Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 34: Bóng đen nhỏ

Chương 34: Bóng đen nhỏ


Gốc cây.

Nguyên Xương nhanh chóng luyện hóa linh khí thành linh lực, chuyển hóa thành chân khí của bản thân, từ từ từng bước áp chế nguyền rủa đang phát tác xuống. Hắn không biết bên ngoài chiến đấu như thế nào, hai người Ngưu Kiến Vũ và Ngô Sĩ Liên có ứng phó được với đán Thanh Độc Yêu Lang hay không, cũng chẳng biết Lữ Tiểu Linh có gặp phải t·ấn c·ông nào trong lúc hộ pháp cho hắn hay không, vì trong lúc vận chuyển công pháp phai chú trọng nhất từ “tâm vô tạp niệm” nếu bị quấy rầy, có khi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Chân khí chậm rãi lưu động trong thân thể, liên tục hấp thu mười khối linh thạch hạ phẩm chân khí trong người hắn đã khôi phục hoàn toàn, lực lượng nguyền rủa cũng được áp chế xuống, thực lực khôi phục về Luyện Thể kì đỉnh phong.

Không bao lâu sau tiếng chém g·iết dần chấm dứt, Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ Liên cuối cùng đã giải quyết xong đám Thanh Độc Yêu Lang còn lại. Ngô Sĩ Liên dùng kiếm đâm vào hàm một con Thanh Độc Yêu Lang cậy Thanh Độc Lang Nha ra, cứ thế mà làm tiếp với những con khác.

Ngưu Kiến Vũ ngồi một bên nghỉ ngơi, lại lấy ra một khối linh thạch bóp vụn thả lên mặt nạ. Những mảnh linh thạch cũng như lần trước, nhanh chóng mất đi ánh sáng từ linh khí bên trong phát ra, trở thành đống đá vụn vô tác dụng.

Nguyên Xương lúc này mới dần dần giải khai trạng thái tu luyện, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng, sau đó mở mắt nhìn xung quanh.

“Giải quyết xong rồi sao?”

“Ừm, tiếc quá, có mấy con c·hết c·háy, ta không thu được Thanh Độc Lang Nha.” Ngô Sĩ Liên tiếc nuối đưa ra mười hai chiếc Thanh Độc Lang Nha đưa cho Nguyên Xương.

“Không sao, vậy là đủ rồi, thêm năm con lúc trước vậy là thừa ra hai cái.” Nguyên Xương nhẩm tính toàn bộ chỗ Thanh Độc Lang Nha thu được, cuối cùng cười nói.

“Cũng nên trở về, lần sau nhận nhiều nhiệm vụ chút.”

----------------------------------------------------------------------

Ào ào ào!

Tiếng nước chảy thanh thúy từ đầu một con thác vang khắp chốn. Trên đỉnh thác. Một nam tử đeo mặt nạ bạc lẳng lặng đứng nhìn về phía trước, một đầu hùng ưng bay lượn trên trời, phát ra những âm thanh the thé chói tai.

“Đại nhân, chúng thuộc hạ đã lần mò theo tung tích của tên dư nghiệt đó tới Kim Hoàn cốc thì hoàn toàn m·ất t·ích, không nhìn ra thêm dấu vết nào nữa.”

Đằng sau nam tử là mấy tên hắc y nhân đội mũ trùm đầu ôm quyền báo cáo. Nam tử nghe rồi chỉ phấy tay nói:

“Không cần truy bắt, thông báo cho người trong Bách tộc loạn địa treo thưởng là được, ta không tin bọn chúng có thể đi nhanh mà có thể vượt qua U Linh sâm lâm nhanh tới vậy.”

“Rõ!”

Đám hắc y nhân đằng sau tuân lệnh một tiếng sau đó rời đi.

Nam tử khẽ khẽ vuốt cằm, lại mở mật tín ra, buồn bực lẩm bẩm:

“Mẹ nó, có mỗi tên dư nghiệt Trần gia này mà cũng phải dùng tới lực lượng lớn như thế, uổng quá.”

“Ồ, ngươi thấy thế nào là uổng phí?”

Đằng sau y vang lên một giọng nói khàn khàn. Nam tử ngân diện nhân cười nhạt một tiếng, đáp:

“Lưu Phúc Tố, ta tưởng ngươi cả đời này rúc trong Long Thần sơn chứ?”

Người đằng sau nam tử ngân diện nhân chính là một tên tu sĩ người gầy như que củi, lưng còm còm, trạc 30. Lưu Phúc Tố nghe nam tử nói thì ném cho y một cái tráp nhỏ, nói:

“Hừ, ta cũng chẳng nguyện ý tới gặp tên khn nhà ngươi, chẳng qua môn chủ bắt ép,nêu skhoong ta chờ ngươi về Hoa sơn luận vài chiêu.”

Nam tử nhận lấy cái tráp cười to:

“Luận? Ngươi xứng sao? Một tên lòng dạ âm hiểm, đầu óc như độc xà thì đánh chẳng có xúc cảm gì cả, dẻo quẹo như mấy thằng Long Dương*.

*Long Dương: gay

Lưu Phúc Tố trừng mắt âm độc nhìn nam tử ngân diện nhân, hắc trảo nhanh như chớp chộp tới.

Khóe mắt nam tử khẽ giật, tên này vẫn vô sỉ như vậy, đánh thì nói một tiếng, đằng này cứ âm thầm như một bóng ma.

Bịch bịch bịch!

Hắn cũng không có trì trệ quá lâu, lập tức xoay người lại, tay trái gạt mạnh hắc trảo, tay phải như chớp giật tung liên ba quyền.

Lưu Phúc Tố cười gằn, đưa tay còn lại đưa lên phía trước đỡ lấy ba quyền mà nam tử đánh tới, thế thủ nhìn cứng rắn, kì thực mềm dẻo, triệt để hóa dành kình lực của của ba quyền.

“Ha!”

Quyền cước qua lại như mưa, chớp mắt thế mà đã qua năm mươi chiêu. Nam tử ngân diện nhảy ra xa, chân đột ngột bùng lên một ngọn lửa đá thành một vòng cung về phía Lưu Phúc Tố, uy thế hung mãnh, thế công mãnh liệt. Ngọn lửa bất ngờ bùng lên lớn tới hơn bốn xích khiến cho Lưu Phúc Tố hơi bối rồi, bất quá cũng rất nhanh định thần, nghiêng người tránh một cái, chân đạp mạnh phi thân về phía trước một đoạn, ngũ chỉ co lại thành trảo phát ra tinh quang lóng lánh như kim cương đâm lên cổ họng nam tử ngân diện nhân. Cũng cùng lúc đó, một âm thánh xé gió từ bên dưới truyền tới tai y.

“Ngươi thua.”

“Ngươi thua.”

Hai người cùng lúc nói ra một câu, thân hình bỗng nhiên khựng lại, hai đôi mắt đang tóe lửa bỗng nhiên lạnh thấu xương

Trảo thủ Lưu Phúc Tố đã đặt sát lên cổ họng ngân diện nhân, cách tới chưa đầy nửa li, còn ngân diện nhân lúc này đã xoãi tay ra, hai ngón tay chĩa thẳng vào ngực trái, vị trí vừa vặn giữa trái tim Lưu Phúc Tố.

Ngân diện nhân, Lưu Phúc Tố hai người mắt lóe tinh quang, đồng loạt hóa giải thế công, nhảy ra xa một đoạn. Ngân diện nhân hừ lạnh nói:

“Xem như ngươi lợi hại.”

Lưu Phúc Tố cười hắc hắc, xoay người rời đi đáp:

“Ta lợi hai hay không ngươi tự biết, bất quá hôm nay một chỉ kia của ngươi kia ta đã nhớ rõ rồi.”

----------------------------------------------------------------------

Chương 34: Bóng đen nhỏ