Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 45: Đêm c·h·ế·t chóc (1)

Chương 45: Đêm c·h·ế·t chóc (1)


Lữ Tiểu Linh bật cười, chỉ tay sang bên:

“Không cần đâu, hắn có ý đồ không tốt với muội, bị muội xử đẹp rồi.”

Nguyên Xương đưa mắt nhìn sang đại hán, thấy cổ họng y giờ còn tuôn máu, hạ thân đầm đìa, c·hết không thể nào thê thảm hơn thì lập tức chú ý xuống mũi chân Lữ Tiểu Linh.

“Ta không nghĩ sẽ có ngày chế tạo cho muội cái ám khí này để đối đầu hảo thủ thiên hạ, ai dè lại phải nhuốm máu một tên bất lương.”

Nguyên Xương lắc đầu, hơi nuối tiếc nói.

Lữ Tiểu Linh cũng cười hì hì, đáp:

“Muội cũng nghĩ thế, nhưng công nhận đá sướng thật.”

Nói rồi còn vung vẩy chân miêu tả lại cách mình hạ sát lão Nhị của tên đại hán.

Nguyên Xương tự dưng thấy tính cách nàng như này cũng không tệ, nở một nụ cười đầy ôn nhu:

“Tiểu Linh nhà chúng ta vẫn là võ công cao cường, đám tu sĩ này chỉ dựa vào chút sức mạnh, làm sao có thể chiến thắng được nàng đây?”

Lúc này đã có không ít kẻ có can đảm mò đến. Ở nam Mịch Dương trấn này không phải thành phần bất hảo thì cũng là cao thủ ẩn thế. Nghĩ tới việc sát thủ của ba dong binh đoàn có thể trà trộn trong này, từ đó phát hiện ra hành tung của hắn là Tiểu Linh, liền nói:

“Đi thôi, không thể ở đây lâu được.”

Lữ Tiểu Linh cũng gật đầu đồng ý, Nguyên Xương cõng nàng, cả hai biến mất vào trong màn đêm.

---------

Hai ngày sau, Ngưu Kiến Vũ cùng Ngô Sĩ Liên cũng về tới Minh Nguyệt trấn.

Việc đầu tiên của bọn họ khi vừa về đến nơi là lập tức ẩn nấp, dùng mặt nạ cố gắng liên lạc với Nguyên Xương.

“Ồ, tiểu Ngô, Kiến Vũ huynh, hai người đã về tới nơi rồi sao?”

Giọng nói từ phía bên kia truyền đến đầy mừng rỡ, hai người cũng mừng không kém, vội vàng nói:

“Chúng ta vừa về tới nơi, bất quá cảm giác Minh Nguyệt trấn hơi có điều khác thường, nên đành nấp một chỗ hỏi ngươi vậy.”

Nguyên Xương bên kia hơi chút trầm ngâm, cuối cùng đáp:

“Đệ cũng cảm thấy có điều không ổn, tuy nhiên hiện giờ đã an toàn rồi, cả Tiểu Linh cũng ở đây, huynh cũng không cần lo, giờ huynh với Ngô Sĩ Liên tới nam khu, chờ tới tối đệ sẽ tới tiếp ứng.”

Ngô Sĩ Liên vội vàng hỏi:

“Nguyên Xương, mấy hôm trước chúng ta có bị một đám hắc y nhân tấn công, ngươi có bị không?”

“Ngươi cũng bị à?” Nguyên Xương giật mình, vội vàng hỏi: “Có tìm được gì không?”

Trong lòng hắn dần mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Bên kia Ngô Sĩ Liên đáp:

“Có, bất quá cũng khó mà giải thích được, lúc nào ngươi tới ta sẽ kể cặn kẽ cho.”

Nguyên Xương cũng chỉ “ừm” một tiếng, ngắt kết nối, sau đó lâm vào suy tư.

Nếu dựa theo lời kể của Ngô Sĩ Liên, bọn họ cũng bị hắc y nhân tấn công, thì có lẽ suy đoán của hắn cũng không sai.

Là ba dong binh đoàn Mịch Dương, Huyền Vệ, Hắc vệ sắp xếp, trong cái Minh Nguyệt trấn này, thứ duy nhất cản đường bọn chúng chính là Khuyết Tâm bốn người Nguyên Xương!

Nhưng kỳ quái một điểm, cho dù tranh đoạt nhiệm vụ cũng không tới mức phức tạp phải tách riêng nhóm bọn họ ra, hơn nữa bọn họ tới chưa được bao lâu, chiến lực cũng không hiển lộ nhiều, chỉ đơn giản là tốc độ càn quét nhiệm vụ quá khủng khiếp, nếu dựa theo suy tính bình thường thì có lẽ không cần như vậy, trong tình trạng không hiểu rõ chiến lực sẽ phải tới số lượng nhân thủ vừa đủ để vây công.

Cả ba dong binh đoàn hợp lại, dựa vào thủ đoạn trong tay, hắn cũng đủ tự tin để tiêu diệt, nhưng nếu thêm quỷ kế thì khó nói. Nếu bọn chúng đã có ý tách riêng bọn họ ra, chắc chắn phải rõ tới năm thành chiến lực từng người.

ĐIều này không hợp lẽ thường cho lắm, bởi vì thông tin bên ngoài Bách tộc loạn địa truyền vào đây rất nhiều, lại hỗn loạn, cho dù có đi tìm hiểu cũng phải mất nửa năm để phân biệt rõ ràng

Càng nghĩ càng phức tạp, chung quy lại vẫn có gì đó không được ổn thỏa cho lắm, Nguyên Xương cũng cảm thấy mơ hồ, bèn tạm gác chuyện này qua một bên.

Nhìn Lữ Tiểu Linh nằm ngủ trên giường, đầu đắp khăn ướt, Nguyên Xương không khỏi lộ ra vẻ ôn nhu cùng chua xót.

Không ngờ tên đại hán kia cũng là người tu nội lực, hơn nữa còn là âm hàn thuộc tính, khi đánh vào Lữ Tiểu Linh đã làm tổn thương nàng không ít, giờ đã sốt li bì hai ngày, Nguyên Xương càng nhìn càng nhìn càng thương.

Nếu nàng không theo chân hắn thì bên ngoài cũng là một ngươi tiêu diệu tự tại, vô ưu vô lo, chỉ dựa vào võ công nhất đẳng của Tiểu Linh thì Nguyên Xương tin bất kỳ một bang phái giang hồ nào tại Thuận Thanh đều có mơ ước có được Tiểu Linh dưới trướng, hưởng thụ đãi ngộ khổng lồ, đâu phải theo hắn bôn ba như hôm nay.

----------

Minh Nguyệt trấn về cơ bản phân làm năm khu vực chính, lần lượt là bắc khu, nam khu, tây khu, đông khu và trung tâm. Nam khu là nơi hẻo lánh nhất, chính là nơi Lữ Tiểu Linh gặp nạn, tụ họp toàn những thành phần bất lương.

Bắc khu lại là nơi phồn vinh bậc nhất chỉ sau trung tâm, là nơi trao đổi buôn bán vật tư vũ khí nhộn nhịp nhất trong phạm vi năm trăm dặm biên giới Bách tộc loạn địa với cổ đạo Mai Lĩnh, thường ngày có không ít thương nhân hai bên qua lại, một bên chuyển tiền tài cùng tin tức vào trong Bách tộc loạn địa, một bên thu nhận tiền tài, nhận tin tức và chuyển cho bên kia vật tư quý giá mà chỉ có trong Bách tộc loạn địa, một kiểu làm ăn rất giống chợ đen thường thấy, bất quá là công khai mà thôi.

Đông khu và tây khu không có gì nổi bật, nhưng lại là hai địa điểm đặc biệt trọng yếu của Minh Nguyệt trấn, là nơi các dong binh đoàn đặt trụ sở, gần như tương đương với hai quân khu khổng lồ, mỗi khi Minh Nguyệt trấn có biến thì theo kế ước, những dong binh đoàn này phải toàn lực bảo vệ.

Khu trung tâm có lẽ không cần phải giải thích nhiều, là nơi phồn thịnh và quan trọng nhất Minh Nguyệt trấn.

Phân đà hiệp hội Dong binh đoàn, Tổng Trấn Minh Nguyệt, vv... đều đặt tại nơi này. Nếu như nói đông khu và tây khi là khu vực quân sự thiết yếu nhất, bắc khu là trái tim của toàn trấn Minh Nguyệt, nam khu là khối u khó bỏ thì khu trung tâm này chính là đầu não của toàn bộ Minh Nguyệt trấn này.

Tuy nói ra là cái khối u khó bỏ, nhưng nam khu không bị loại bỏ hay tiễu trừ cũng là có lý do của nó.

Trời sập tối, đêm nay là đêm ba mươi, không trăng, dí tay sát mặt không thể thấy, ánh đèn lồng chiếu sáng đường phố được thắp lên, trên mái nhà, một bóng người đen nhỏ đang phi tốc chạy nhanh về phía nam Minh Nguyệt trấn.

Bước chân người này thanh thoát tựa du phong, lại lấp lánh tinh quang ẩn hiện, dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi khu phố.

Vừa ra đến nơi, hắn lẩm bẩm:

“Thật là, sao lại là lúc này chứ, đúng lúc thật…”

Người này không ai khác chính là Nguyên Xương.

Theo lời hẹn ước thì hắn sẽ tới tiếp ứng hai người Ngô Sĩ Liên và Ngưu Kiến Vũ lúc trời tối tại nam khu, nhưng địa điểm lại không hề nói rõ, nên công việc trở nên khó khăn hơn nhiều.

Mặc dù có thể dùng mặt nạ để hỏi lại, nhưng Nguyên đại hiệp của chúng ta lại bi ai phát hiện ra mặt nạ của hai người kia hình như là hết linh lực rồi.

Nguyên Xương cũng rất kinh ngạc, hắn bất quá cũng không nghĩ tới hai người bọn họ lại có thể nhanh dùng hết mười viên linh thạch như vậy.

Toàn bộ nam khu được bao phủ trong bóng đêm dày đặc, không có lấy một ánh đèn chiếu sáng. Trong tình huống bình thường, việc xác định đường đi sẽ vô cùng khó, vì rằng nam khu tuy không có lối tắt ngã rẽ phức tạp, nhưng bóng đêm lại khiến cho việc tìm đường khó khăn hơn gấp nhiều lần. Với một người có thị giác như Nguyên Xương, thêm mặt nạ hỗ trợ cũng phải cau mày đôi chút.

Nam khu vắng lặng, nhưng trong sự vắng lặng ấy lại có tiếng bước chân loạt soạt, thỉnh thoáng có vài bóng đen lầm lũi đi trong bóng đêm, những bóng đen ấy lướt qua nhau, lại chẳng hề để ý tới, nhưng trong khoảng khắc nhỏ bé nào đó lại qua lại một chút thông tin nho nhỏ.

Nguyên Xương di chuyển nhanh trên đường, thỉnh thoảng dừng lại quan sát một hồi sau đó lại đi tiếp.

Dường như không ai để tâm tới ai, quy tắc là vậy, Nguyên Xương cũng chẳng để tâm, tiếp tục bước đi, trong này mọi vật như một, tất cả đều đen kịt, chẳng ai có thể nhận ra ai, chỉ có thể “giao tiếp” qua những hình thức đặc biệt.

Huống hồ, hắn còn đeo mặt nạ, càng khó có thể nhận ra.

Vụt!

Đi qua một đoạn đường vắng vẻ, từ trên không trung, một mũi tên đột ngột bắn tới, gần như vô thanh vô tức tiếp cận Nguyên Xương, chỉ khi khoảng cách còn chưa đầy nửa tấc hắn mới phát hiện ra, bất đắc dĩ ngưng tụ cương khí chịu một tiễn kia.

Mũi tên bay cực nhanh, hiển nhiên lực đạo không hề tầm thường, lại được phát động nhờ một vũ kỹ nào đó, uy lực vô cùng mạnh, bức Nguyên Xương lui ba bước, trong đôi mắt trầm tĩnh không khỏi hiện qua thoáng dao động.

Cương khí một chiêu liền bị phá vỡ, Nguyên Xương biết đối phương rất nhanh sẽ tấn công tới, tay kết ấn thi triển [Thổ Bích] dựng lên trước người, đồng thời rút Long Xà kiếm sau lưng ra, quát lớn:

“Kẻ nào!?”

Vừa quát như thế, hai thanh kiếm đột ngột tỏa ra ánh lửa hừng hực chém mạnh về phía trước, keng một tiếng lớn, hai món vũ khí chạm vào nhau, linh khí bùng nổ khiến cho không gian xao động, kinh động những người xung quanh.

Hừ!

Nguyên Xương lạnh buông một tiếng, Long Xà kiếm đột ngột xoay tròn xoắn lại thành trôn ốc, hỏa khí đại thịnh, chớp mắt như muốn làm cho cả không gian bốc hơi.

Kẻ tấn công hắn khẽ “í” lên một tiếng, vũ khí của y dưới ánh lửa hiện ra, là một cặp đoản đao dài hai gang tay, lúc này cũng hiện lên ánh kim rực rỡ, hiển nhiên là được trút vô số linh khi Kim hệ gia trì.

Tay lật một cái, Hậu Xà kiếm thả lỏng, nghiêng người, rạp xuống đất, Nguyên Xương thoắt đã lách ra sau lưng tên thích khách, thanh Hậu Xà đột ngột đâm ngược lên xuyên qua cổ họng thích khách, y chỉ ọc ọc mất tiếng rồi ngã lăn ra đất, cả quả trình từ lúc giao chiến tới lúc kết thúc chưa đầy mười giây.

Chương 45: Đêm c·h·ế·t chóc (1)