Khi Điện Thoại Đổ Chuông
Geon Eomul Nyeo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49
Ngả người xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, cô nhìn ra dòng sông Hàn mờ mịt trong màn mưa. Những giọt nước táp mạnh vào kính, gợi nhớ về ngày hôm đó.
— “Vậy hát cho tôi nghe đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gì cơ?”
“…!”
Hộp thư đầy ắp tin nhắn, hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Hong In-ah. Nhưng Hee-joo chẳng buồn trả lời lấy một tin.
Anh đã đến gần sát tự lúc nào.
“…!”
— “Ông thích câu cá, nên chúng tôi thường ra sông. Có lần, tôi bị rơi xuống nước…”
Chơi vơi trong dòng suy nghĩ, cô chợt nhớ đến những móng tay tím xanh của Baek Sa-eon mà cô vô tình thấy trong buổi họp báo. Không chỉ một, mà đến mấy ngón.
Cô bật TV để xua đi sự tĩnh lặng. Trên màn hình là bài phát biểu đặc biệt của tổng thống, phần hỏi đáp với người phát ngôn Nhà Xanh.
Câu nói của anh kéo cô trở lại thực tại mà cô muốn quên.
Cô do dự một giây, rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh. Cô từng nghĩ rằng thiếu niên ấy đã khoác lên mình lớp vỏ lạnh băng và hoàn toàn biến mất.
Nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng, một cảm giác lạ lẫm dâng lên—mơ hồ mà gần như lãng mạn.
“Tôi không làm những chuyện như vậy.”
Thật ngạc nhiên, môi anh khẽ run lên. Khi hai cơ thể áp sát, cô có thể cảm nhận được sự run rẩy đứt quãng của anh. Nhưng môi họ vẫn gắn chặt lấy nhau, đầu lưỡi cuốn lấy nhau một cách dữ dội. Cơ thể anh lạnh buốt, nhưng hơi thở lại nóng bỏng.
Đêm nay, cô đứng đây, nhìn những giọt nước lăn dài trên gương mặt anh. Bàn tay cô vươn ra, như bị thôi thúc bởi một cảm giác xa lạ, muốn lau đi những giọt nước ấy.
“Có phải chị cũng giống như mẹ em không?”
“Cảm ơn em đã chịu đựng suốt thời gian qua.”
— “Bây giờ.”
“Ưm…!”
— “Trên mặt nước mờ ảo, ông nội nhìn xuống tôi. Bên cạnh ông, có một cậu bé đứng đó, chỉ lặng lẽ quan sát tôi chìm xuống.”
“Tôi không hát hay đâu. Sao anh lại muốn nghe?”
Hong In-ah đưa ô cho Hee-joo, rồi bước ra ngoài, để cơn mưa lạnh lẽo trút xuống người mình. Hoảng hốt, Hee-joo bước tới nhưng chị chỉ lắc đầu, từ chối. Một sự khước từ không lời.
“Vậy thì anh đi tìm cô bé đó đi, sao lại bắt tôi hát?”
Gương mặt anh hiện vẻ căng thẳng đến cực hạn. Một sự kìm nén, hoặc có lẽ là một cơn giận dữ. Vì bình thường anh luôn giữ vẻ vô cảm, nên cảm giác này lại càng trở nên lạ lẫm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng họ nói chuyện.
“…!”
Đó là một khoảnh khắc giao thoa giữa tự hành hạ bản thân và khao khát được an ủi.
[Không phải đâu, không thể nào…]
“Nhưng vì em, chị thực sự muốn quay về.”
Hee-joo cố gắng hiểu ý chị, nhưng câu hỏi ấy vẫn quá mơ hồ. Cô không tìm được câu trả lời, vậy mà Hong In-ah lại mỉm cười đầy ẩn ý.
Trầm ngâm, cô uống cạn lon bia rồi chậm rãi mở danh bạ.
— “Tôi mơ thấy mình rơi xuống một dòng sông đỏ thẫm, chìm sâu mãi.”
Hee-joo suýt sặc.
Một cảm giác kỳ lạ, khó gọi tên dâng lên trong lòng. Hong In-ah đang đứng trước mặt cô, người từng mạnh mẽ và tự tin, giờ lại toát lên sự bất an cùng khủng hoảng hơn bao giờ hết.
— “Sợ rằng một ngày nào đó… tôi sẽ lại bị nhấn chìm.”
Dù chỉ cầm điện thoại trong tay, cô lại có cảm giác như anh đang lẳng lặng hiện diện, phản chiếu rõ ràng trên ô cửa kính.
— “Từ nhỏ, tôi đã ghét những ngày mưa.”
— “Từ đó, tôi thường xuyên gặp ác mộng.”
Một đêm mà cô mong cơn bão cứ thế kéo dài.
Ngoài trời, sấm rền vang. Hee-joo rụt người lại.
Từng sống như chiếc cửa sổ truyền tải mọi suy nghĩ của chị gái, Hee-joo không thể nào không nhận ra sự thù địch ấy. Rõ ràng đến mức không thể làm ngơ. Một cơn đau âm ỉ dâng lên trong lồng ng.ực.
…Và yêu anh. Nhưng cô nuốt lại câu nói đó.
Chị gái cô quay người đi, thản nhiên bước giữa cơn mưa.
“Phóng viên Hong In-ah, báo Myeongji.”
Nụ hôn đang cháy bỏng giữa họ thoáng dừng lại. Baek Sa-eon khẽ run lên, cơ thể cứng đờ.
“…!”
— “Sống sao cho thoải mái với chính mình là được.”
Lần đầu tiên, Hee-joo có cảm giác như đang chạm vào thế giới nội tâm của anh.
— “Có lẽ cả đời tôi đã luôn sợ hãi.”
— “Hồi bé, tôi hay đi câu cá với ông nội.”
Cô siết chặt lon bia rỗng trong tay.
Chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh hôn lần nữa.
“……”
Nhìn gương mặt trắng bệch và đôi môi nhợt nhạt của anh, tâm trí Hee-joo bỗng quay cuồng.
Bộ vest ướt đẫm, nước nhỏ giọt từ mái tóc. Ánh mắt rực lửa, hơi thở lạnh buốt.
Ngày cô hạ quyết tâm ly hôn.
“Đừng hiểu lầm.”
— “Những chuyện như vậy là chuyện gì?”
Sự chấp nhận quá dễ dàng của anh khiến cô nghẹn lời.
Dường như, dù chẳng cố gắng, ly hôn cũng chẳng phải chuyện khó khăn đến thế…
“…!”
“Nhưng em đã bao giờ nghĩ đến chưa? Giữa hai chị em mình, cả hai đều từng không thể cất lời, ai mới là nàng tiên cá thực sự?”
“…!”
Đang mở lon bia, tay Hee-joo khựng lại. Cô với lấy điều khiển, nhấn nút tắt tiếng. Căn phòng lại chìm trong yên lặng.
Anh ngừng lại, chỉ còn tiếng bão gào thét. Cô không chắc âm thanh ấy đến từ phía mình hay phía anh.
“Em thực sự nghĩ rằng vị trí em đang đứng là của em sao?”
Đây không phải một câu hỏi. Nó là lời buộc tội, sắc nhọn như gai nhọn đâm thẳng vào tim Hee-joo.
“……”
“Dù có đổi giọng nói lấy con dao vàng, nếu không thể đâm xuyên trái tim hoàng tử, cuối cùng em cũng sẽ trở nên vô dụng thôi.”
Không lâu sau, một người đàn ông ướt sũng bước vào phòng khách.
— “Từ giờ trở đi, khi gặp một người đàn ông như vậy, hãy đón nhận tình yêu đó.”
“Chị đã đến trễ. Xin lỗi. Chị thực sự xin lỗi.”
“Hồi nhỏ, em rất thích nàng tiên cá.”
— “Hát đi.”
“Bao giờ anh về?”
Anh bật cười, một tiếng cười khô khốc.
Khát khao mãnh liệt khiến tim cô như muốn vỡ tung. Không biết từ lúc nào, họ đã vào phòng ngủ, cùng nhau ngã xuống giường.
Cuối cùng, cuộc gọi cũng kết nối. Nhưng không ai lên tiếng. Chỉ có hơi thở lặng lẽ hòa vào tiếng mưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không phải em đâu, Hee-joo.”
Khoảnh khắc này, đây là tất cả những gì cô có thể làm,an ủi anh theo cách dịu dàng nhất.
“…”
Cô đưa tay áp lên đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Cô vừa định mở lon bia khác nhưng khi nghe tiếng động, cô quay lại.
Những cái chạm nhẹ như lông vũ khiến hơi thở của Hee-joo dần trở nên hỗn loạn.
— “Có lẽ vì giọng hát của cô bé đó rất đẹp.”
— “Hồi nhỏ, có một lần tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi trốn vào một con hẻm nhỏ, và có một cô bé đã hát cho tôi nghe.”
Baek Sa-eon đè lên cô, gần như xé toạc chiếc áo cô đang mặc. Anh cúi xuống, môi lướt qua xương quai xanh, rồi lần lượt hôn lên trán, má, đến chóp mũi cô.
Một câu hỏi bình thường đến mức tầm thường.
Phải, ít nhất một lần, em muốn có anh. Để sau này không phải hối tiếc.
Một điều gì đó trong cô như sụp đổ—mong manh và chông chênh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu nói bất chợt khiến Hee-joo khựng lại.
Chương 49
Cô chưa từng nghĩ đến điều này. Nhưng bằng cách nào đó, Baek Sa-eon đã trao cho cô thứ mà chính cô từng muốn vứt bỏ.
“Hôm nay anh thế nào?”
***
“Cạn ly nào.” Cô lẩm bẩm.
Mọi thứ dường như đã trở nên vô nghĩa.
— “Bởi vì tôi và 406 đã từng làm chuyện đó với nhau rồi mà.”
Mười giờ đêm. Một khung giờ quen thuộc.
“……”
Vậy mà, cô lại thấy lạ lẫm. Gần như muốn khóc.
Lẽ ra cô nên thấy nhẹ nhõm. Nhưng ngược lại, chỉ có cảm giác kiệt quệ bủa vây. Cố gắng trấn tĩnh, cô lê bước vào bếp. Quá mệt để nấu nướng, cô mở tủ lạnh, lấy một lon bia.
— “Đêm đó, cơn ác mộng biến mất.”
Những lời ấy chạm đến một góc ký ức xa xăm. Cô mơ hồ nhớ về một thiếu niên từng nói rằng cậu ghét nước.
Cô khẽ nhíu mày.
Bàn tay Hee-joo hơi run rẩy, gần như co giật nhẹ.
“Trẻ con chỉ nhìn thấy những gì chúng muốn thấy.”
Đúng vậy… Đây chính là cách đàn ông đối xử với tình nhân.
Cô không thể hoàn toàn thấu hiểu cơn ác mộng ấy. Nhưng ít nhất, cô muốn thử. Vì nỗi sợ của Baek Sa-eon cũng không quá xa lạ với cô.
Không rõ ai là người bắt đầu trước, nhưng đôi môi họ đã chạm vào nhau.
“……”
Lời nói ấy mơ hồ, nhưng nghe như… một lời tuyên chiến.
Anh ôm cô thật chặt, gần như bám víu lấy cô. Có một nỗi hoang mang không rõ ràng, một sự tuyệt vọng mà cô không thể hoàn toàn nắm bắt.
“Không sao đâu.”
— “Vậy cũng được.”
Bên ngoài, mưa phùn từ lúc nào đã hóa thành bão.
Anh ấy đã gặp chuyện gì? Những cái đầu cá vàng là thế nào?
— “Đến cả chuyện đó còn làm rồi, một bài hát thì có gì to tát?”
— “Nhưng 406 rất đẹp. Ai cũng sẽ yêu em thôi. Dù em không giống ba mình, em cũng nên tìm một người có thể yêu em nhiều như thế.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất ngờ, anh siết chặt vòng tay, nhấc bổng cô lên.
Hee-joo là người mở lời trước, ánh mắt vẫn dõi theo những giọt nước mưa trượt dài trên ô kính.
Sự bất an của anh thấm vào cô, khiến cô nhớ lại thiếu niên dựa lưng vào vách tường trong góc tối, vừa khóc vừa buông lời chửi rủa.
Giọng nói trầm thấp vang lên.
“…”
Đôi mắt Hong In-ah ánh lên một thứ cảm xúc u tối, thù địch.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc ô, Hee-joo nhìn Hong In-ah, lòng ngập tràn lo lắng. Cuộc phẫu thuật đã thành công, thính giác chị ấy đã khôi phục. Nhưng sao trông chị lại tiều tụy đến thế? Trước đây, chị đâu có dáng vẻ này…
“Giống như ba tôi, chiều theo một người và để mặc người đó thao túng.”
Reng… reng… reng…
Dù không sống như ba nhưng mình cũng nên đón nhận tình yêu như vậy sao?
Kỳ lạ thay, sự im lặng này lại không khiến cô khó chịu.
— “Vì tôi ghét mùi của nước.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.