Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khách Dị Giới
Unknown
Chương 44: Biệt thất
Nguyên Xương tới đây tất nhiên không phải để làm mấy chuyện vô nghĩa. Bước vào một cánh cửa gỗ nhỏ sau một góc tối, trước mặt hắn xuất hiện một tấm gỗ phát ra màu vàng nhạt rộng hơn lòng bàn tay một chút, trên khắc những đồ án kì dị khiến người ta lâm vào mê li.
Nguyên Xương không để ý tới những thứ ấy, đưa tay lên gõ ba phát vào tấm gỗ.
Coongg….
Tiếng tấm gỗ vang lên như kim loại, vọng dài không dứt như chuông đúc. Chẳng mấy chốc không gian như đảo lộn, hắn liền tiến vào một không gian khác.
Đây chính là một cứ điểm của của Trần gia trong Bách tộc loạn địa, thường ngày các đệ tử Trần gia đi lịch luyện tại đây có thể tiện tay nhận một ít nhiệm vụ nhỏ lấy điểm cống hiến đổi lấy những món đồ cần thiết như vũ khí, tài liệu, vv…
Nguyên Xương cũng từng không ít lần qua đây đổi trả, tuy nhiên từ sau khi sự kiện Bát tộc diệt thì nơi này trở thành hoang phế, tuy nhiên trận pháp vẫn còn duy trì nên cứ điểm không mất đi công năng vốn có của mình. Tuy là vậy nhưng tài nguyên tồn trữ trong mỗi cứ điểm này còn không ít, chỉ là hắn không có biện pháp để lấy được, đành phải dùng tới điểm cống hiến.
Khác hẳn với lúc vừa mới vào, không gian vừa mới hiện ra này là một gian biệt thất rộng lớn. Nguyên Xương bước tới, dưới chân hắn liền xuất hiện vô số trận pháp lớn nhỏ bao bọc lấy thân hình hắn.
Những trận pháp này được hình thành bới vô số những trận pháp nhỏ bế khác, hoàn toàn khống chế lấy hoạt động thân thể người bị bao bọc, thậm chí phong bế luôn bát kì kinh mạch, ngăn không cho linh lực luân chuyển, chỉ có thể động khẩu.
Nguyên Xương không hề nao núng, miệng khẽ niệm chú:
“Xương – Trần gia chi thứ - Vô Lượng!”
Rẹt!
Trận pháp liền biến mất, cơ thể Nguyên Xương lập tức hoạt động bình thường trở lại, rồi trước mặt hắn đột ngột hiện ra một đầu linh miêu màu xám bạc. Linh miêu nói:
“Trần Nguyên Xương, điểm tích lũy 8940, liệu muốn đổi hay trả nhiệm vụ?”
“Ta tới đổi vật phẩm.” Nguyên Xương không chút do dự đáp, “Đem danh sách đồ vật ra đây.”
Linh miêu không đáp, chỉ bay lượn một vòng trước mặt hắn rồi biến ra một cuốn sách màu nâu cũ kĩ.
Nguyên Xương cầm lấy, mở ra, ánh mắt lướt nhanh qua trang đầu.
[Thần Phong Kiếm - Hoàng gia hạ phẩm – Một vạn điểm cống hiến.]
Hắn miệng méo xẹo. Chưa gì vừa mới vào đã vã cho phát 1 vạn điểm thì ai chịu cho thấu?
Không để ý tới những mục khác, hắn nhanh tay lật đến chỗ mình cần.
Đây rồi! Nguyên Xương thầm hô lên.
Đó là trang có vẽ một thanh trường đao có hình dáng thanh thoát, lưỡi đao cong nhẹ như chẻ sóng mà tiến lên. Toàn bộ thân đao được đúc khối hoàn toàn, những đường vân khối hình sóng biển như dạt dào không dứt, liên miên bất tận.
[Tước Hải Đại Trường Đao – Tinh giai thượng phẩm – Bảy ngàn điểm cống hiến.]
Nguyên Xương xé lấy trang giấy, lại lật trang vài tờ khác, xé liền ba tờ, giơ ra trước linh miêu, nói:
“Đổi toàn bộ, trừ Tước Hải Đại Trường Đao, toàn bộ mỗi món mười phần, lấy cho ta thêm một viên Tụ Khí đan.”
Linh miêu không nói không rằng, đôi mắt đen đột ngột sáng lên, quét qua một lượt những vật phẩm mà Nguyên Xương yêu cầu.
“Tổng cộng 8720 điểm”
Linh miêu đáp, tiếp đó biến mất, đồng thời trước mặt hắn cũng hiện ra một cái hộp màu xanh dương dài hơn năm xích làm bằng gỗ, rất nhiều hộp nhỏ khác màu đen nhánh rơi lộp độp trước mặt, trong đó có một viên Tụ Khí đan
Nguyên Xương nhét viên Tụ Khí đan vào miệng nhai rào rạo, nuốt xuống, không nói không rằng, thu toàn bộ vật phẩm vừa đổi vào nhẫn không gian, tiếp đó rời khỏi biệt thất.
******
Lữ Tiểu Linh ngồi mơ màng dưới góc tường khuất, đột nhiên một bóng đen lớn che khuất lấy nàng khiến nàng bừng mở mắt, thấy một tên đại hán cao lớn râu ria xồm xoàm đang tiến tới gần mình.
Bốp!
“Hự!”
Lữ Tiểu Linh lập tức bật dậy, căn ngay lúc tên đại hán vừa tiến tới, vung một cú đá xỉa thẳng vào bụng gã. Một cước này của nàng ẩn chứa tới tám thành nội lực cùng linh khí gia trì nên uy lực vô cùng khủng bố, khiến tên đại hán hự một tiếng lớn, lăn cù ra đất, miệng giàn giụa máu ho lên không ngừng.
Thế nhưng, tên đại hán dù gì cũng là một người sống trong cái Bách tộc loạn địa khủng bố, đâu phải trúng một đá mà đã gục ngay được.
Gã nằm im, vừa chờ lúc Lữ Tiểu Linh tiến tới xem xét thì đột ngột nhào lên, gầm một tiếng lớn, vung quyền đầm thẳng về phía trước.
“Nha đầu c·h·ế·t tiệt, c·h·ế·t đi!”
Lữ Tiểu Linh cũng không thể ngờ tên đại hán chỉ là giả vờ, nhất thời không kịp làm ra phản ứng gì, theo bản năng giơ hai tay lên đỡ lấy một quyền của đại hán. Chỉ nghe ầm một tiếng, cả thân hình nàng bắn ngược về phía sau, xô đổ hơn chục căn nhà mới dừng lại, khói bụi bốc lên mù mịt.
“Khụ khụ….”
Lữ Tiểu Linh ngưng tụ nội lực thổi tan bụi mù trước mắt, tay phải vừa nắm quyền lại, thì đại hán đã lao tới bóp cổ nàng, giơ lên, giọng gầm ghè:
“Con khốn, hôm nay đại gia không chơi c·h·ế·t ngươi thì thề không làm người!”
Roạt! Bàn tay đại hán thô bạo xé lấy y phục nàng, lộ ra một mảng da thịt trắng muốt như mỡ đông. Gã ép nàng vào tường, điểm lên thân thể ngọc ngà khiến Lữ Tiểu Linh kêu lên mấy tiếng đau đớn.
Ánh mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng, thân thể tê cứng vì bị điểm huyệt. Thực sự trước mặt tên đại hán, nàng hoàn toàn không có sức hoàn thủ, một thứ sức mạnh tuyệt đối áp chế.
“Tên khốn….”
Lữ Tiểu Linh âm thầm nguyền rủa, vận chuyển công pháp, nội lực cùng linh lực đồng thời bùng phát, phá tan mấy huyệt bị điểm. Mặc cho cơn đau đớn truyền khắp người do chủ động cường phá huyệt đạo bị điểm, nàng vùng mạnh người, dưới đế giày đột ngột lóe lên hàn quang, một lưỡi dao mỏng tang lộ ra không chút do dự tung chân mạnh vào giữa hạ thể tên đại hán.
Phập! Tiếng kim loại xuyên qua da thịt rợn tóc gáy. Đại hán trợn trừng mắt, thân thể mềm nhũn gục xuống đất, tay ôm hạ thể không nói được câu nào.
“Đồ d·â·m tặc!”
Lữ Tiểu Linh vung chân một lần nữa, trúng quai hàm tên đại hán khiến gã choáng váng. Lực đạo một cước này là toàn bộ sự túc giận của nàng, có thể nói nếu hạ xuống một chút, tên đại hán chắc chắn sẽ đi đời.
Tuy nhiên, đó chỉ là sự tình ở một vũ trụ khác, khi mà lưỡi dao mỏng ở đầu mũi giày Lữ Tiểu Linh không có, còn tại nơi này, lưỡi đao vẫn còn, tên đại hán sẽ có một kết cục khác.
Lưỡi dao mỏng lướt qua, nhẹ nhàng như cắt nước, xoát một cái liền băng qua cổ họng tên đại hán. Máu phun ra, bắn tung tóe. Tên đại hán gục xuống, cả thân trên và thân dưới đều xuất huyết không ngừng.
“Hộc… hộc…. hộc….”
Lữ Tiểu Linh lảo đảo ngồi phệt xuống đất, vạt áo đã rách, nàng lấy tay kéo lại, co ro ngồi góc tường thở dốc.
Sương lạnh dần buông, màn đêm bao phủ. Trên trời, tinh tú mờ nhạt, Lữ Tiểu Linh vừa nhìn vừa lẩm bẩm:
“Nguyên ca, Nguyên ca, sao huynh chưa về….”
Vốn một quyền vừa rồi của đại hán đã khiến nàng trọng thương, lại thêm cưỡng ép phá huyệt bị điểm nên Lữ Tiểu Linh lúc này hoàn toàn kiệt sức, chân tay rã rời, chẳng thể làm gì hơn là đợi Nguyên Xương tới cứu mình.
Nguyên Xương vừa rời khỏi biệt thất, một tràng âm thanh rung động truyền đến tai hắn, nhìn sang phía phát ra âm thanh, một làn khỏi bụi cực lớn bốc lên trên những mái nhà thấp, mặc dù trời đã tối không ít nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Đó là chỗ Lữ Tiểu Linh đang chờ mình, hắn giật mình, vội vàng phi thân về chỗ đã hẹn.
Phía nam Minh Nguyệt trấn vốn không có nhiều dân cư, đa phần là những thành phần bất lương cư ngụ, hơn nữa đường lối cũng cũng không quá phức tạp, lại thêm Nguyên Xương có tốc độ kinh người, chỉ mất chưa tới nửa phút đã chạy được tới chỗ Lữ Tiểu Linh và tên đại hán giao chiến lúc nãy.
Nhìn mảng phế tích tan nát trước mắt, Nguyên Xương hơi kinh hoảng, vội vàng lao vào bên trong.
“Tiểu Linh! Tiểu Linh! Muội ở đâu!”
Nguyên Xương hét lên, tay ngưng tụ một đoàn Phong linh lực phóng về phía trước thổi tan đống bụi mù mịt.
Vùùù...
Phong linh lực bộc phát thổi tan bụi mù, Nguyên Xương mặc dù trời đã tối, nhưng thị giác của hắn đâu phải người thường có thể sánh bằng, ngay lập tức nhìn ra một thân ảnh nhỏ bé ngồi co người cuối đống đổ nát, là Lữ Tiểu Linh, liền lập tức chạy tới cứu.
“Tiểu Linh, muội không sao chứ...?”
Nguyên Xương giọng run run, bế nàng lên, đau lòng gạt bụi đất trên mặt nàng, lại lấy ra áo choàng quàng vào vai. Dường như còn lo nàng bị bị rét, hắn lấy trong nhẫn không gian ra mấy cái áo dài khác, mặc vào cho Tiểu Linh, khiến nàng gần như chìm nghỉm trong đống y phục khổng lồ.
Lữ Tiểu Linh cho dù kiệt sức, thấy cảnh này cũng phải phì cười:
“Nguyên ca, huynh quấn muội như thế này, chẳng lẽ định biến muội thành cuộn vải sao?”
Quả thực Lữ Tiểu Linh không khác gì cuộn vải, trong một khoảng thời gian chưa đầy nửa khắc mà Nguyên Xương đã mặc thêm cho nàng không biết bao nhiêu là đồ, cho dù là có vết thương nào nghiêm trọng đi chăng nữa, chỉ dựa vào đống vải này đã cầm máu từ đời Tống rồi.
Tất nhiên thì Nguyên Xương chẳng thể quan tâm được nhiều như vậy, dường như khi nhìn thấy Lữ Tiểu Linh bị thương, một thứ bản năng nào đó đã thức tỉnh trong cơ thể hắn, cái bản năng này khiến hắn khi thấy Lữ Tiểu Linh gặp bất kì bất trắc gì cũng có cảm giác như mình phải bảo hộ nàng hết mực, cho dù phải đôi bằng cả tính mạng.
“Muội... không sao chứ?”
Nguyên Xương cởi mấy cái áo vừa khoác vào cho Lữ Tiểu Linh ra cất đi, chỉ để lại trường bào của mình. Cầm tay nàng, thấy trên cánh tay nhỏ nhắn xinh xắn ấy xuất hiện một mảng thâm tím khổng lồ, khi chạm vào Lữ Tiểu Linh còn có vẻ rất đau đớn.
“Là kẻ nào, là kẻ nào dám đả thương muội? Nói cho ta ngay! Ta sẽ g·i·ế·t hắn!”
Lửa giận của Nguyên Xương hừng hừng bốc cháy, gằn giọng hỏi.