Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Hồi ức

Chương 37: Hồi ức


Không như hắn là phối hợp hai công pháp là Chân Nguyên công và Triều Dương Đăng Thiên quyết vốn có độ hòa hợp rất cao do cả ba linh căn của hắn là Hỏa, Mộc, Phong đều là mang thuộc tính dương, Lữ Tiểu Linh chính là tu luyện hai công pháp Chân Nguyên công và Bạch Liên quyết, độ hòa hợp lại không được tới mức như vậy.

Vì linh căn của nàng là Thủy, Phong, Kim, trong đó Thủy chính là chí âm, Kim lại thuộc về chí dương, tuy nhiên do Thủy linh căn mạnh hơn nên vẫn một mực áp chế ở đấy, thêm Phong linh căn duy trì nên thân thể nàng vẫn từ trước duy trì một trạng thái câng bằng huyền diệu.

Tuy nhiên Bạch Liên quyết lại làm cái cán cân này thay đổi khi nó mang sáu phần âm khí, bốn phần dương, khiến cho Thủy thuộc tính trong cơ thể nàng trở lên quá mạnh,lại thêm Phong linh căn có thể phối hợp với bất kì linh căn nào trong hai linh căn là Thủy và Kim dẫn đến việc khi Tiểu Linh thi triển mà không sử dụng thuần thục lực lượng sẽ có thể làm suy yếu hoặc mãnh mẽ tới không thể không chế được sức mạnh của pháp thuật hoặc vũ kĩ đó.

Sự việc rất phức tạp, hắn biết mình phải nhanh chóng tìm ra một công pháp hoàn chỉnh cho nàng.

Chỉ là, kí ức của hắn đến giờ vẫn chưa hề được thức tỉnh hết, một mực vẫn ở trạng thái mơ hồ, chỉ thỉnh thoáng mới sáng ra đôi chút, lúc đó mới có thể sử dụng nó mà lục lọi ra một số thứ hữu ích.

Những thứ đó có rất nhiều, võ thuật đặc chủng, vũ kĩ, công pháp, chính là cái Triểu Dương Đăng Thiên quyết cùng mấy công pháp khác hắn đưa cho bọn Ngưu Kiến Vũ sử dụng, phương pháp bố trí trận pháp, kiến thức về tài liệu,….

Những tri thức kí ức đó vô cùng trân quý, Nguyên Xương biết điều đó, vì thế mỗi lần giải khai một phần thì hắn luôn cô gắng học tập và phát huy ra tác dụng của nó hết mức có thể.

Hắn cũng không cưỡng cầu mà cố gắng nhớ ra một phần kí ức, đơn giản vì ép quá sẽ dẫn tới một số chuyện không hay.

Lữ Tiểu Linh lau người cho hắn một hồi, băng bó v·ết t·hương, lại nhận ra hắn không muốn nói chuyện, có câu vừa lên khỏi cổ họng liền nuốt ngược trở lại.

Nghĩ tới hai người Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ còn không thấy tung tích, khuôn mặt Lữ Tiểu Linh hơi khổ sở, dường như có chút quẫn bách khó nói, hiện tại không hề có tin tức gì về hai người, mặt nạ cũng không thể liên lạc, chứng tỏ một là đã bị phá hủy, hai là hai người bọn họ đã đi khour phạm vi bán kinh mười dặm quanh đây.

Tương lai có thể tìm thấy hai người tỏ ra rất xa vời.

Trời dần sáng, thái dương chậm rãi nho lên, hai người đều không có tiếp tục nghỉ ngơi, mà ở dưới gốc cây nói chuyện với nhau.

Bởi vì lúc trước phải tranh thủ thời gian hai người Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ liều mạng dẫn dụ một phần của đàn Thanh Độc Yêu Lang rời đi mà Nguyên Xương không có nhiều cơ hội để xác định phương hướng bọn họ chạy trốn. Lại qua hai ngày liền tục b·ị t·ruy s·át, đổi hướng liên tục, chuyện xác định phương hướng lại càng khó vạn phần.

“Ta có cảm giác như lần Thiên Độc Yêu Lang tập kích này không phải ngẫu nhiên.” Nguyên Xương cau mày, trầm giọng nói: “Có thể… là do mấy dong binh đoàn có thù hận với chung ta làm ra.”

Lữ Tiểu Linh vén lại mấy sợi tóc rối rơi xuống trước mắt, yếu ớt thở dài, nói:

“Rất có khả năng…”

Không biết hai người Sĩ Liên, Kiến Vũ liều mạng để bọn họ chạy hiện tại có bình an hay không, bởi vì thứ duy nhất họ biết đến giờ là hai người bọn họ đã ở ngoài phạm vi mười dặm.

“Nguyên ca, muội đói…” Lữ Tiểu Linh có chút hoa mắt chóng mặt ngả vào vai hắn, thân hình run lên bần bật.

Nguyên Xương giật mình, chợt cười khổ, hai ngày vừa qua bọn họ luôn ở trong tình trặng căng thẳng chỉ kịp uống vài giọt nước, lương khô căn bản cũng chẳng có thời gian mà đụng vào.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng dựa vào gốc cây, lấy trong nhẫn trữ vật ra hai gói lương khô và hai cái bình nước lớn. Bây giờ món tốt nhất chỉ có thứ này, không như trong trấn, sơn hào hải vị chưa lúc nào thiếu cả, hắn thề lúc về phải cho Tiểu Linh ăn nứt bụng ra thì thôi.”

Lữ Tiểu Linh khó khăn cắn lấy một miếng lương khô được Nguyên Xương bẻ nhỏ, lại uống thêm một ngụm nước hắn đưa lên, dùng nó để nuốt lương khô xuống, không bao lâu sau đó liền ngủ mất.

Nguyên Xương lúc này mới thở ra một hơi. Hắn biết Lữ Tiểu LInh lúc này tinh thần đã tới giới hạn, nếu thêm một ngày như thế này nữa, không chừng nàng sẽ phát điên.

Ngủ cũng tốt, dù sao cũng chỉ là một thiểu nữ mười bốn tuổi.

Gác song kiếm sang một bên, hắn dựa vào gốc cây, ánh mắt mơ màng nhìn về phía mặt trời.

Mặt trời rất đẹp, đang lên cao, lúc này qua tán cây có thể nhìn thấy những tia nắng vàng óng ánh như sa kim, dịu dàng hạ lạc trên mặt đất. Chính bản thân mặt trời cung rất đẹp. Nó có màu đỏ, một màu đỏ của niềm tin và sự sống, màu đỏ của sự tuần hoàn của sự vật.

Không biết bao lâu rồi mình chưa được nhìn thấy cảnh này nhỉ?

Một năm? Hai năm? Hay… mười năm rồi?”

Đôi mắt mơ màng của hắn dần chìm sâu vào kí ức, đó là một buổi sáng sớm, ngay sau Trần gia tộc địa, có hai đứa nhóc, một nam hài và một nữ hài đang thi xem ai chạy nhanh nhất tới tòa giả sơn cao lớn trước mắt.

Nữ hài không ngờ nhanh như một chú sóc tinh nghịch, chớp mắt một cái đã phóng vèo qua mặt nam hài, chỉ để lại một vệt khói bui mù mịt cùng khuôn mặt mộng bức của nam hài.

“A Linh, muội chơi ăn gian, sao lại dùng khinh công?”

“Huynh gì mà yếu xìu, nghe bảo là tu tiên giả mà chẳng bằng muội.” Nữ hài quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với đứa bé nam đằng sau, ngây thơ chế giếu một tiếng.

Nam hài bị nữ hài khích bác tứ thì mặt đỏ lên, lắp bắp nói:

“Ta… ta mới tu luyện, sao có thể bằng muội được. Nhưng ta cũng có thể làm thứ muội không thể làm.”

Nói rồi, nó chắp hai bàn nay nhỏ lại kết vài cái thủ ấn, quát lớn:

“Hỏa Bạo thuật!”

Một t·iếng n·ổ nhỏ vang lên, đoàn hỏa diễm theo hướng của nam hài mà bay đi, trúng vào một cái thân cây nhỏ, trong chớp mắt liền biến thành một cái hố lửa, khí nóng tỏa ra cực kì đáng sợ.

Nam hài cực kì đắc y nói:

“A Linh, muội xem ta có lợi hại không? Ha ha…”

Nữ hài tên A Linh kia không hề để ý tới lời nói tự đắc của nam hài, chỉ đưa ánh mắt hoáng sợ nhìn cái cây, cuối cùng thì thào:

“Cái, cái gì vậy…?”

Nam hài lại tiếp tục cười lớn:

“Đó là pháp thuật mới nhất của ta, Hỏa Bạo thuật. A Linh, ngươi phải giữ gìn bí mật cho ta nhé, cái Hỏa Bạo thuật này làm ta hao tốn mấy ngày công phu đấy, không ngờ Tàng Kinh các trong Trần gia lại nghiêm minh tới cỡ này.”

Nói rồi, nam hài mắt lóe tinh quang.

Cái thủ đoạn kia quả nhiên cao minh, không hiểu sao mình lại có nhỉ, ừm…

A Linh hỏi:

“Huynh làm sao có thể lấy được vậy?”

Giọng nói của nàng tràn ngập sự tò mò. Nam hài chỉ cười hắc hắc mấy tiếng, nheo mắt đặt ngón trỏ lên môi, đáp:

“Bí mật!”

A Linh hừ lạnh:

“Muội chẳng cần, hứ!”

Hai đứa bé cứ thế chạy loạn trên ngọn đồi được ánh nắng ban mai chiếu sáng, tiếng cười lảnh lót như chuông kêu.

Chương 37: Hồi ức