Khi Dòng Sông Ngừng Chảy
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Con Thiêu Thân Lý Trí
Nếu cậu có thể c·hết theo một cách có kiểm soát, một cách mà nếu năng lực không xảy ra thì vẫn có thể sống lại, thì đó sẽ là cách thử nghiệm hợp lý nhất.
“Con… con thấy lạnh nên đốt than, nhưng có lẽ đã quá kín. Con không ngờ nó lại làm con chóng mặt như vậy.”
Đó dường như không chỉ là hình ảnh phản chiếu mà giống như có một ai đó khác đang nhìn cậu từ phía bên kia của tấm gương. Cậu giật mình, một cơn choáng nhẹ ập tới.
Naz không do dự nó, nắm chặt “tay”.
Cậu kích động, mình thật sự có năng lực, cậu có thể quay lại sau khi c·hết, điều này có nghĩa là…Cậu bất tử.
Cô Jessi mỉm cười, tiếp tục câu truyện:
Cậu…quay trở lại rồi.
“Họ nói rằng nàng rất kỳ lạ. Không giống như những vị thần khác—không hùng mạnh như Thời Gian, không rực rỡ như Sinh Mệnh, không tràn đầy uy quyền như Sức Mạnh. Nàng chỉ quan sát.”
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, c·ái c·hết sẽ là điều kiện để kích hoạt năng lực.
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó.
Cậu cố gắng nhớ lại cảm giác cơ thể vỡ nát, hơi thở cuối cùng, cái lạnh đáng sợ khi ý thức bị bóp nghẹt.
Cậu vừa c·hết. Phải không?
Gió rừng lạnh lẽo quét qua, mang theo hơi ẩm và mùi máu tanh còn vương trên xác những con lợn rừng.
“Nếu không ai… tới…”
Sau khi mặc xong quần áo, cậu rời nhà tới giáo đường để đi học như bình thường. Hôm nay, cô Jessi lại kể chuyện. Lớp học vẫn như mọi ngày, nhưng có gì đó trong giọng cô khiến Naz chú ý hơn.
Đầu cậu bắt đầu nặng trĩu, mí mắt sụp xuống.
Marie quay lại, mỉm cười khi thấy con trai bước vào.
Naz giả vờ nằm dưới sàn.
“Hãy nhớ, mẹ sẽ đến kiểm tra mình trước khi ngủ. Nếu không c·hết, bà sẽ phát hiện ra”.
Hết chương 4
Cậu đẩy cốc nước trên bàn. Tiếng vang của thủy tinh vỡ gây sự chú ý của Marie.
Naz hơi chần chừ, nhưng rồi chỉ đáp gọn:
Cậu sờ tay lên ngực mình.
Đúng lúc này, trước khi Naz phát điên, một dòng chữ, rất đẹp hiện lên trong tâm trí cậu cùng với giọng nói:
Những người thợ săn xung quanh vẫn nói cười, bàn luận về chiến lợi phẩm. Không ai nhận ra cậu vừa biến mất rồi xuất hiện lại. Cậu nhìn vào bàn tay mình, rồi nắm chặt.
Trong mắt cậu ánh lên vẻ kích động, dòng chữ vẫn đang trôi nổi trong suy nghĩ.
Nhưng rồi, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong tâm trí cậu—một ý thức mong manh len lỏi giữa hai bờ ranh giới. Cậu không còn nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ, không còn cảm nhận được hơi ấm của than, chỉ còn sự tĩnh lặng tuyệt đối.
“Mình thật ngu ngốc.”
"Có lẽ con chỉ mệt thôi, sáng mai sẽ khỏe lại. Ngủ sớm đi con."
Mưa vẫn rơi.
Máu bắt đầu thiếu oxy trao đổi, bắt đầu chậm lại. Cơn choáng váng đến từ từ bao lấy đầu óc cậu, cậu đốt nén hương.
Một đứa trẻ đặt câu hỏi:
Cậu bắt đầu hoảng loạn, hơi thở gấp gáp tìm lấy oxy, nhưng đã quá muộn, mọi phân tử oxy đã bị thiêu cháy gần hết bởi cục than.
Nếu c·ái c·hết là điều kiện kích hoạt, cậu nên “thử” c·hết.
Cậu có thể thử một c·ái c·hết thực sự an toàn. Không, phải nói là nó it rủi ro hơn. Một c·ái c·hết lâm sàng.
“Nếu mình thực sự c·hết…”
Một ý niệm len lỏi vào tâm trí cậu, lạnh lẽo và kiên định.
Hiện sẽ ra liên tục mỗi ngày một chương đến hết mini-arc đầu tiên. Xin phiếu đi mọi người ơi!!!
Naz ngồi dậy, bàn tay siết chặt chăn. Cậu đã quyết định. Cậu sẽ tìm ra câu trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thậm chí cả Naz, người vẫn đang ngập trong suy nghĩ của chính mình, cũng không hỏi. Cậu không hoàn toàn tập trung, nhưng những từ "t·ử v·ong" "biến mất" cứ văng vẳng trong đầu cậu, như một tín hiệu bí ẩn mà cậu chưa thể giải mã.
“Ngốc quá! Lần sau đừng bao giờ làm vậy nữa. Nếu không phải chiếc ly rơi xuống, con có thể đã…”
“Naz! Con có sao không?”
Cậu định tiếp tục, nhưng lúc này Marie đang ở bên cạnh, hốt hoảng bắt lấy tay cậu, bà vội vàng xé mảnh váy của mình, quấn quanh ngón tay cậu, lo lắng trách mắng:
Tiếng vỡ của thủy tinh.
"Hôm nay con về trễ vậy? Cô Jessi kể chuyện gì thú vị sao?"
Lúc đó cậu b·ị t·hương rất nặng, thậm chí có lẽ cậu đ·ã c·hết. Cậu ngẫm nghĩ, hay là b·ị t·hương sẽ kích hoạt nó?
Cậu xoa thái dương, nhìn lại trong gương hình ảnh đã biến mất, cậu tự hỏi:
Thời gian trôi qua chậm chạp.
"Nếu mình đ·ã c·hết. Nhưng nếu điều đó là thật, vì sao mình con ở đây?"
Một lực hút mạnh xuất hiện kéo cậu đi, như một xoáy nước kéo cậu chìm vào cõi vô định.
Rồi cơn buồn ngủ kéo theo mà đến như một cơn sóng dữ.
Cậu tỉnh táo lại. Bắt đầu làm theo kế hoạch định sẵn.
Cậu đã thành công.
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Nếu cậu c·hết theo cách khác thì sao? Nếu cậu đẩy bản thân đến sát lằn ranh hơn thì sao? Liệu năng lực này có bất kỳ điều kiện nào không?
Một vài đứa trẻ khẽ xì xào, nhưng Jessi tiếp tục, giọng đều đều như kể một câu chuyện cổ xưa không ai còn nhớ rõ.
Bóng đêm bao phủ lấy cậu, ý thức chìm vào bóng tối.
Marie run rẩy, ôm lấy cậu chặt hơn. Duke thì thở dài, vỗ vai cậu:
Là thật sự, cậu thực sự có năng lực. Cái c·hết là điều kiện kích hoạt nó.
Nhưng cậu cũng kiểm chứng được một điều.
Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên.
“Tong…tong…”
Chương 4: Con Thiêu Thân Lý Trí
“Nếu mẹ không nghe thấy…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không nghĩ đến nhiều thứ, cậu đi đến tủ thay quần áo, nhưng khi định lấy áo ra, cậu bất giác nhìn vào tấm gương, gương mặt của một đứa trẻ, rất thanh tú, đôi mắt màu xanh lá hơi kỳ lạ. Bỗng nhiên cậu lại thấy gương mặt ấy be bét máu, làn da tái nhợt.
“Hôm nay, chúng ta sẽ nói về một trong chín vị thần đầu tiên. Người ta gọi nàng là Tử Vong.”
Cậu lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ. Cậu không thể để bản thân trôi vào những suy luận vô căn cứ. Mọi thứ cần một lời giải thích hợp lý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Naz rời đi vách núi, trở lại với đám trẻ, không ai nhận ra rằng Naz vừa rời đi. Trên đường về, Naz vẫn đang suy nghĩ, làm sao để “c·hết” một cách an toàn?
“Cậu có muốn quay lại không?”
Marie lo lắng đặt tay lên trán cậu, nhưng không nhận ra gì bất thường, không nóng, cũng không lạnh. Trong ánh mắt bà đầy lo lắng, nhẹ nhàng nói với Naz:
Chiều hôm đó, Naz cùng lũ bạn chơi ở trong rừng, Naz lặng lẽ rời lũ trẻ, lẻn tới một vách đá, nhìn xuống vách núi cao, cậu chắc ccậu mình sẽ c·hết nếu rơi xuống đây.
Duke thấy vậy cũng trợ giúp vài câu:
“Nếu mình thực sự đ·ã c·hết… thì làm sao mình có thể quay lại?”
Cậu cần kiểm chứng. Nhưng kiểm chứng như thế nào? Nếu đây chỉ là một ảo giác, hay một giấc mơ chắp vá bởi sự sợ hãi của chính cậu? Nhưng không, cơn đau đó, hơi thở nghẹn lại, từng tế bào trong cơ thể bị xé toạc—tất cả đều chân thực hơn bất cứ cơn ác mộng nào.
Naz siết chặt tay. Những câu hỏi mới bắt đầu hình thành trong đầu cậu.
Cậu đốt một viên than trong lò nhỏ, hơi nóng bắt đầu lan tỏa trong không gian kín. Cậu nhìn ngọn lửa nhảy múa, cảm nhận hơi ấm dần bao trùm.
Một khoảnh khắc vô tận. Có thứ gì đó, hoặc ai đó, đang dõi theo cậu.
Sau một thời gian vui mừng, cậu cũng nhận ra mình bắt đầu thở một cách khó khan, hẳn là oxy cũng đang dần cạn kiệt.
“Naz, sao con lại bất cẩn như thế.”
Cậu hô hấp từng hơi nặng nề, trái tim cũng nghẹn lại, cậu muốn kêu cứu, nhưng không có hơi thở để cậu làm điều đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn vào mảnh vải đỏ thẫm máu, một cơn đau truyền dần tới não bộ, vừa rồi adrenalin đã giúp cậu tạm thời không cảm giác đau đớn, nhưng bây giờ hết rồi, cậu bây giờ mới nhận ra rằng mình ngu ngốc đến mức nào.
Naz cũng gật đầu:
Naz muốn đi mở cửa sổ, nhưng tay chân cậu bủn rủn, ngã vật xuống sàn.
Tay cậu run lên. Cậu cố giữ tỉnh táo, nhưng cảm giác choáng váng ngày càng mạnh. Trái tim đập chậm dần, từng nhịp, từng nhịp kéo dài hơn trước.
Sáng hôm sau, khi đang giúp mẹ thái rau, cậu bỗng chợt nhìn vào con dao, bắt đầu tự đặt câu hỏi, vì sao cậu có thể sống lại?
Cô dừng lại, ánh mắt quét qua lớp học, như thể chờ đợi một câu hỏi. Nhưng không ai lên tiếng.
Naz cúi đầu, giả vờ hối lỗi. Cậu không muốn họ nghi ngờ. Cậu không muốn ai biết về năng lực của mình.
Mọi thứ như vừa trải qua vậy, cứ như cậu thật sự trải qua nó. Nhưng hình như cậu đã trải qua thứ gì đó. Hay nói là nơi nào đó, lạnh lẽo, u tối và một ai đó?
“Không sao đâu Marie, dù sao cũng thức cả đêm, chỉ cần một giấc ngủ sẽ ổn thôi.”
Naz thật sự hoảng loạn rồi, cậu bắt đầu vung “tay” gào thét, kêu gọi, nhưng thứ đáp lại cậu là bóng đen vô tận, một sự vô định.
“Cậu có muốn quay lại không?”
Nếu cậu có thể quay lại, thì giới hạn của nó nằm ở đâu?
Naz mở mắt.
Cậu đ·ã c·hết. Và trong khoảng khắc giữa sự sống và c·ái c·hết, cậu cảm thấy có ai đó.
Nhưng Naz không quan tâm điều đó, cậu đang cố gắng giữ đầu óc mình mạch lạc, nhưng xung quanh quá ồn ào, suy nghĩ của cậu cứ đứt quãng.
Hai người đứng trước cửa, ánh mắt hoảng loạn khi nhìn thấy Naz ngã dưới sàn. Duke vội vàng lao vào, đỡ cậu dậy.
Trên đường về nhà, tâm trí cậu vẫn còn bị câu chuyện về Tử Vong ám ảnh. Những lời kể của cô Jessi không đơn thuần chỉ là một truyền thuyết xa xưa.
“Con không sao đâu ạ.”
Naz gật đầu, nhưng trong lòng cậu biết mình sẽ không thể dễ dàng quên đi câu chuyện này.
Mặt trời dần khuất sau rặng núi xa, bóng tối chầm chậm nuốt lấy con đường nhỏ dẫn về nhà. Naz bước chậm lại, ánh mắt vô thức lướt qua những bóng cây nghiêng ngả trong gió. Không hiểu sao, cậu có cảm giác như ai đó đang dõi theo mình. Một sự hiện diện không thể giải thích.
"Một câu chuyện cũ về một vị thần. Chẳng có gì đặc biệt."
"Thần thoại luôn có những điều kỳ lạ của nó. Nhưng dù sao, con cũng không nên để tâm quá nhiều. Giờ thì rửa tay rồi ăn cơm nào."
Những giọng nói rì rầm, không rõ ràng, không thuộc về thế giới này. Cảm giác ấy không phải nỗi sợ, mà là một thứ gì đó sâu xa hơn, khó diễn tả hơn.
Suy nghĩ đó thôi thúc cậu. Cậu cần một cách để kiểm chứng. Nhưng không thể liều mạng một cách ngu ngốc. Cậu cần một thử nghiệm có kiểm soát, một cách để c·hết nhưng vẫn có thể sống sót nếu năng lực không hoạt động.
Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Nói xong cậu cúi đầu xuống ăn cơm.
Không khí trong phòng từ từ trở nên ngột ngạt hơn. Cậu hít một hơi, rồi một hơi nữa.
Nghe thật vô lý! C·hết nhưng an toàn?
Sự bất an lan tỏa, cậu bắt đầu cố gắng vùng vẫy, nhưng thấy mọi thứ như nhẹ bẫng, cứ như cơ thể không tồn tại.
Hình như có tiếng nước chảy, Naz mở mắt, cậu hoang mang nhìn xung quanh, u tối, tĩnh lặng, không có điểm cuối.
Cậu đã chứng minh được điều cậu nghi ngờ.
Sáng hôm sau, Naz tỉnh dậy trên giường, tay bỗng bất giác đưa lên ngực, nơi đáng lẽ phải có một cái lỗ lớn. Naz thở dốc. Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương. Một tay đưa lên cổ, áp chặt vào làn da như để xác nhận rằng mình vẫn còn sống. Cậu bị một con lợn rừng to lớn tông phải, cơ thể bị xé toạc, cậu gào khan trong đau đớn, cha mẹ khóc, Andi hoảng loạn, còn cậu cứ thế c·hết đi.
Naz đứng lặng giữa rừng, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay lạnh toát. Hơi thở cậu dồn dập, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng không phải vì thời tiết, mà vì điều gì đó sâu thẳm bên trong cậu đang gào thét.
“Không sao, con chỉ hơi mệt sau chuyến săn thôi.”
Naz ngồi ngẩn ngơ trong lớp, cứ thế đến hết buổi.
“Cô Jessi, tại sao nàng biến mất vậy?”
Mẹ lao tới cố mở cửa, nhưng cửa đã khóa. Duke lao tới, đạp mạnh kiến bản lề bung ra.
Giọng nói ấy không đến từ hướng nào cả, nó xuất hiện từ trong sâu thẳm cậu, giọng nói xa xăm, lạnh lẽo.
Trò chơi chưa kết thúc...
Marie bật cười.
Cậu hối hận vì sự ngu ngốc của mình, nỗi sợ hãi len lỏi trong từng tế bào.
Cậu có thể quay lại từ c·ái c·hết.
Giấc mơ quá chân thực khiến cậu rùng mình. Hơi thở cậu nặng nề, lồng ngực phập phồng như thể vừa mới trốn thoát khỏi tử thần. Cậu đưa tay lên cổ, áp chặt lên làn da mình như để xác nhận rằng bản thân vẫn còn sống.
Naz gật đầu, chờ đến khi mẹ rời đi, rồi bắt đầu chuẩn bị.
Cảm giác đau rát từ hơi thở cuối cùng trong giấc mơ vẫn chưa tan đi. Mình... thực sự đ·ã c·hết sao?
“Chuyện quái gì vậy?”
Lúc đó có gì đặc biệt không?
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo.
…
Naz cảm thấy đầu óc mình dạo này dùng không tốt, có lẽ là ảnh hưởng của ảo giác. Nhưng bỗng nhiên một tia sáng lóe ra trong đầu.
“Không ai biết cả, có lời đồn rằng nàng chỉ xuất hiện khi một điều gì đó kết thúc. Khi một sự kiện qua đi, khi một vị thần không còn vai trò gì nữa, nàng sẽ lặng lẽ bước đến, thu lấy những gì còn sót lại.”
Cậu khóa cửa lại từ bên trong. Một chiếc ly nước được đặt cẩn thận trên mép bàn, cắm ở dưới đó một nén hương, trước khi mất ý thức, cậu sẽ đốt nó, nén hương làm điểm tựa cho cái cốc, nếu cậu ngất đi quá lâu, hương sẽ cháy hết, cái cốc mất đi điểm tựa sẽ rơi xuống, tiếng vỡ sẽ thu hút sự chú ý.
Một câu chuyện tưởng chừng mơ hồ, nhưng lại khớp đến kỳ lạ với trải nghiệm của chính cậu.
Naz đi theo đoàn thợ săn về làng, trong đầu vẫn bủa vây đầy những suy nghĩ, xung quanh cậu, những thợ săn vẫn vui vẻ vì đã có rất nhiều thịt cho mùa đông, lớp da của con lợn đầu đàn có thể trở thành một lớp chăn ấm.
…
Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
“Mẹ, con hơi mệt, con đi ngủ nhé.”
Marie hơi lo lắng, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Naz. Không có phản ứng. Marie vỗ nhẹ vai cậu. Naz bừng tỉnh từ những suy nghĩ hỗn loạn. Marie hơi lo lắng:
Cậu hít một hơi mạnh, như thể chưa từng được thở, cậu nhìn xung quanh, vẫn là phòng mình, than vẫn đang cháy.
“Naz, con ổn chứ?”
Nghĩ xong, Naz lấy con dao, cứa vào ngón tay mình. Lưỡi dao sắc cứa qua da thịt, cậu có thể cảm nhận được một cảm giác sắc lạnh xuyên qua da thịt, giống như một tia lạnh lẽo đang theo lưỡi dao vào trong xương cốt.
“Có, đưa tôi quay lại.”
Cậu cần biết. Cậu cần hiểu. Và cậu cần thử nghiệm.
Marie ôm chặt lấy cậu, giọng bà run rẩy.
Naz lạnh người.
“Nếu…”
Naz chớp mắt, cố gắng điều hòa nhịp thở. Cậu nhìn quanh lò than vẫn cháy âm ỉ, chiếc ly đã vỡ vụn trên nền đất. Cậu nhanh chóng tìm lời biện hộ.
Đêm xuống, căn nhà tĩnh lặng. Naz nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà. Những ý nghĩ cứ quấn lấy cậu, không để cậu yên.
"Nếu mình thực sự có thể quay lại từ c·ái c·hết…?"
Những lời kể không dứt khoát, như thể chính cô cũng không hoàn toàn tin vào những gì mình đang nói, hoặc đơn giản là câu chuyện quá cũ kỹ, quá xa lạ để ai đó có thể xác minh.
Jessi dừng lại một chút, mắt lướt qua đám trẻ đang ngồi phía dưới. Không ai phản ứng đặc biệt, nhưng có một không khí mơ hồ len lỏi trong lớp học.
Cậu trở mình, tim đập mạnh khi một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Một giả thuyết mà cậu không thể bỏ qua.
Bóng đêm bên ngoài vẫn tĩnh lặng như vậy.
Bị thương sẽ k·hông k·ích hoạt “năng lực”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không ai thực sự hiểu nàng. Khi các vị thần khác chơi đùa, nàng đứng từ xa quan sát. Khi họ tạo ra quy luật của thế giới, nàng chờ đợi. Và rồi, một ngày, khi các vị thần được ban tên gọi chính thức, nàng biến mất.”
Cái c·hết không còn là thứ để sợ hãi nữa.
Trong suốt bữa cơm, Marie thấy Naz hơi lạ, cậu cứ ngồi thẫn thờ, nhìn đăm đăm vào khoảng không, bát cơm canh cá của cậu đã nở trương phềnh từ bao giờ.
Cậu nhìn vào bàn tay của mình, có ý định thử chặt nó, nhưng ngay lập tức bị tát bay, cậu không ngu ngốc đên mức đó, với lại, chặt tay sẽ rất đau. Nhưng mà cậu có thể thử một chút.
“Mình…c·hết rồi.”
Naz nhìn mẹ mình lo âu, không muốn bà ấy để tâm, cười với Marie:
Về đến nhà, Naz nhìn thấy mẹ đang nấu bữa tối. Mùi canh nóng hổi lan tỏa khắp gian bếp, mang lại cảm giác bình yên mà cậu đột nhiên cảm thấy xa lạ. Thế giới của cậu đã thay đổi, dù tất cả xung quanh vẫn giữ nguyên như trước.
"Nàng chỉ quan sát khi mọi thứ diễn ra, rồi khi tất cả kết thúc, nàng mới bước vào cuộc chơi."
Nhưng mà, Naz tự vả mình một cái, không hiểu chính mình đang suy nghĩ ngu ngôc cái gì, phải chăng một giấc mơ hay cơn ảo giác cho cậu tự tin cho rằng mình đặc biệt?
Cậu bình tĩnh lại.
Không có máu. Không có lỗ thủng. Cơ thể vẫn nguyên vẹn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu run lên. Không phải vì lạnh, mà vì không thể lý giải nổi điều này.
Hình như nó là một giấc mơ? Hoặc là một ảo giác. Nhưng cậu nhớ rõ cơn đau dữ dội khi xương sườn gãy nát, hơi thở bị bóp nghẹt bởi máu tràn vào phổi. Nhưng bây giờ cậu vẫn còn ở đây. Mọi thứ hoàn toàn giống như trước khi c·hết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.