Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: U Linh sâm lâm

Chương 33: U Linh sâm lâm


Sáng sớm, không khí còn se lạnh, y phục mỏng đã hơi ẩm ướt vì sương giá, tuy nhiên đối với bốn người bọn họ thì chẳng tính là gì, chỉ cần điều động khí huyết thân thể một chút liền có thể hong khô ngay lập tức.

Lữ Tiểu Linh co ro nép người vào Nguyên Xương, hỏi:

“Nguyên ca, Thanh Độc Yêu Lang nguy hiểm lắm sao?

“Cũng không hẳn, nếu ta kiềm chế nó thì muội có thể đơn giản so đấu một một được. Nó cũng giống như sói thôi, đầu cứng hông mềm, cứ nhắm vào hông mà chém, chắc chắn sẽ chiến thắng.” Nguyên Xương, xoa xoa đầu nàng, đáp.

Thanh Độc Yêu Lang là yêu thú hoạt động về đêm, khoảng chừng từ giờ Dậu tới giờ Dần sáng sớm, khi đó tầm nhìn con mồi hạn chế, rất thích hợp để kiếm ăn, vì thế Nguyên Xương mới lựa chọn thời điểm này để đi săn bắt Thanh Độc Yêu Lang.

Phía trước không xa chính là sơn cốc nơi có nhiều Thanh Độc Yêu Lang cư ngụ, Nguyên Xương đeo mặt nạ lên, nhận thấy không có gì khác biệt mới nói:

“Phía trước không có gì, vào sâu bên trong một chút sẽ đặt bẫy.”

Cả đoàn tiến vào trong sơn cốc, tất cả đều đeo mặt nạ cảnh giác quan sát, kể cả Nguyên Xương cũng không dám lơ là, Thanh Độc Yêu Lang chính là là loại yêu thú hoạt động theo bầy đà, hai ba còn hắn còn có thể đối phó, chứ tầm mười con đổ lên thì phản ứng cũng chẳng theo kịp.

Phương pháp thu hút Thanh Độc Yêu Lang tốt nhất là dùng máu và thịt, không khác gì so với dã thú bình thường. Ngưu Kiến Vũ lấy từ cái gùi sau lưng ra mấy tảng thịt lớn quăng trên khoảng đất đã được định sẵn, lại vẩy máu ra, khắp nơi mùi máu tanh nồng, sau đó nhảy lên trên ngọn cây im lặng chờ đợi.

Một lát sau, năm đầu Thanh Độc Yêu Lang từ từ mò tới. Bọn chúng có màu lông xanh lam nhạt, phần bụng màu trắng, hai mắt có vệt lông trắng kéo dài. Mỗi con nhìn qua ước chừng cao tới nửa thân người, cực kì to lớn.

Chờ cho đàn sói tiếp cận miếng thịt, Nguyên Xương quát:

“Lên!”

Nói rồi, hắn lập tức thi triển một pháp thuật Hỏa thuộc tính, dùng nó bao trọn lấy một khoảng đất, không cho phép năm đầu Thanh Độc Yêu Lang chạy ra ngoài.

“Tiểu thư, Sĩ Liên, hai người đánh hai cánh trái phải, ta sẽ tấn công trực diện.”

Ngưu Kiến Vũ thoắt một cái đã lao tới trước mặt năm đầu Thanh Độc Yêu Lang, sáu thanh đao như liêm đao tử thần chém liên hoàn như một cỗ máy xay thịt. Ngô Sĩ Liên và Lữ Tiểu Linh y theo lời phân phó của Ngưu Kiến Vũ, bất ngờ ập sáng hai cánh, ép cho năm đầu Thanh Độc Yêu Lang này không thể chạy phân tán ra.

“Bách Nguyệt Trảm Thủ Đao!”

Ngưu Kiến Vũ quát lớn một tiếng, thi triển ra tuyệt kĩ “Bách Nguyệt Trảm Thủ Đao” thành danh của mình. Đao ảnh bỗng chốc hóa hư ảo, thân thể cấp tốc xoay tròn, hư hóa sáu thanh đao chém ra như cùng lúc chém thành một trăm đường, tựa như muôn vàn ánh nguyệt nở rộ, không ngừng tấn công.

Bách Nguyệt Trảm Thủ Đao được gia nhập linh khí tức thì uy lực tăng mạnh, trăm đạo như hóa thành hai trăm khiến cho Nguyên Xương cũng không khỏi giật mình, chỉ thấy năm con Thanh Độc Yêu Lang gào lên đau đớn, lại nhảy ra sau mấy mét, thân hình bỗng chốc như hóa thành u linh hư vô phiêu miểu chạy quanh ba người.

“Không ổn, bọn chúng thi triển ra thiên phú của tộc Thanh Độc Yêu Lang rồi!”

Nguyên Xương trong lòng thêm kêu lên một tiếng, thân hình nhoáng cái xuất hiện giữa chiến trường, song kiếm rực lửa vung lên chặn đứng đường di chuyển của năm con Thanh Độc Yêu Lang.

“Song Long Nhất Kiếm!”

Hai thanh Thăng Long và Hậu Xà đột ngột phát uy, trảm một đường cực sâu xuống mắt đất, đốt cháy một khoảng đường dài gầm mười trượng khiến cho năm con Thanh Độc yêu Lang phải khựng lại. Chớp thời cơ, Lữ Tiểu Linh, Ngô Sĩ Liên đồng loạt lao lên.

“Loạn Tà Trảm!”

“Thiên Hoa Loạn Vũ Bộ!”

Mỗi người đều thi triển ra tuyệt kĩ của mình. Ngô Sĩ Liên nhanh như chớp chém ra hàng chục đường kiếm với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, quỹ tích hoàn toàn không theo một quy tắc nào, chớp mắt không gian trước mắt hắn như một cơn bão kiếm không ngừng, buộc năm con Thanh Độc Yêu Lang phải tránh sang phía Lữ Tiểu Linh.

“Tẩu tẩu, phần của tẩu đây!”

Lữ Tiểu Linh cũng không kém cạnh, Thiên Hoa Loạn Vũ, chính là sở học tối cường của nàng. Mỗi một bước đi liền như cánh hoa phiêu dật rơi trên mặt nước, trường đao đâm chém liên hồi tựa như loạn vũ không ngừng, mỗi một bước đi, ý cảnh như đập vào mắt, khí thế bức người, không thể không nói là kì võ nhân gian.

“C·h·ế·t!”

Tiểu Linh chớp mắt trảm ra một đao cuối cùng, hoàn tất “Thiên Hoa Loạn Vũ Bộ” sau lưng liền có trăm vệt máu tóe ra, năm đầu Thanh Độc Yêu Lang tru lên thảm thiết, chật vật chạy về phía sau, lại gặp Ngô Sĩ Liên đứng chờ sẵn.

“Ha ha, quả nhiên có duyên!”

Ngửa đầu lên trời cười lớn, hắn lại liên tục thi triển ra “Loạn Tà Trảm” trực tiếp trảm sát hai con Thanh Độc Yêu Lang, chỉ thấy hai cột máu bắn ra, phun như suối, Bàn Nham kiếm nhẹ nhàng xẹt qua phần mềm nơi cổ họng của Thanh Độc Yêu Lang.

Nói thì chậm, kì thực nhanh tới kinh hãi, khoảnh khắc từ lúc ha người Ngô Sĩ Liên và Lữ Tiểu Linh lao lên đến giờ thời gian chưa đầy mười lăm giây. Nguyên Xương lúc này ánh mắt khẽ giật, kia là…

Ba đầu Thanh Độc Yêu Lang biết không thể đối cứng, sau khi thoát khỏi loạt tấn công như vũ bão của ba người Ngô Sĩ Liên, Ngưu Kiến Vũ, Lữ Tiểu Linh thì cuối cùng cũng có thể thoát ra.

Bọn chúng tru lên một tiếng dài, vang vọng cả một khoảng rừng lớn, thê lương chưa từng có:

“Không ổn, nó đang gọi đồng loại!”

Nguyên Xương hoảng hốt hét lớn, tay cầm song kiếm bổ xuống, diệt sát một đầu Thanh Độc Yêu Lang, vội vàng nói:

“Nhanh chóng giải quyết, lát nữa cả đàn Thanh Độc Yêu Lang kéo tới sẽ cực kì phiền phức.”

Ngưu Kiến Vũ cũng gật đầu, chân đạp mạnh phi thân tới chỗ hai con Thanh Độc Yêu Lang còn lại chém liên tiếp rụng hai cái đầu, thuận tiện vặt lấy hai chiếc Thanh Độc Lang Nha dài gần một xích của nó.

Ngô Sĩ Liên, Lữ Tiểu Linh cũng nhanh nhẹn thu nhặt chiến lợi phẩm, theo chân Nguyên Xương cấp tốc biến mất giữa rừng rậm.

Bốn người bọn họ vừa đi được mấy bước, đột nhiên có tiếng sột soạt truyền tới.

Nguyên Xương, Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ Liên, Lữ Tiểu Linh cùng lúc ngừng lại đề phòng, ánh mắt ngưng tụ lại nhìn vào góc tối.

“Đến rồi…”

Thân là tu tiên giả, Nguyên Xương rất nhạy cảm với dao động linh lực, đặc biệt là yêu thú, rất khác biệt so với nhân loại.

Yêu thú, cũng là hấp thu linh khí thiên địa, tuy nhiên sẽ không chuyển thành linh lực… mà chính là thành yêu khí.

Trong mơ hồ, không khí xung quanh dần ngưng trọng lại, sát khí rợn người.

Nhưng mà, đám người Nguyên Xương cũng không yếu, lại cũng chẳng phải non nớt gì, ít nhiều cũng từng trải qua gió tanh mưa máu, chút sát khí này căn bản không làm bọn họ phải động tâm.

Nguyên Xương đột nhiên cử động, bàn tay phải xuất hiện đoàn hỏa diễm lớn đánh về phía trước, bàn tay trái lại có lưu quang lục sắc lưu động

“Hỏa Bạo thuật!”

“Thiên Mộc Chi Lao!”

Trong sát na, tiếng gần rú vang lên khắp nơi. Hỏa Bạo Thuật được hắn thi triển biến thành một ngọn lửa cực lớn thiêu cháy một mảng cực rộng phía trước, Thiên Mộc Chi Lao lại đem vị trí Hỏa Bạo Thuật đánh tới bao bọc lại hoàn toàn, triệt để vây khốn những đầu Thanh Độc Yêu Lang kéo tới vào bên trong.

“Nguyên Xương, để ta!”

Ngưu Kiến Vũ lao lên quát lớn, chân đạp mạnh phá tan một mảng lớn của mộc lao lao vào bên trong, tay múa tay sáu thanh đao nhanh vun vút chém g·i·ế·t.

Nguyên Xương gầm lớn một tiếng, hai tay chắp lại, lục quang lưu động:

“Mộc Lao Chi Thuật!”

“Khốn!”

Tức thì, mấy đạo thụ mộc từ dưới đất độn thổ mà lên. Nhưng cây thụ mộc này như có linh tính, uốn éo như độc xà quỷ dị khéo léo tách lẻ từng con Thanh Độc Yêu Lang ra.

Thông qua tin tức của những cây thụ mộc truyền về, đám Thanh Mộc Yêu Lang hắn đang vây khốn trong Thiên Mộc Chi Lao có hai mươi tư đầu. Nắm được thông tin này, Nguyên XƯơng lại gia tăng cường độ trói buộc của Mộc Lao Chi Thuật, một số con nhỏ yếu còn đang sống sờ sờ trực tiếp bị xé tan xác ra.

“Trần lão đệ, để lại cho ta mấy con!”

Ngưu Kiến Vũ từ bên trong mộc lao nói lớn ra bên ngoài, Nguyên Xương phối hợp, không tiếp tục thi triển Mộc Lao Chi Thuật nữa, để chỗ còn lại cho Ngưu Kiến Vũ.

Thiên Mộc Chi Lao chính là bản nâng cấp của Mộc Lao Chi Thuật, khi diện tích cùng độ dẻo dai khi thi triển vượt xa so với người tiền bối của nó. Tuy nhiên bất cứ một pháp thuật công kích diện rộng nào cũng có điểm yếu của nó, giả dụ như tiêu hao khi thi triển cùng duy trì là rất nhiều, căn bản giữa hai loại pháp thuật chính là một trời một vực.

Chính là vì thế nên vừa rồi khi vừa thi triển ba loại pháp thuật liên tiếp, trong đó có hai loại pháp thuật sát thương trên diện rộng là Hỏa Bạo Thuật và Thiên Mộc Chi Lao, Nguyên Xương căn bản không còn dư lại bao nhiêu chân khí trong người. Ẩn ẩn có cảm giác không áp chế nổi nguyền rủa, hắn nhíu mày, nói với Lữ Tiểu Linh và Ngô Sĩ Liên:

“Giúp ta quan sát Ngưu Kiến Vũ, nếu huynh ấy có gì bất trắc thì ứng, cứu. Tiểu Linh, giúp ta hộ pháp, nguyền rủa lại phát tác rồi.”

Hai người giật mình, tuy nhiên rất nhanh định thần lại. Ngô Sĩ Liên nhảy lên một đoàn cây quan sát vào bên trong Thiên Mộc Chi lao lúc này đã có xu hướng tan rã do không có chân khí Nguyên Xương duy trì, Bàn Nham kiếm đã rút ra sẵn, chỉ cần Ngưu Kiến Vũ có một dấu hiệu bất trắc nào là lập tức nhào lên.

Lữ Tiểu Linh đứng bên hộ pháp cho Nguyên Xương, lúc này hắn ngồi dưới một thân cây lớn, lấy trong nhẫn trữ vật ra mười viên linh thạch đặt trước mặt, sau đó vận chuyển Chân Nguyên Công và Triều Dương Đăng Thiên Quyết luyện hóa linh khí trong đó.

Linh khí từ trong mười khối linh thạch dưới sự hấp thu của Nguyên Xương nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài tạo thành mười dòng linh khí bao phủ lấy toàn thân hắn, từ từ chui vào. Lữ Tiểu Linh căn bản không có việc gì làm, đứng gõ cộp cộp cán đao trong buồn chán, tuy nhiên ánh mắt sáng rực nhìn Nguyên Xương.

Thần kì a!

Không biết qua bao lâu, linh khí trong mười khối linh thạch dần cạn kiệt, ánh sáng phát ra cũng ảm đạm không ít, tuy nhiên đối với hắn thì vẫn chưa xong, hấp thu là một chuyện, căn bản hơn chính là phải luyện hóa linh khí.

Chương 33: U Linh sâm lâm