Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khách Dị Giới
Unknown
Chương 41: Lữ Tiểu Linh đột phá ba cảnh giới.
Đám hắc y nhân này có hơn chục người, bất quá tu vi của Nguyên Xương đã sớm không như xưa, chính là Luyện Thần kì tam đoạn, lại thêm Lữ Tiểu Linh chiến kĩ vô song như một chiến thần, bọn họ không khó khăn lắm để giải quyết hết mười ba tên hắc y nhân này, từ đó cũng lấy được một số thông tin.
Đúng như trong suy đoán của hắn, lần nhiệm vụ này, chính là do ba dong binh đoàn Mịch Dương, Huyền Vệ, Hắc Vệ liên thủ đặt bẫy chờ họ. Trong đó Hắc Vệ dong binh đoàn là chủ mưu, Huyền Vệ, Mịch Dương chỉ là theo sau, hi vọng có thể kiếm chác được chút lợi ích.
Hắn cũng moi từ miệng tên này ra được thông tin Ngưu Kiến Vũ và Ngô Sĩ Liên cũng bị á·m s·át, tuy nhiên đến giờ vẫn chưa hề có thông tin gì về tiểu đội á·m s·át kia.
Nguyên Xương nắm chặt tay thành quyền, nghiến răng nghiện lợi:
“Con mẹ nó, lần này sơ suất quá!”
“Mịch Dương, Huyền Vệ, Hắc Vệ, ta nhớ rõ các ngươi rồi.”
Với tư cách là người đứng đầu Khuyết Tâm, lỗi lầm này của hắn đích thực không phải là nhỏ.
Từ trong đống quyển trục lấy ra một quyển trục vũ kĩ màu xanh Hoàng giai tên là “Luân Chuyển Phong Ấn” Nguyên Xương tùy ý lật vài tờ, cũng không có nhìn kĩ nội dung bên trong, chỉ đủ nắm được tác dụng của vũ kĩ.
Luân Chuyển Phong Ấn là một vũ kĩ cực kì lợi hại, có thể di dịch trạng thái bất lợi của bản thân sang đối phương, hơn nữa trong thời gian ngắn phong ấn tu vi, khiến người bị trúng chiêu không thể phản kháng.
Đây là một vũ kĩ cực kì lợi hại, hắn không thể tưởng tượng được nếu tự hạ độc chính mình sau đó thi triển ra [Luân Chuyển Phong Ấn] thì sẽ như thế nào. Xuất kì bất ý, nếu như nắm vững thời gian độc tố phát tác, sau đó bất ngờ đánh ra thủ ấn này, không chừng đến cả cao thủ Tích Nội cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Tuy nhiên hiện tại Nguyên Xương cũng không nắm chắc có thể thi triển ra được [Luân Chuyển Phong Ấn] hay không vì vũ kĩ Hoàng giai, ít nhất tu vi cảnh giới cần đạt tới Tích Nội cảnh mới có thể tu luyện, bây giờ hắn mới chỉ là cảnh giới Luyện Thần tam đoạn, cách Tích Nội còn có một khoảng cách lớn, cảnh giới không đủ mạnh mẽ nghiên cứu vũ kĩ Hoàng giai, ngược lại sẽ bị phản phệ, nói không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại, tu vi không tiến mà lui.
Chính là vì biết điểm này, sau khí hắn xác nhận đây là vũ kĩ Hoàng giai cùng tác dụng, lập tức cẩn thận thu lại.
Lữ Tiểu Linh từ trong thạch động đi ra, quần áo sạch sẽ, tinh thần khí sảng, sẵn sàng lên đường.
“Nguyên ca, chỗ pháp thuật và vũ kĩ này đủ để dùng trong một thời gian dài.”
Vừa mới đột phá, cảnh giới chưa hẳn là ổn định, nhưng với căn cơ của Lữ Tiểu Linh mà nói thì lại không phải là một vấn đề gì quá lớn. Vũ kĩ nàng đã có [Thiên Hoa Loạn Vũ Bộ] cùng [Lữ gia đao pháp] căn bản từ bây giờ tới Tích Nội cảnh không phải bổ sung gì thêm, chỉ thiếu bí pháp cùng pháp thuật, đây chính là hai thứ cần nhất mà Lữ Tiểu Linh đang thiếu bây giờ.
Trầm ngâm một lúc, Nguyên Xương lấy ra trong đống quyển trục pháp thuật ba cuốn pháp thuật Thủy hệ Tinh giai, lại thêm một cuốn Băng hệ công pháp, nói:
“Muội về hảo hảo nghiên cứu chỗ pháp thuật này một chút, sẽ có rất nhiều ích lợi cho việc tu luyện sau này.”
Lữ Tiểu Linh tiếp nhận lấy bốn cuốn quyển trục pháp thuật, mở ra xem nội dung, nhất thời lâm vào si mê.
Nguyên Xương cũng không quản nàng làm chuyện gì, chỉ bước tới một khu đất trống, nhắm mắt đứng lặng im.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt, trong đầu nổi lên một chữ “khống!”
Vèo vèo vèo!
Nguyên bản chỗ đất trống này chính là một rừng trúc nhỏ. Nguyên Xương dùng lực lượng thần thức cường hãn khống chế một chiếc lá trúc, cẩn thận cảm thụ.
Lá trúc rất nhẹ, nhẹ bẫng, có thể đu đưa theo gió mãi không dứt. Hắn cảm thấy không chế một lá vẫn còn dư rất nhiều tinh thần lực, lại tìm tới một chỗ khác, khống chế lá trúc.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái…
Vẫn chưa đạt tới giới hạn.
Nguyên Xương khẽ cau mày, lại khống chế thêm vài chiếc lá….
Một mực cứ như vậy, tới khi đạt tới hai mươi cái lá mới dừng lại.
“Không đúng…”
Nguyên Xương cẩn thận cảm thụ cảm giác khống chế hai mươi chiếc lá trúc, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc.
Rốt cục, lực khống chế của hắn tới đâu mới là cực hạn?
Tại Trần gia, phương pháp rèn luyện linh hồn lực chính là tập khống chế lá cây, sau đó tới khống chế đồ vật hằng ngày, khống chế ám khí.
Tới sau cùng, mới là khống chế vũ khí.
Người có linh hồn lực mạnh mẽ tại Trần gia rất nhiều, nhưng người có thể khống chế được ngay hai mươi chiếc lá trong lần đầu khi đạt tới Luyện Thần tam đoạn thì lại chẳng có mấy, lác đác có vài nhân vật thì chủ yếu là đệ tử trọng tâm nội trạch, căn bản không phải là thứ những đệ tử còn chưa vào ngoại trạch như con cháu chi thứ có thể nghĩ đến.
Hắn đã khống chế được hai mươi chiếc lá nhưng cảm giác lại không hề có một chút gánh nặng nào, thậm chí còn tùy tâm sở d·ụ·c, điều khiển lá bay trên không trung.
Roạt!
Nguyên Xương bỏ đi linh hồn lực khống chế, tức thì mấy chiếc lá như mất đà rơi lả tả trong không trung. Nheo mắt thầm phân tích, hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra mấy mảnh binh khí vỡ nát nhỏ.
“Thử khống chế vật nặng hơn xem sao.”
Lẩm bẩm vài câu, Nguyên Xương huy động tinh thần lực Lần này hắn đích thực đã cảm giác được áp lực trầm trọng, căn bản là một trời một vực so với khi khống chế lá cây.
Rất nặng, đó là cảm giác của Nguyên Xương khi khống chế mảnh binh khí vỡ. Mười ba mảnh kiếm vỡ vụn, mỗi mảnh nặng gần một lạng, hợp lại cũng đã hơn một cân.
Keng keng keng…
“Ah...!”
Đầu hắn vã ra mồ hôi như mưa, nhức như búa bổ, linh hồn lực quá tải dẫn tới cạn kiệt, không thể khống chế được mảnh kiếm nữa, lần lượt rơi xuống thảm cỏ.
Ngã vật ra mặt đất, đầu Nguyên Xương lúc này nặng như chì, tựa như bị nện một quyền, không khỏi rên lên một tiếng đau đớn.
Hồi lâu sau, hắn mới dần tỉnh lại, đầu vẫn còn nhâm nhẩm đau, bất quá đã bớt đi nhiều so với lúc trước. Cầm lên một mảnh kiếm vỡ, lật qua lật lại trong lòng bàn tay, không khỏi rơi vào trầm ngâm.
Linh hồn của hắn rất mạnh, đây có lẽ là kế thừa từ kiếp trước. Hắn có thể nhẹ nhàng khống chế hai mươi chiếc lá ngay từ lúc mới đạt tới cảnh giới Luyện Thần tam đoạn. Mà xét so với những thiên tài nội trạch kia, Nguyên Xương chợt nhận tinh thần lực hay linh hồn lực của mình mạnh mẽ tới mức nào.
Mạnh ước chừng… gấp khoảng sáu trăm lần so với đệ tử nội trạch!
Tức nếu chỉ cần dùng lực lượng linh hồn, Nguyên Xương hoàn toàn có thể đánh c·h·ế·t cả tu sĩ Tích Nội cảnh sơ kì nếu toàn lực phát động!
Nguyên Xương trong lòng cực kì vui mừng, đứng dậy thu thập mảnh kiếm.
Đây chính là con át chủ bài của hắn, nếu không phải rơi vào tuyệt cảnh, tuyệt đối không thể dùng ra.
“Nguyên ca, huynh đâu rồi?” Từ sau rừng trúc, tiếng Lữ Tiểu Linh lo lắng vang vọng khắp nơi.
Vừa mới nghe thấy tiếng này, Nguyên Xương giật mình bật dậy, vội vàng nói:
“Ta ở đây, muội chuẩn bị xong chưa?”
Lữ Tiểu Linh nghe thấy Nguyên Xương gọi liền nhanh chóng chạy theo hướng hắn nói. Vẻ mặt nàng lúc này hơi hòa hoãn lại, đáp:
“Xong rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi.”