Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khách Dị Giới
Unknown
Chương 38: Lĩnh ngộ
U Linh sâm lâm, cách sáu mươi dặm với Minh Nguyệt Trấn.
Ánh sáng âm u, không khí ngột ngạt, hai người từ trong một hốc cây đi ra. Một người cầm đơn kiến vung vẩy chặt chém bụi cây đằng trước mở đường, người đằng sau đi hơi tập tễnh, tinh thần mỏi mệt, hiển nhiên b·ị t·hương rất nặng.
Hai ngươi không phải ai khác, chính là Ngưu Kiến Vũ và Ngô Sĩ Liên.
Trải qua hai ngày khổ chiến liên tục, bây giờ bọn họ mới có cắt đuôi được đàn Thanh Độc Yêu Lang bám theo. Cả tinh thần và sức lực đều rơi vào cạn kiệt, may sao đám Thanh Độc Yêu Lang không còn t·ruy s·át nữa, cả người liền thả lỏng.
Tìm bừa một chỗ nào đó sạch sẽ ngồi xuống, Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ Liên đều lấy ra lương khô của mình để ăn. Hai ngày chỉ có thể ăn vội ăn vàng, có khi còn phai nhịn đói,giờ đây có được thời cơ như thế nhất định phải tận hưởng.
Ngô Sĩ Liên lấy ra một cuộn băng vải tự băng bó vêt thương cho mình, hỏi:
“Chúng ta đã đi bao xa rồi nhỉ, ta không thể dùng mặt nạ lên lạc được với hai người Nguyên Xương và Tiểu Linh nữa.”
Ngưu Kiến Vũ đặt sáu thanh đao sáng bên cạnh, thân hình to lớn ngồi dựa vào một gốc cây gặm cục lương khô đáp:
“Không biết, nhưng chúng ta chắc chắn là đã đi xa quá mười dặm với đám người Nguyên Xương rồi.”
Ngô Sĩ Liên gật đầu, im lặng băng bó cho mình.
Ngưu Kiến Vũ đột nhiên nói:
“Ta cảm giác như lần tập kích này có rất nhiều thứ kì quái. Đám Thanh Độc Yêu Lang cùng con Thiên Độc Yêu Lang kia có rất nhiều thứ bất thường.”
“Thúc nói đi, ta cũng cảm thấy nhiều thứ không đúng.”
“Thanh Độc Yêu Lang và Thiên Độc Yêu Lang đều thuộc Độc Lang tộc vốn có tinh kỉ luật rất cao, ta không tin là không có quỷ được, khiến cho Thiên Độc Yêu Lang vốn trước giờ kỉ luật bản năng như thép cũng phải liều mạng chạy khỏi lãnh địa truy sát chúng ta.”
Ngô SĨ Liên nheo mắt lại, thì thầm:
“Quả nhiên là vậy, ta cũng cảm thấy có quá nhiều thứ bất minh nhưng chung quy vẫn không thể nào làm rõ được.”
Ngưu Kiến Vũ lắc đầu:
“Mấy chuyện đó tạm bỏ qua đi, về rồi sẽ nói, giờ phải tìm cách quay về Minh Nguyệt trấn hoặc tìm được hai người Tiểu Linh và Nguyên Xương. Hai ta đã lang thang trốn tránh liên tục, nhỡ vào trong sâu quá chỉ sợ chẳng còn mạng mà ra.”
Ngô Sĩ Liên nặng nề gật đầu, hắn đương nhiên sẽ hiểu điều này.
Trời đã sáng tỏ, Ngưu Kiến Vũ nhìn theo hướng mặt trời xác định phương hướng nói:
“Minh Nguyệt trấn cách đây khoảng sáu mươi dặm, nếu liên tục thi triển khinh công mà đi sẽ mất khoảng hơn một ngày là có thể tới được.”
Ngô Sĩ Liên gật đầu, chỉ ừm một tiếng, lại nhắm mắt dưỡng thần. Bọn họ phải hồi sức, liên tiếp chạy hai ngày, người sắt còn nhũn ra như bùn.
Không biết qua bao lâu, hai người Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ Liên còn đang ngồi dưới gốc cây ngủ, trên tán cây không xa lần lượt xuất hiện mấy đạo thân ảnh hắc y.
Có sáu thân ảnh như vậy, nhìn vào trang phục cùng tiêu kí, không khó để nhận ra đây chính là người của Hắc Vệ dong binh đoàn.
Một tên trong số sáu tên nhìn về phía hai người, hừ lạnh, nhưng đây kinh thán:
“Hừ, không ngờ bọn chúng lại có thể cắt đuôi được sự truy sát của Thanh Độc Yêu Lang và Thiên Độc Yêu Lang.”
Một tên khác lắc đầu:
“Đáng tiếc, bản sự quả nhiên khủng bố, bất quá chủ nhân đã ra lệnh phải g·i·ế·t, nếu không ta cũng muốn xem bọn chúng là dạng người gì. Mà kể lũ Huyền Vệ và Mịch Dương cũng quá phế vật, đến cả chuyện nhỏ như này cũng phải để cho chủ nhân điều động chúng ta.”
Nói rồi, rút đoàn kiếm từ bên hông ra.
Năm hắc y nhân khác cũng lấy ra vũ khí của mình, sát khí, khí tức bản thân đều thu liễm tới mức cực hạn.
Tất cả đều như u linh lướt đi về phía Ngưu Kiến Vũ và Ngô Sĩ Liên.
Lúc này, thân hình hai người đột nhiên thoáng động, vừa lúc sáu đạo công kích đánh tới, cả thân hình lại tựa như cơn gió nhẹ nhàng tránh qua một bên, động tác nhuần nhuyễn, phiêu dật, tuy nhiên tư thế lại có chút quái dị, không khỏi khiến người ta liên tưởng tới một con độc xà trườn đi.
Ngô Sĩ Liên nhe răng cười:
“Xà Hành Ly Phiên, Xà Hành Ly Phiên, ta hiểu nó rồi.”
Đồ tên Nguyên Xương kia đưa cho quả nhiên là đồ tốt, nhìn quái dị như thế lại có thể nhẹ nhàng né tránh công kích của sáu cao thủ Luyện Thể hậu kì.
Không sai, hắn cảm nhận rất rõ khí tức sau ngươi, chính là Luyện Thể hậu kì, đã đạt tới cửu đoạn, thực lực tuyệt đối đáng sợ.
Ngưu Kiến Vũ lúc này cũng từ đằng kia đứng dậy, lạnh nhạt phủi phủi bụi bẩn trên y phục đi, nhìn về phía sáu hắc y nhân, tiếc nuổi nói:
“Rất có thiên phú, có điều căn cơ đánh không vững. Ài, ta hiểu tại sao tiểu tử Nguyên Xương kia so đấu võ lực với ta không dùng tới linh khí cũng mạnh không kém rồi.”
Nếu như nói theo ngôn ngữ của hắn, sáu hắc y nhân của Hắc Vệ dong binh đoàn này, chính là ham mê lực lượng mà bỏ qua phần gốc, như cây lớn muốn lớn nhanh thì toàn lực tập trung dinh dưỡng lên thân nhưng lại không biết tiền đề của thân cây to là rễ phải dày.
Lắc lắc đầu, Ngưu Kiến Vũ lấy ra sáu thanh đao cầm trên người, toàn thân như phủ một tầng tầng lớp đao sắc bén.
Nếu như nói đám người này mà có chút căn cơ, hắn có thể còn có chút kiêng kị.
Nhưng nếu mà chỉ tập trung vào lực lượng như thế này, vậy thì rất dễ, phóng thẳng tay làm thôi.
Chuyện gì thì chuyện, các ngươi không động ta, ta cũng chẳng quản, tuy nhiên nếu đã có hành động gì đó mờ ám, vậy ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh ngược lại.
Ngưu Kiến Vũ, Ngô Sĩ Liên đều đã là Luyện Thể tứ đoạn, mà Ngưu Kiến Vũ so ra với Ngô Sĩ Liên lại càng mạnh hơn vài phần mặc cho hắn có trong tay Bàn Nham kiếm sắc bén khó lường. Nguyên nhân cũng không có gì khó hiểu mấy, căn cơ của Ngưu Kiến Vũ là vô cùng khủng bố, về lực vận dụng thân thể lại càng đáng sợ khi chính bản thân Ngưu Kiến Vũ chính là một tông sư võ học.
Cái này hiện ra, đều là muốn trấn áp một đầu so với Ngô Sĩ Liên, lại so với đám hắc y nhân kia, lại càng muốn có cảm giác đè xuống đánh một trận.
Đúng vậy, chính là đè ép, đè ép về kinh nghiệm, đè ép về vũ kĩ, võ thuật, hơn nữa là còn đè ép về lực vận dụng thân thể.
Thực lực tuyệt đối, tuy rằng trên đạo lí là có thể nghiền ép tất cả, tất cả mọi quỷ kế đa đoan, điêu trùng tiểu kĩ đều là vô nghĩ trước thực lực tuyệt đối, nhưng không có nghĩa là thực lực tuyệt đối là không thể khắc chế được.
Luyện Thể cửu đoạn, chính là đỉnh phong, mặc dù là thế, nhưng ngay cả sáu hắc y nhân kia cũng có cảm giác không ổn thỏa lắm khi đối đầu với Ngưu Kiến Vũ, một cảm giác như là bị hố, thậm chí không thể leo lên được.
Tuy nhiên, lệnh từ bên trên đã ra, bọn chúng không thể không chấp hành.
Vẻn vẹn là Ngưu Kiến Vũ đã khiến cho sáu tên hắc y nhân cảm thấy bị đè ép, lại thêm Ngô Sĩ Liên vẻ mặt ngơ ngác bên cạnh nhưng cảm giác cho ra tuyệt đối không phải tầm thường, càng khiến cho cảm giác của bọn chúng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Ngưu Kiến Vũ thân hình mang đao cấp tốc múa tít lên thành một cơn gió lốc, y phục phần phật bay ra, khí thế khủng bố đè ép tới, lại như cuốn theo một cỗ mùi vị tử vong lạ thường, lặng lẽ, lại như giương ra trước mắt, hư hư thực thực, vô cùng khó đoán.
Sáu thanh đao nhanh như thiểm điện, lực đạo khủng bố, trong chưa đầy ba giây đã đánh ra liên tiếp mười tám đao.
Sáu hắc y nhân rút ra vũ khí của mình, phối hợp thêm thân pháp vừa lùi vừa chống đỡ phía trước.
Sáu thanh đao xoay tròn, cuồn theo kình khí khủng bố, va chạm leng keng với vũ khí của sáu hắc y nhân, lại nghe như hàng chục tiếng nổ, chấn động không gian.
Cũng như lần trước, liên tiếp đỡ, kình lực phát sinh, nhường đám người cảm thấy hổ khẩu tê dại, không khỏi trong tâm sinh ra kinh hãi.
Ngưu Kiến Vũ bước lên phía trước, bàn chân mạnh mẽ lúc này lại như một cơn gió lướt đi với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, ẩn ẩn như lấy hắn làm trung tâm một cơn bão, mỗi bước chân như điểm lên một đạo lưu vân, hình thành một bộ khinh pháp quỷ dị.
Sáu hắc y nhân tầm mắt ngưng tụ, đột nhiên “aaa” lên một tiếng, sáu người tách làm hai nhóm, một nhóm vây công lấy Ngô Sĩ Liên, một nhóm còn lại chính là đáng đánh với Ngưu Kiến Vũ.
Ngô Sĩ Liên tầm mắt ngưng trọng lại, Bàn Nham kiếm vung lên một đường xé toạc không khí trước mắt hình thành một đoạn loạn phong sắc bén.
Linh khí phun ra ngoài, Bàn Nham kiếm trong tay hắn múa lên, trong mơ hồ, lại thấy như có lôi điện vờn quanh, chớp giật như vũ bão dần hình thành một khoảng không bao quanh Ngô Sĩ Liên tràn ngập lôi điện cùng phong nhận.
Đây chính là tuyệt kĩ “Loạn Tà Trảm” của hắn sau khi dung hợp thêm thuộc tính Lôi và Phong vào, được gọi dưới một cái tên khác là “Loạn Không Lĩnh Vực”.
Ba hắc y nhân rút ra vũ khí của mình thủ trước người.
Thân thể chấn động, linh khí hùng hậu chớp mắt bùng lên, lấy vị trí của ba người, đồng loạt công kích một đợt về phía Ngô Sĩ Liên.
Nguyên bản Loạn Không Lĩnh Vực đang mơ mơ hồ hồ, chỉ như một đoạn không gian chứa đầy thuộc tính Lôi và Phong chém loạn lên, không ngờ lại dần ngưng tụ.
“Đoạn Vân sát trận!”
Ba hắc y nhân quát nhẹ, hắc y tung bay như ma khí, ba thanh vũ khí, một kiếm, một thương, một đao đồng loạt đâm một lượt.
“Loạn Không Lĩnh Vực: Thiên Loạn Bạo!”
Ngô Sĩ Liên nhẹ nhàng nói ra một câu.
Canh tay phía trước đột nhiên vung lên, Bàn Nham kiếm tựa như mang lấy hai loại thuộc tính Lôi, Phong dung hợp, mạnh mẽ đoạn ngang một đường quang thâ, linh khí bên trong đang áp s·ú·c đột ngột bạo phát, chấn động cực mạnh.
Đem thế công của ba hắc y nhân triệt để phá nát.
Một cỗ kình lực cùng tê dại đột nhiên truyền tới khiến cho cả ba hắc y nhân đều không nhịn được mà hộc ra một ngụm máu, cả thân hình như con diều đứt dây bay ra ngoài.