Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khí Vận
Unknown
Chương 10: Lời tự thú
Xin chào tất cả đọc giả, đi đến được chương này, bản thân tôi cũng phải bất ngờ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể viết được một đoạn văn hoàn chỉnh, nữa là cả một chương truyện dài như thế này. Nhưng sau tất cả những khó khăn, những lần viết đi viết lại, cuối cùng tôi cũng đã viết ra được nó. Dù câu chuyện có hay hoặc dở, tôi cũng cảm thấy rất tự hào về bản thân mình và sẽ cố gắng kiên trì đến cùng.
Trước đây rất lâu, trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng không tìm được truyện nào đọc ưng ý, với cái thói quen nhanh chán của mình, tôi dần hình thành một cách đọc truyện kỳ lạ: chỉ đọc phần giới thiệu và tiêu đề chương. Thật sự thì cách đọc này cũng rất chán, nhưng để g·iết thời gian, và cũng do bản tính tò mò, tôi vẫn tiếp tục duy trì nó. Tôi tự hỏi liệu đằng sau những tiêu đề chương hấp dẫn kia là những câu chuyện thú vị ra sao, những tình tiết bất ngờ nào đang chờ đợi. Mỗi một tiêu đề chương lại khơi gợi trong tôi một sự tò mò, một mong muốn được khám phá, dù rằng tôi biết mình sẽ không đọc hết toàn bộ câu chuyện.
Đôi khi, trong những lúc đọc lướt như vậy, những ý nghĩ manh nha về việc viết một câu chuyện của riêng mình lại nảy ra trong đầu tôi. Nhưng thật sự, đó chỉ là những sự tưởng tượng thoáng qua khi tôi đọc được một đoạn văn hay nào đó, nghe được một bản nhạc du dương, xem một phân cảnh phim ấn tượng, hay thậm chí chỉ là khi quan sát một sự vật vô tri vô giác nào đó. Tôi tự tưởng tượng, tự thay thế bản thân mình vào vai nhân vật chính trong những câu chuyện ngắn ngủi đó, tự yy thần thánh hóa bản thân, ban cho mình những sức mạnh phi thường, những khả năng đặc biệt. Tôi đắm chìm trong thế giới tưởng tượng của riêng mình, nơi tôi là người hùng, là trung tâm của mọi sự chú ý. Nhưng thật lòng mà nói, tôi biết rằng đó chỉ là một suy nghĩ viển vông, một giấc mơ hão huyền, một đoạn hùng ca vớ vẩn tự biên tự diễn trong đầu. Muốn viết nên một câu chuyện thật sự, một cuộc đời thật sự, tôi biết mình không có khả năng. Tôi thiếu kinh nghiệm, thiếu kỹ năng, và hơn hết, tôi thiếu sự kiên trì.
Đôi lúc, cách một đoạn thời gian, những ý nghĩ tào lao về việc viết lách lại ùa về trong tôi. Ban đầu, khi mới manh nha ý định viết truyện, tôi đã tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ viết truyện thể loại đồng nhân. Vì thật sự vào thời điểm đó, và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn khá thích đọc truyện đồng nhân. Có một số tác phẩm gốc mà tôi rất thích cốt truyện, nhưng lại không thích một số chi tiết, một số nhân vật, hay một số tình tiết trong đó. Tôi muốn viết lại nó theo cách của riêng mình, theo ý thích của bản thân. Nhưng rồi tôi nhận ra một sự thật phũ phàng: tôi đã quên mất cốt truyện gốc rồi. Vì đã đọc quá nhiều tác phẩm đồng nhân tương tự, tôi bị lẫn lộn giữa cốt truyện gốc và các phiên bản đồng nhân khác. Tôi không còn phân biệt được đâu là nguyên tác, đâu là sản phẩm sáng tạo của người khác. Tôi muốn viết, nhưng trong thâm tâm lại có một cái gì đó thôi thúc tôi không được p·há h·oại một cách vô tri cốt truyện gốc. Nếu muốn thay đổi, tôi phải thay đổi một cách hợp lý, như một sự tôn trọng của bản thân đối với tác giả của tác phẩm gốc. Nhưng tôi nhận ra rằng mình chẳng nhớ gì cả, và bộ não của tôi cũng không đủ lớn để có thể chế chác, sáng tạo ra những tình tiết mới mẻ và hấp dẫn.
Một thời gian sau, tôi đọc khá nhiều truyện liên quan đến thể loại mạt thế. Một ý nghĩ về việc viết truyện mạt thế lóe lên trong đầu tôi. Lần này, tôi thật sự bắt tay vào viết. Nhưng… chỉ viết được vỏn vẹn hai chương thì tôi lại chìm vào trầm tư, suy nghĩ về những thứ tào lao hơn: bối cảnh câu chuyện sẽ ra sao, sự vật sẽ thay đổi như thế nào, con người sẽ hành xử ra sao trong thế giới hậu tận thế… Bản thân tôi là một FA chính hiệu, nên khá đam mê với các thể loại harem, nhiều gái. Các bạn có thể nói tôi điểu ti cũng được, cuộc sống này chỉ có một lần, tôi cũng chẳng ngại mà thừa nhận sở thích của mình. Tôi tưởng tượng ra những cảnh hậu cung, những mỹ nữ vây quanh, những cuộc phiêu lưu tình ái giữa chốn loạn lạc. Nhưng rồi tôi lại vấp phải một vấn đề nan giải: làm sao để kết hợp yếu tố harem vào một thế giới mạt thế đen tối và tàn khốc?
Tôi chợt nhận ra rằng suy nghĩ của mình còn quá non nớt. Đối với thế giới quan của tôi, tận thế, mạt thế là một thế giới đen tối đến cùng cực về nhân cách, lòng người. Thì làm sao có chuyện dễ dàng vẽ nên một bức tranh mơ mộng, lãng mạn được cơ chứ? Việc xây dựng nhân vật, đặc biệt là lòng người trong bối cảnh hỗn loạn như vậy, là một thách thức quá lớn đối với tôi. Tôi không nghĩ ra được, và tôi cũng không quá muốn mình suy nghĩ quá hắc ám, ít nhất là vào lúc này, khi tôi còn rất trẻ.
Tôi cũng từng cân nhắc việc viết những câu chuyện đơn giản, dễ tiêu thụ như mì ăn liền, giống như một số thể loại truyện Trung Quốc đang thịnh hành. Tuy nhiên, sâu thẳm trong tôi lại luôn có một sự phản kháng với lối viết này. Lý do tôi bắt đầu viết truyện chính là vì tôi cảm thấy nhàm chán và không hài lòng với những câu chuyện na ná nhau, thiếu chiều sâu và dễ đoán.
Đối với tôi, viết lách không chỉ đơn thuần là sắp xếp câu chữ, mà còn là quá trình sáng tạo, thể hiện cá tính và quan điểm riêng. Viết một câu chuyện "mì ăn liền" có thể dễ dàng, nhưng nó không mang lại cho tôi sự thỏa mãn về mặt sáng tạo. Chính vì vậy, tôi đã quyết định tự mình xây dựng một câu chuyện, một thế giới riêng, với những nhân vật và tình tiết do chính tôi tưởng tượng ra. Đó chính là nguồn gốc ra đời của câu chuyện này.
Tôi không dám chắc về tương lai của câu chuyện, liệu nó sẽ được đón nhận hay bị lãng quên. Nhưng trong thâm tâm, tôi khao khát được hoàn thành nó, bất kể kết quả ra sao. Dù câu chuyện có thể còn nhiều thiếu sót, chưa hoàn hảo, nhưng đó là đứa con tinh thần mà tôi đã dồn tâm huyết và nỗ lực để tạo nên. Bản thân việc viết lách đã là một niềm vui, một cách để tôi thỏa mãn những ý tưởng bay bổng, những giấc mơ hoang đường trong tâm trí.
Những suy nghĩ, những mộng tưởng nếu chỉ giữ trong đầu thì rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian. Nhưng khi được viết ra, chúng sẽ trở thành một thứ gì đó hữu hình, một dấu ấn, một kỷ niệm mà tôi có thể tự hào.
Việc chia sẻ câu chuyện này cũng xuất phát từ một chút hư vinh nho nhỏ, mong muốn được người khác biết đến và công nhận. Tôi cũng hiểu rằng, việc đưa tác phẩm của mình ra công chúng đồng nghĩa với việc phải đối mặt với những lời khen chê, thậm chí là những chỉ trích gay gắt. Nhưng tôi tin rằng, dù là khen hay chê, thì đó cũng là một nguồn động lực để tôi tiếp tục hoàn thiện bản thân và câu chuyện của mình. Biết đâu đấy, những phản hồi từ độc giả sẽ giúp tôi nhìn nhận tác phẩm từ nhiều góc độ khác nhau, từ đó phát triển và hoàn thiện nó hơn.
Về nội dung câu chuyện, tôi đã có một dàn ý sơ bộ, một vài ý tưởng về cái kết, nhưng tất cả đều còn rất mơ hồ và chưa được trau chuốt kỹ lưỡng. Tôi không có tham vọng tạo ra một tác phẩm đồ sộ, phức tạp với những tình tiết ly kỳ, những cú twist bất ngờ như những tác giả lão luyện khác. Tôi chỉ đơn giản là muốn viết ra những điều mình thích, những điều mình mong muốn được thấy trong một câu chuyện. Tôi tự nhận mình chỉ là một "con mèo con mới sinh" trong lĩnh vực viết lách, còn rất nhiều điều cần học hỏi và trau dồi. Nhưng tôi tin rằng, với niềm khát khao của mình, tôi sẽ dần hoàn thiện bản thân và mang đến cho đọc giả những câu chuyện ngày càng chất lượng hơn. Câu chuyện này, với tôi, giống như một hành trình khám phá, một cuộc phiêu lưu vào thế giới của trí tưởng tượng, nơi tôi có thể tự do sáng tạo và thể hiện bản thân. Và tôi hy vọng, hành trình này sẽ mang lại cho tôi, và cả những người đọc, những trải nghiệm thú vị và đáng nhớ.
Nhân tiện đây, mọi người có truyện nào hay hay thì comment cho mình biết để đọc với nhá. Mình khá thích các thể loại đồng nhân, mạt thế, quân sự. Đặc biệt pha lẫn một chút tình cảm và "harem một chút "nữa thì tuyệt vời.
Chân thành gửi lời cám ơn đến tất cả đọc giả thân mến