Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 9: Chia ly

Chương 9: Chia ly


Bữa cơm tối ấm cúng vừa kết thúc, những tiếng cười nói rôm rả dần lắng xuống, nhường chỗ cho không khí yên tĩnh, thư thái. Trên bàn ăn, chén đĩa đã được dọn đi, thay vào đó là ấm trà nóng hổi tỏa hương thơm dìu dịu. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, phản chiếu lên gương mặt mỗi người vẻ thanh thản, mãn nguyện.

Hương trà thoang thoảng lan tỏa, hòa quyện cùng không khí ấm áp, tạo nên một khung cảnh đoàn viên thật yên bình và thiêng liêng. Mọi người thong thả nhâm nhi tách trà nóng, tận hưởng dư vị ngọt ngào sau bữa ăn và chuẩn bị cho cuộc trò chuyện quan trọng sắp tới .

"Cạch" ở ghế chủ vị, thanh niên nhẹ đặt tách trà xuống, lần lượt liếc nhìn từng người đang có mặt, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của tất cả. Đạm nhiên ngước xuống nhìn tách trà trong, xoay xoay vài cái, thanh niên ngước lên chăm chú nhìn vào Trần Phong, thấy hắn ngồi ngay ngắn một cách nghiêm chỉnh, thanh niên tỏ vẻ hài lòng, giọng bình thản cất lên:

" Chuyện con nhờ, ta đã xử lí, thứ kia, con cứ yên tâm sử dụng...có lẽ sẽ giúp con được phần nào" .Nói rồi gã thanh niên phất tay, một tia sáng từ tay hắn bay vụt đến Trần Phong, xuyên thẳng vào mi tâm hắn, biến mất.

Trần Phong lập tức nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, thấy cảnh này, không ai dám lên tiếng, tất cả đều im lặng chờ đợi.

Thời gian một chung trà sau...

Trần Phong vẻ mặt phấn khởi, vui vẻ chắp tay cung kính với gã thanh niên:

" Đa tạ sư tổ đã thành toàn...nhưng...?" đang hào hứng nhưng được nửa chừng lông mày hắn lại nhíu lại, vẻ ngập ngừng như muốn hỏi. Thấy vẻ mặt của hắn, gã thanh niên cũng không giấu giếm: " Yên tâm mà sử dụng,... ta đã đảo ngược tính chất đó, sẽ không ai biết được ngươi sở hữu nó,...mà ngươi sẽ là người biết bọn chúng là ai..." giọng tên thanh niên chậm rãi, kiên định, khẳng định lời nói của mình.

Trần Phong nghe vậy, vẻ mặt lại hào hứng, phấn khởi trở lại, nụ cười tươi rói lộ ra hàm răng trắng muốt, nhưng sâu thẳm trong tâm trí, vẻ nghi hoặc vẫn le lói không tiêu tan.

Tuy không ai biết gã thanh niên kia và hắn đang trò chuyện về vấn đề gì. Nhưng nghe ra có thể giúp thêm một phần sức mạnh cho Trần Phong, bọn họ cũng vui vẻ.

Khi không khí đã lắng xuống, một gã trung niên lúc này mới đứng dậy, gã nhìn Trần Phong một cái, rồi cung kính chắp tay với thanh niên.

" Bẩm tiền bối, nay Kiêu Nhi đã có thân phận mới, vì tạo thêm cho nó một vỏ bọc an toàn và hoàn hảo hơn, thiết nghĩ..."

Không cần gã trung niên phải nói hết lời, tên thanh niên đã biết ý hắn muốn gì.

"Hùng tiểu tử, ngươi chẳng lẽ còn không biết bản tính của tên tiểu tử này sao,..." tên thanh niên miệng nở một nụ cười bí hiểm, giọng nói tràn đầy thâm ý mà nhìn Lãnh Kiêu Hùng. Phải, đây là gã trung niên đã đi cùng tên thanh niên, gã là gia chủ hiện tại của Lãnh gia.

Nghe được lời trêu đùa này, Lãnh Kiêu Hùng cũng tằng hắn một cái, ánh mắt quỷ dị nhìn lấy Trần Phong, không chỉ gã, mà ánh mắt tất cả mọi người nhìn Trần Phong vô cùng quỷ dị, đặc biệt là 3 mỹ nhân đang ngồi cạnh hắn lúc này, tay đã lặng lẽ không biết từ khi nào mò đến bên hông của hắn rồi...

Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt soi mói đó, Trần Phong tằng hắn cười ngượng một cái, tay gãi đầu trông có vẻ vô tội, ánh mắt thì né tránh không dám tiếp xúc bất kì ai, đặc biệt là ba mỹ nhân bên cạnh đang nhìn hắn bằng ánh mắt cá c·hết. Tâm trạng của hắn đang vô cùng đau đớn, bị mọi người nghi ngờ nhân phẩm, tâm hắn đau a, mà còn đau hơn khi cơ thể hắn đang phải cảm nhận cơn đau từ bên hông truyền đến.

"Đáng đời..." tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ.

......Ta là đường phân cách......

Cuộc bàn luận kéo dài gần hai canh giờ, không khí trong căn nhà tranh nhỏ trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Mỗi lời nói, mỗi ý kiến được đưa ra đều mang theo sức nặng của trách nhiệm và sự lo lắng cho tương lai.

Ánh sáng leo lét hắt lên những gương mặt căng thẳng, mệt mỏi. Cuối cùng, sau những tranh luận gay gắt và cân nhắc kỹ lưỡng, từng người một lặng lẽ đứng dậy, chắp tay cung kính hướng về phía gã thanh niên vẫn ngồi điềm tĩnh như tượng đá. Họ lần lượt rời khỏi căn nhà tranh, bước chân nặng trĩu như mang theo cả gánh nặng của cuộc bàn luận vừa kết thúc.

Bóng tối như dần bao trùm lấy căn nhà, chỉ còn lại hai người vẫn ở yên vị trí cũ. Đó là gã thanh niên với vẻ mặt điềm đạm, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả biển trời tâm sự, và Trần Phong, người vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, dường như đang chìm sâu trong suy nghĩ của riêng mình. Sự im lặng bao trùm lên không gian, chỉ còn tiếng thở đều đặn của hai người.

......

Nửa canh giờ sau...

......

Trần Phong bước chân ra khỏi căn nhà tranh, liếc nhìn xung quanh. Chỉ thấy ngay cạnh bờ hồ, nơi ban sáng còn diễn ra một trận cờ nảy lửa, giờ đây ba gã trung niên Trần Lực, Trần Lộc và Lãnh Kiêu Hùng đang ngồi rôm rả, cười đua nói chuyện. Phía không xa cạnh gốc cây cổ thụ trung tâm của 'làng' ba mỹ nhân tuyệt sắc hương trời đang lặng lẽ nhìn lấy hắn, các nàng đã dõi theo cánh cửa gỗ của căn nhà tranh suốt nửa canh giờ qua.

Trần Phong khẽ ngước nhìn lên bầu trời đầy sao của nơi này, lắc đầu vứt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, nhẹ nhàng cất bước đến chỗ ba nàng mỹ nhân. Ánh trăng bàng bạc phủ lên gương mặt ba người con gái một vẻ đẹp huyền ảo, đẹp như tiên nữ giáng trần.

Ngắm nhìn vẻ đẹp dịu dàng của các nàng, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều tâm sự. " Các nàng...vẫn luôn đẹp như vậy" Giọng nói của Trần Phong non nớt nhưng phá lệ trầm thấp, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Ba nàng mỹ nhân mỉm cười, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt hắn. Được một lúc lâu, đôi mắt Lãnh Thiên Tâm không nhịn được mà rơi lệ.

" Bọn th·iếp... Đợi chàng trở về". Nói rồi nàng khẽ khuỵa người người, đôi môi mềm mại như cánh hoa đào hé mở, e ấp tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng in lên môi hắn một nụ hôn thoáng qua, nhanh như chớp, rồi lại lưu luyến như gió thoảng. Hương thơm dịu dàng thoang thoảng từ mái tóc nàng khiến hắn ngây ngất. Lãnh Thiên Mị thấy vậy, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, nàng cũng khẽ khuỵa người xuống, đôi mắt long lanh như sao trời nhìn sâu vào mắt hắn, tặng cho hắn một nụ hôn mãnh liệt hơn, nồng nàn và ngọt ngào như mật ong đầu mùa, khiến cho không gian xung quanh như ngưng đọng lại. Nụ hôn ấy chứa đựng bao nhiêu tình cảm sâu đậm, vừa cuồng nhiệt lại vừa dịu dàng, như muốn hòa quyện hai tâm hồn vào làm một. Đôi môi mềm mại của nàng mơn trớn trên môi hắn, khiến hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp và hương thơm ngọt ngào lan tỏa.

...

" Tỷ nhớ 'chăm sóc' hắn cẩn thận,... Nhớ là đừng 'ăn vụng' đấy " Lãnh Thiên Tâm nháy mắt tinh nghịch với Lãnh Thiên Tuyết, giọng điệu mang theo chút trêu chọc và cảnh cáo. Nàng mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt rồi cùng Thiên Mị bước đi, tiến về phía đường hầm không gian đã được Lãnh Kiêu Hùng mở sẵn, ánh sáng từ bên trong hắt ra mờ ảo. Bóng dáng hai người dần biến mất trong ánh sáng huyền diệu đó, chỉ còn lại dư âm của tiếng cười trong trẻo vang vọng lại trong không gian tĩnh lặng.

Cả quá trình Lãnh Thiên Băng không thốt lên một lời nào. Nàng chỉ đứng đó, nhường không gian cho cuộc đoàn viên ngắn ngủi này. Nhìn theo đường hầm không gian dần biến mất, nàng nhẹ nhàng nắm tay Trần Phong, cùng hắn bước đến một đường hầm không gian khác đang đợi

"Phu quân, về thôi"

Đêm đã khuya, gió đêm thổi nhẹ, mang theo hơi sương lạnh lẽo. Nhưng trong lòng Trần Phong, một ngọn lửa quyết tâm đang bùng c·háy d·ữ d·ội. Hắn biết, cuộc hành trình phía trước còn rất dài và đầy chông gai, nhưng hắn sẵn sàng đối mặt với tất cả.

......

Trước cửa của một ngôi nhà tranh, một thanh niên tuấn tú đứng đó, nhìn theo bóng lưng dần biến mất của Trần Phong, ánh mắt lóe lên sự lo lắng, nhưng nhanh chóng thay bằng một nụ cười.

......

# Các bạn biết rồi chứ :))

Xin lỗi các đọc giả, ta sẽ cố nhai cả xương :))

Chương 9: Chia ly