa kịp bắn tới chỗ Cẩu Tử thì mấy tên phủ binh đồng loạt nhảy ra, quát lớn:

“Băng Kính Kết Giới trận!”

Một kết giới màu lam tức thì được dựng lên, mặt kết giới bóng loáng như băng chặn lại hỏa cầu của Nguyên Xương. Hắn khóe mắt nhảy một cái, lẩm bẩm:

“Đều là tu sĩ hết sao…?”

Lúc này từ đằng xa truyền tới mấy âm thành “v·út v·út…” ba người Lữ Tiểu Linh, Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ lo lắng chạy tới, vừa thấy đám phủ binh đang vây khốn Nguyên Xương thì hét lên, đồng loạt xông vào chém g·iết.

“C·hết đi!”

Ngưu Kiến Vũ sắc mặt âm trầm, sáu thanh đao đồng thời huy động, hai thanh cầm ở tay, một thanh ngậm ở miệng, hai thanh kẹp giữa hai khuỷu tay mà một tay bay lộn vòng xung quanh điên cuồng chém g·iết. Hắn đi tới đâu, máu văng tới đó, phủ binh ngã xuống ít nhất đã có ba bốn tên.

Cả người Ngưu Kiên Vũ lúc này như một cái máy xay thịt. Băng Kinh Kết Giới trận nhanh chóng sụp đổ. Một tên phủ binh nhìn thấy Ngưu Kiến Vũ, tức thì như gặp ma, lạc giọng kêu lên:

“Không… không đúng, hắn không phải là Ngưu Chính Đạt, hắn là Ngưu Kiến Vũ, Bách Đao Kiến Vũ!”

Ngưu Kiến Vũ nhe răng cười, đao nhanh như chớp chém c·hết một tên phủ binh, hô lớn gọi Nguyên Xương:

“Trần đệ, ngươi không sao chứ?”

Nguyên Xương cười cười nói:

“Đệ không sao, mọi người cứ lo chuyện mình trước đi. Đám phủ binh này đều làn tu tiên giả, thực lực không mạnh lắm, vừa vặn cho mọi người tới luyện tập.”

Mọi người gật đầu, lựa chọn lấy mục tiêu của mình. Lữ Tiểu Linh cười lên ngọt ngào, kêu:

“Cảm ơn huynh.”

Nói rồi, nàng cầm trường đao múa lên, đang đối kháng với một tên phủ binh thi triển thổ pháp thuật để chống đỡ với nàng.

Nguyên Xương dừng lại lấy hơi một chút, sau đó tiến tới chỗ Cẩu Tử đang nằm, hỏi:

“Còn bao nhiêu truy binh nữa?”

Cẩu Tử lúc này thần trí hơi mơ hồ, nghe Nguyên Xương nói vậy đột nhiên tỉnh táo lại lớn:

“Ha ha, ngươi nghĩ ta sẽ nói sao?”

“Ồ, cũng chẳng sao, chỉ là tiện đường hỏi.” Nguyên Xương cũng chẳng mấy thất vọng, hắn đoán trước những kẻ như thế này sẽ nói thế.

“Dù sao thì có bao nhiêu tên đến thì ta sẽ g·iết bấy nhiêu, ừm, Trung Phủ cũng sẽ không phái cao thủ cấp Tích Nội tới bắt, như thế thì bỏ vốn lớn, quá, dù sao ta cũng chỉ là Luyện Thể kì đỉnh phong.” Hắn tùy ý nói vài câu, lại lục soát thân thể Cẩu Tử, sau khí lấy được một đống v·ũ k·hí, quyển trục vũ kĩ cùng một số lượng tiền tài nhất định thì mới thỏa mãn đứng dậy.

Cẩu Tử mắt trợn trừng nhìn Nguyên Xương, hắn không có nghĩ rằng Nguyên Xương mơi chỉ có Luyện Thể kì đỉnh phong, căn bản còn chưa tới được cấp độ Luyện Thần.

Thế mà lại có thể dễ dàng đánh bại hắn. Cẩu Tử là một tu tiên giả Luyện Thần cảnh sơ kì, giờ bị một tên ất ơ nào đó mới chỉ tới Luyện Thể đỉnh phong đánh cho gần c·hết, tư vị này chẳng có chút dễ chịu nào.

Cũng chẳng có thời gian nói chuyện dài lâu với người hấp hối, Nguyên Xương trực tiếp cho Cẩu Tử một kiếm giải thoát cho hắn, sau đó nói với ba người đang chiến đấu:

“Mọi người giải quyết nhanh đi, chúng ta phải đi ngay, toán truy binh tiếp theo sẽ tới rất nhanh.”

Ngưu Kiến Vũ gật đầu, đao ảnh loang loáng đột nhiên tăng vọt, nhào tới chém c·hết ba tên pủ binh trước mặt, lại quay qua giúp hai người Tiểu Linh và Sĩ Liên nhanh giải quyết.

Ngô Sĩ Liên vung kiếm chém ngang thân một tên phủ binh, tức thì có tiếng kêu thảm. Mặc kệ cho máu của tên phủ binh phun ướt đẫm y phục, hắn nhanh như chớp nhún người xuống né thủy nhận của một tên phủ binh khác, nhanh như chớp tiến tới đâm giữa tim khiến y đổ gục xuống, không nói ra được câu nào.

Tiểu Linh rốt cục đã giải quyết xong đối thủ của mình, là nàng cho một đao chém bay thủ cấp, hiện giờ vẫn còn lăn lóc. Mấy tên tàn dư còn lại đều được Ngưu Kiến Hổ diệt gọn, thời gian chưa tới một phút.

“Má nó, tu tiên giả quả nhiên khó đối phó, nếu không phải Bàn Nham sắc bén lạ thường thì ta cũng khó có thể phá được mấy cái tường đất c·hết bầm kia!”

Ngô Sĩ Liên thở hổn hển ngồi phệt xuống đất chửi rủa. Nguyên Xương ném cho mấy người bọn họ y phục, nói:

“Thay đồ đi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi...”

Hắn chưa kịp dứt lời, đột nhiên từ trên trời giáng xuống hàng trăm đạo quang kiếm bén nhọn cắm chi chít trên đất. Bốn người Nguyên Xương biến sắc, vội vàng thi triển thủ đoạn bảo mệnh nhảy ra một đoạn xa.

Lữ Tiểu Linh ngưng tụ một lớp cương khí hộ thể kháng cự lại liên tiêp ba bốn đạo quang kiếm thì không chống nổi lại nữa, hộc ra một ngụm máu, người lui lại mấy bước. Nguyên Xương thấy thế biến sắc mặt, tay kết ấn đập xuống đất quát:

“Mộc Lao Chi Thuật!”

Hắn vừa dứt lời, từ dưới chân Lữ Tiểu Linh vọt lên mấy cái thân cây lớn bọc lấy nàng vào bên trong, ngăn chặn công kích của mấy đạo kiếm quang tiếp theo, tranh thủ một chút thời gian cho Ngưu Kiến Vũ bên cạnh có đủ thời gian ứng phó cứu người

“Là ai... pháp lực cỡ này...”

Nguyên Xương cố gắng xác định vị trí đối phương, bất quá kiếm quang rợp trời hoàn toàn hủy đi tầm nhìn của hắn, lại công kích liên tục buộc cho hắn phải vất vả chống đỡ, vừa phải giúp đỡ ba người còn lại, căn bản không có đủ thời gian để quan tâm tới ai là người thi triển.

Nhảy ra xa một đoạn, xác định ba người Lữ Tiểu Linh đã thoát được đi, Nguyên Xương sắc mặt âm trầm lớn tiếng quát:

“Trần gia pháp thuật: Hỏa Giới Hàng Lâm!”

Tức thì, linh khí xung quang có xu hướng lấy hắn làm trung tâm điên cuồng trút vào trong người. Nguyên Xương mặc kệ linh khí có ổn định hay không, toàn lực vận chuyển Triểu Dương Đăng Thiên quyết luyện hóa linh khí thi triển Hỏa Giới Hàng Lâm.

Trên cao, một bóng người hơi hiện ra, lại khẽ kêu lên một tiếng, dường như rất kinh ngạc.

Dưới đất, hàng chục hỏa trụ bùng lên như dung nham, triệt để biến phạm vi trăm trượng quang Nguyên Xương thanh biển lửa. Kiếm quang tiếp tục trút xuống, bất quá những hỏa trụ này như có linh tính, bất cứ đạo kiếm quang nào sắp rơi xuống thì liên y như sẽ có một hỏa trụ bùng lên, triệt để đánh tan kiếm quang.

Mắt Nguyên Xương đỏ lên, rừng rực chiến ý, điên cuồng điều động pháp lực trong người điều khiển hỏa diễm đánh thẳng lên trên không, uy thế hung hãn dị thường.

Trên trời, kiếm quang không ngừng trút xuống, lại tụ hợp lại thành một đường điên cuồng đánh vào những đoàn hỏa diễm mà Nguyên Xương cố gắng điều khiến đánh lên khiến chung quanh bạo phát ra từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ, triệt để đánh động cả khu rừng.

“Không ổn, nếu cứ như thế này, chắc chắn sẽ bạo thể mà c·hết.”

Nguyên Xương lập tức đình chỉ thi triển Hỏa Giới Hàng Lâm, rút hai thanh kiếm bên hông nắm trong tay, lợi dụng khói đen mù mịt, lao vụt về phía bóng đen trên không.

Đột ngột, cảnh tượng trước mặt hắn biến đổi, bóng đen trên không trung chỉ cười nhạt một tiếng, ngự kiếm bay lên cao hơn, chắp tay bấm pháp quyết hô lớn:

“Hồi!”

Từng đạo từng đạo kiếm quang trên mặt đất đột nhiên rục rịch, tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi cùng lúc bắn ngược lại trở lên không trung. Nguyên Xương kinh hãi, chỉ có thể kết ra một tầng mộc thuẫn chặn lại mấy đạo kiếm quang sau đó liên b·ị b·ắn thủng chi chít như lông nhím, cả cơ thể bị vô số kiếm qua cắt qua, vô số v·ết t·hương chí mạng khiến hắn thân thức mơ hồ rơi rầm xuống đất.

“Nguyên ca!”

Lữ Tiểu Linh thấy cảnh này hoảng sợ kêu lên, bất chấp Ngưu Kiến Vũ giữ chặt, nàng bạo phát nội lực thoát khỏi Ngưu Kiến Vũ chạy tới bên Nguyên Xương, tay không ngừng lay hắn:

“Nguyên ca, Nguyên ca, huynh không được c·hết, huynh không được c·hết!”

Nàng tuyệt vọng kêu lên, Ngưu Kiến Vũ vọt tới, nháy mắt ra hiệu với Ngô Sĩ Liên, cả hai người liền mỗi người vác lấy một người, đồng loạt dán Khinh Thân Phù mà Nguyên Xương phát cho trước điên cuồng chạy trốn.

Nhìn theo bốn người đang điên cuồng chạy đi, bóng đen trên cao dần dần hạ xuống, chính là lão già trưởng đại lao tại thành Lương Bằng. Lão đi tới chiến trường, quan sát cảm thụ một hồi, sau cùng lẩm bẩm:

“Ồ, không tệ, thế mà tiểu tử Trần Văn Long kia lại tìm ra người thích hợp kế thừa tổ vật.”

“Ha ha, Trần gia có hậu đại rồi, cho tên hậu bối này một chút giáo huấn, đúng là thiếu niên tâm tính không sợ trời không sợ đất mà, tiểu tử này căn bản không có ý thức được việc phá toang cái mỏ Âm Sơn là hành động lớn tới cỡ nào đâu, lại hại lão phu phải trấn áp một phen.”

Lão chỉ nhìn quanh, lại ngoắc tay một cái, một viên đất nhỏ bay lên. Hai ngón tay bóp mạnh, xoa xoa vài lượt, ánh mắt lại lộ lên vẻ kinh ngạc:

“Có thể phối hợp Hỏa linh căn và Mộc linh căn thi triển Hỏa Giới Hàng lâm tới mức độ này, cổ kim hiếm có.”

“Trần Văn Long ngươi chọn ra tên hậu bối này, không biết là mèo mù với cá rán, hay có dự liệu từ trước đây...?”

Lão ngước nhìn lên trời, thở dài.


-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 27: Lão già trưởng ngục