Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khai Nguyên Cổ Thần
Unknown
Chương 7: Xuất thủ
Tại vì xem mấy đứa kia đánh nhau thú vị hơn nên Nguyên Trần không có để ý đến hai người này.
Đại hán cầm đại đao kia cũng không phải là mạnh hơn cô nhóc này quá nhiều nhưng mà tiểu nữ mà gặp một người to hơn mình mấy lần tay lại cầm đại đao mà lưỡi đao còn to hơn cả mình. Thử hỏi đứa không xoắn cho được.
Nên b·ị đ·ánh lùi nhanh bất tri bất giác bị đẩy đến dưới gốc cây mà Nguyên Trần đang ngồi. Lúc này vì không lùi được đâu nữa nên khi đại hán kia giơ đao phạt ngang cô nhóc này cũng chỉ biết vừa mếu máo ngồi sụp xuống ôm đầu. Thế là đại đao bổ trúng thân cây mà lực của một võ giả mạnh hơn người thường nhiều lắm. Cả cái gốc cây rộng hơn 4m cũng bị một đao chặt đứt.
Cây đổ rồi Nguyên Trần thở dài bất đắc dĩ đành nhảy xuống khỏi cành cây.
Đại hán kia một đao chặt đứt cả cái thân cây cây to đùng miệng cười hắc hắc :” Tiểu cô nương xem ngươi còn chạy được đi đâu! Đại thúc rất “yêu quý” trẻ con đấy. Không làm tiểu cô nương đau đâu.”
Cô nhóc kia lúc này mặt mày tái mét đến kiếm cũng thả một bên, hoàn toàn không có khả năng chống cự nữa rồi hét cũng không hét được. Khôn mặt tái xanh cắt không được giọt máu mà nước mắt cứ chảy đầm đìa.
Mấy người đến từ Tử Dương thánh viện kia nghe thấy động tĩnh to lớn như vậy quay ra thét:” Như Ngọc!”
Nhưng cũng không thét được nhiều lại bị lôi vào quần chiến.
Đại hán kia quay ra miệng cười lớn:” Các ngươi cũng không cần lo lắng quá! Chả mấy chốc cũng sẽ đến lượt các ngươi phải rơi nước mắt thôi!”
“Xoạt!”
Vừa dứt lời thì phía sau lưng có tiếng xào xạc đằng sau lưng. Quay ra thì thấy một thiếu niên thân mặc một bộ đồ màu trắng không biết từ đâu suất hiện.
Đại hán kia giật mình lùi sau mấy bước hét lên:” Ngươi là ai?”
Đại hán kia lùi lại là cũng có nguyên do vì tự dưng lại toát ra một người không rõ có phải là địch không mà hắn không hề cảm nhận được người này tiến đến như thế nào điều đó làm hắn có hơi lo sợ. Kinh nghiệm chém g·i·ế·t nói cho hắn biết người này không phải người bình thường.
Mà cũng không trách được ai bảo Nguyên Trần mở ấn ký xong vì để đảm bảo thần hồn có nhanh nhất tốc độ hồi phục nên dùng bí pháp tự phong lại dẫn đến tinh thần lực bị giảm sút tuy là ở nơi này có thể ẩn giấu khí tức khiến cho không một loài nào nhận ra nhưng mà bay lượn hay thay đổi phương vị trên không thì không còn làm được nữa rồi.
Hơn nữa tự dưng gặp một đứa đến không tiếng động thân mặc nguyên bộ màu trắng lại còn ở nơi hoang vu vắng vẻ thằng nào cả xoắn. May lúc này là ban ngày chứ nếu là ban đêm kiếm thêm bộ tóc dài rồi xõa ra thì có mà chạy tóe khói.
Nguyên Trần nhẹ nhàng vừa chỉ lên trên trời vừa cười nói:” Ta là ai cũng không có quan trọng. Ta cũng đâu có muốn dính vào các vị đâu. Chỉ là ngươi tự dưng chặt đổ cái cây ta đang ngồi nên ta phải nhảy xuống đây mà thôi. Đấy là tại ngươi chứ có phải do ta đâu!”
Nghe Nguyên Trần nói đại hán kia cũng hiểu ý và có ý không đánh với hắn rồi vì dù sao nhìn qua thì hắn biết để hắn nhảy từ trên cây xuống thì đến hắn nhẹ cũng gãy chân mà Nguyên Trần lại tiếp đất hết sức nhẹ nhàng thì ít cũng là mạnh hơn hắn rồi.
Thấy đại hán kia không biết làm gì Nguyên Trần cũng đã có ý chuẩn bị dời đi rồi thì từ đằng sau cô nhóc kia giơ tay ra tóm lấy chân quần của Nguyên Trần ra sức kéo lấy.
Nguyên Trần tay túm lấy quần quay ra:” Ơ kìa! Quần chun! Thả ra! Tụt bây giờ ……”.
Đang nói Nguyên Trần cũng dừng lại rơi vào trầm mặc. Nguyên Trần từ trước đến nay chưa bao giờ nhận mình là anh hùng hào kiệt tại vì đến ma đầu đồ thiên sát địa hắn cũng đã từng làm rồi. Tại thời gian dài đằng đẵng hắn đối phó với không biết bao nhiêu là kẻ thù. Đống xác mà Nguyên Trần tạo nên nếu to số 2 thì không ai số một. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Kể cả với kẻ thù thì Nguyên Trần có đồ sạch hay dùng thủ đoạn hèn hạ nhục nhã bọn chúng nhưng chưa từng ra tay với bọn trẻ con còn quá nhỏ cả. Nhưng đấy chỉ là nếu nó vẫn mang cái thứ gọi là lương thiện trong người. Còn nếu mà sinh ra đã mang cái số g·i·ế·t người hàng loạt thì Nguyên Trần tiễn lên đường theo phong cách nhân đạo chứ không để cho đứa trẻ đấy lớn lên làm gì cả. Nhưng mà số lượng trường hợp kiểu đấy rất hiếm mà toàn bọn chuyển sinh.
Trong tâm niệm của Nguyên Trần sống trên đời dù đúng hay sai thì trẻ con vô tội. Đương nhiên là mấy đứa chuyển sinh kiểu Nguyên Trần thì không tính. Toàn cáo già đội lốt trẻ con cả.
Nhưng mà mấy đứa như cô nhóc này thì Nguyên Trần không đành lòng.
Cô nhóc tên Như Ngọc này như dồn hết sức của mình vừa bấy lấy Nguyên Trần vừa nức nở mà nói:” Ca . . . ca . cứu muội .. . .!”
Tiếng của một cô bé non choẹt lẫn trong tiếng khóc nấc khiến cho Nguyên Trần khẽ thở dài quay ra nhìn vị đại hán vẫn cách hắn mấy mét mà không dám lại gần cất tiếng:” Vị hảo hán này không biết có thể bỏ qua cho cô nhóc này mà ra chơi với mấy người kia không nhỉ?”
Vị đại hán ngơ ngác vì Nguyên Trần vừa mới nói là không tham dự vào mà giờ lại quay ra bảo hắn tha cho cô nhóc kia :” Hử. Ngươi nói cái gì?”
Nguyên Trần vẫn bình tĩnh chỉ vào một cô gái vẫn đang quần nhau với bọn thổ phỉ sơn tặc mà vẫn chưa dứt được:” Ngươi xem đằng kia có mấy vị mỹ nữ kìa. Ngươi để ý cô nhóc này làm gì. Ra chơi với mấy thiếu nữ kia có phải hơn không.”
Vị đại hán kia hiểu được ý Nguyên Trần thét lớn:” Ngươi từng mơ tưởng đem con nhóc đó đi. Khôn hồn thì rời khỏi đây để nó lại không thì chỗ này sẽ là mồ chôn của ngươi.”
Nguyên Trần thở dài:” Nhất thiết phải như vậy à!”
Quay lại liếc nhìn cố nhóc kia một tý rồi bằng tốc độ nhanh như chớp phi con dao mà hắn rèn ra để xẻ thịt nướng ăn hàng ngày ra phi về phía đại hán kia.
Tốc độ xuất thủ của Nguyên Trần quá nhanh mà khoảng cách lại quá gần. Thêm nữa do kinh nghiệm đầy minh không ra tay thì thôi đã ra tay thì phải nhanh gọn.
Đại hán kia không kịp phòng bị gì còn đang nghĩ cách cố đuổi Nguyên Trần đi thì một con dao đã găm vào cổ hắn rồi. Lưỡi dao rộng 5 cm thân dài 20 cm cắm xuyên qua cổ hắn. Đến cả phần xương sống cũng bị mũi dao nhọn hoắt đục qua. Động mạch tĩnh mạch bị cắt đứt máu chảy ra lênh láng.
Vị đại hán mắt mũi trợn ngược ngơ ngác không thốt lên một tiếng nào. Hắn trợn mắt nhìn Nguyên Trần một lúc thả cây đao xuống rồi ngã xuống.
Nguyên Trần khẽ thở dài rồi trông về phía mấy người kia đang đánh nhau. Động tĩnh Nguyên Trần gây ra khá lớn mà từ lúc cây đại thụ bị chặt mấy người kia đã để ý sang bên này rồi. Nguyên Trần xuất hiện bọn hắn cũng đã biết rồi nào ai ngờ được từ lúc Nguyên Trần xuất hiện mới đâu chưa nổi 2 phút một dao găm vào cổ g·i·ế·t vị đại hán kia rồi.
Không ngoài dự đoán mấy tên thổ phỉ liếc mắt nhìn nhau rồi có đến 5 tên nhảy ra phi về phía Nguyên Trần.
Nguyên Trần khẽ thở dài cúi xuống vừa gỡ tay Như Ngọc vừa bảo:” Cô nhóc này thả tay ra không c·h·ế·t cả lũ bây giờ.”
Như Ngọc vẫn tóm chặt lấy quần của Nguyên Trần mặt mày tái mét vì vũng máu trước mắt giật mình quay lên nhìn Nguyên Trần thút thit:” Ca không bỏ muội chứ.”
Nguyên Trần vừa nhìn mấy tên chạy đến vừa nhẹ nhàng xoa đầu Như Ngọc mà nói: ”Không, sẽ không.” Mặc dù Nguyên Trần đang nghĩ trong lòng là "Quen biết éo gì đâu mà bỏ với không bỏ. Nghĩ đơn giản thế?"
Như Ngọc lưỡng lự rồi buông chân quần của Nguyên Trần ra. Nguyên Trần xác định là đã ra tay thì trong trường hợp thế này thì kiểu gì cũng phải lấy vài mạng thì bọn kia mới bỏ chạy. Mà để đảm bảo cho sau này không dính phiền phức thì tốt nhất đồ sát hết bọn thổ phỉ này đi.
Nhìn qua thanh kiếm của Như Ngọc Nguyên Trần khẽ lắc đầu vì kiếm này mỏng quá. Vừa cất bước bến cạnh thanh đại đao của đại hán kia Nguyên Trần vừa cất lời:” Cô nhóc việc sắp xảy ra nhìn không được hay lắm đâu. Tốt hơn hết là nhắn chặt mắt với bịt chặt tai vào nhé!”
Như Ngọc nghe thấy Nguyên Trần bảo vậy cũng nhắm mắt bịt tai lại. Nguyên Trần nhìn thấy thế khẽ cười rồi nhặt thanh đại đao lên.
Đại đao tổng thể dài đến hơn 1 mét 8 gần 2 mét. Lưỡi đao dài hơn 60 cm. Trọng lượng lên đến hơn một trăm kg ngoài ra bên trên còn khắc lấy 4 đạo minh văn. Rõ ràng đây là một bảo khí mặc dù chỉ là một thanh nhị giai bảo khí. Đối với người thường một thanh bảo đao như thế này thì không thể nào nhấc nổi chứ đừng nói là sử dụng. Đúng là Nguyên Trần mới chỉ mở được ấn ký trên con đường võ đạo thì hoàng mạch cảnh hắn cũng chưa bước vô.
Nhưng mà tu luyện đâu chỉ có kiểu đấy luyện thể cũng là một con đường. Mà mười mấy năm Nguyên Trần tốn bao nhiêu thiên tài địa bảo để kiến tạo nên cơ thể như này đâu phải là để trưng bày. Hỗn độn thần thể đã thành mặc dù là chưa tôi luyện nhiều nhưng cũng đâu phải mấy tên con đường võ đạo đi được thì ngắn mà lại không có bí tịch luyện thể có thể so sánh.
Nguyên Trần xách đại đạo phi vào kịch chiến với mấy tên thổ phỉ. Cứ cho bọn hắn hơn Nguyên Trần về tu vi võ đạo nhưng tinh thần lực, thể chất và kinh nghiệm chiến đấu của Nguyên Trần đâu phải bọn hắn có thể so sánh.
Tiếng binh khí giao khoa tiếng chửi rủa vang lên một vài phút sau bắt đầu xuất hiện tiếng hét thảm đầu tiên sau đó là tiếng hét thứ 2, thứ 3, v.v….
Chẳng mấy chốc mà 5 tên phi về phía Nguyên Trần đã bị xử lý xong. Đại đao trong tay thây không phân hai thì cũng là đầu lìa khỏi cổ.
Nhìn thấy Nguyên Trần g·i·ế·t 5 tên thổ phỉ nhanh như vậy làm ai đấy cũng ngốc trệ ra đoán già đoán non cảnh giới của Nguyên Trần.
Thật sự nếu so về sức mạnh hiện tại Nguyên Trần cũng chỉ sàn sàn bọn hắn nhưng mà kinh nghiệm chiên đấu của hai bên là quá chênh lệch. Cũng giống như một người tập luyện rèn luyện cơ bắp đấu với một võ sư. Khi lực lượng và sức mạnh hai bên bằng nhau thì võ sư có thể dễ dành đánh bại kẻ kia. Cơ bản là kinh nghiệm võ sư nhiều hơn kẻ kia rất nhiều.
Nguyên Trần mặt lạnh tanh vác đao phi về hướng chiến trường còn lại. Một khi đã g·i·ế·t thì ngoài trừ bọn trẻ con ra thì nếu có thể tất cả đều phải c·h·ế·t.