Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khí Vận
Unknown
Chương 12: Thức tỉnh Thiên phú
" Lôi hệ sơ cấp... Người tiếp theo... thiếu gia Trần Bằng" Bên cạnh thức tỉnh đài, một trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trong cột sáng bên cạnh, ngữ khí hờ hững công bố... Nhưng khi nhìn thấy cái tên tiếp theo trong danh sách, hắn không khỏi tỏ ra vài phần cung kính.
" Để ta " Một thân hình cường tráng của một lão giả tóc tai bạc phơ, khuôn mặt nghiêm nghị thình lình xuất hiện cạnh trung niên nam tử, giọng nói uy nghiêm, hùng hồn.
" Lão gia chủ " trung niên nam tử vội vàng cung kính chắp tay với lão giả, giao lại quyền điều khiển trận pháp, nhanh chóng rời khỏi đài thức tỉnh.
" Là lão gia chủ... Nãy giờ không thấy lão gia chủ, ta cứ tưởng người đang bế quan rồi" một thanh niên trong đám đông nhịn không được kinh ngạc
" Hừ... Lão gia chủ trăm công nghìn việc, nếu không phải có hai tiểu thiếu gia tham gia nghi thức thức tỉnh... Ngươi cho rằng, một nghi thức bình thường hàng năm như này... Lão gia chủ có cần phải để ý" giọng một thanh niên khác đáp lại, dáng vẻ đầy vẻ tôn kính.
"Hơn nữa..." thanh niên vừa nói định tiếp lời, nhưng ra vẻ ngập ngùng. Hiểu ý đám đông đang nghe ngóng xung quanh quăng tới hắn một ánh mắt khinh bỉ. Tay quăng cho hắn một viên linh thạch.
Thu thập lại đống linh thạch vừa bắt được vào trữ vật giới chỉ, hắn cười hố hố, giải thích:
"Ngươi nhìn thấy vị thiếu niên tuấn tú đang ngồi vị trí chủ tọa không?... Đó chắc chắn là một vị lão tổ của Trần gia chúng ta, đến cả lão tổ cũng đích thân quan khán, ngươi cảm thấy bình thường sao?..."
"Ta nói cho các ngươi biết, một trong hai thiếu gia trên kia là con trai độc nhất của Thiên Kiêu thiếu chủ, niềm kiêu hãnh của cả gia tộc, Lão gia chủ coi trọng là điều bình thường. Giọng của hắn tiếp tục vang lên, trên mặt nhịn không được sùng bái. Nhưng rồi vẻ mặt chợt buồn bã, than khẽ :
" Nhưng đáng tiếc a..."
Đám đông cũng nhịn không được cảm thán.
......
"Bằng nhi, con đặt tay lên đây, thả lỏng bản thân" Trần Bá Long nhẹ nhàng nắm cánh tay mập mạp của một tên nhóc mập mạp, dẫn dắt đặt lên bia đá.
" Vâng, gia gia" Trần Bằng giọng nhỏ xíu, lễ phép đáp.
Đưa tay chạm vào cột đá bên cạnh, vận khởi linh lực, điều động trận pháp, vòng trận pháp sáng lên, hồi lâu tắt ngúm. Cột sáng bên cạnh khẽ sáng lên ánh sáng chói lóa. Thấy vậy, Trần Bá Long không nhịn được nở nụ cười rạng rỡ :
" Ha ha ha... Là hoàn mỹ, là thiên phú hoàn mỹ" cười một tràng to sảng khoái, hắn mới tiếp tục công bố:
" Trần Bằng, Hỏa: hoàn mỹ, Lôi: cao cấp "
Nghe được lời của gia gia, Trần Bằng nhảy cẩn lên vui sướng, thân hình mập mạp của nó run lên từng gợn sóng mỡ. Nó nhịn không được mà nhìn lên Trần Phong một mắt, vẻ mặt tràn đây đắc ý
Trên khán đài, Trần Phong nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của thằng nhóc mập mạp kia, vẻ mặt vô cùng khinh thường:
"Mới đó mà đã đắc ý như vậy, một lát không sẽ bị đắc ý tới b·ất t·ỉnh?"
Lãnh Thiên Tuyết khẽ lườm hắn một cái, nhìn cái vẻ ngả ngớn này của tên kia là biết trong đầu hắn đang nghĩ gì rồi.
" Cốc" Liếc nhìn sang tên "thanh niên" ngồi kế bên bằng ánh mắt cá c·hết. Thấy dáng vẻ nho nhã mỉm cười của lão cùng ánh mắt vô cùng chăm chú trên thức đài.
" Sao muốn đúm một cái vô cái bản mặt của lão quá a." hắn khó chịu thầm nghĩ.
Cách không xa, mỹ phụ nhân Vân Thanh mỉm cười đầy hân hoan, tâm trạng bay bổng, ánh mắt tràn đầy thương yêu ngắm nhìn thân ảnh mập mạp củaTrần Bằng.
Trần Thiên Hùng cũng không nhịn khẽ mỉm cười. " Tất cả đều trong dự tính"
Dưới khán đài:
"Oanh" "Cái gì! Hoàn mỹ, ta có nghe lầm không?... Là hoàn mỹ đó" một thanh niên hoài nghi, bật thốt.
"Bốp" " Còn là song thiên phú, Thiên phú Lôi hệ còn đạt đến cao cấp? " tát tên kia một phát, một thanh niên khác không nhịn được cũng hoang man.
"Khi xưa, Thiên Kiêu thiếu chủ chỉ đạt được nhất hệ cao cấp đã kinh khủng như vậy... Đây là muốn lật trời a!" một tên khác cảm thán.
......
" Người cuối cùng, Trần Phong" giọng nói uy nghiêm của Trần Bá Long lại vang lên, mang thêm một cảm giác nhẹ nhõm, không ai biết trong lúc nãy, lão lo lắng, suy nghĩ đến mức nào.
......
" Gia gia" đứng nhìn thân ảnh cao to trước mặt, Trần Phong lễ phép nói.
" Con yên tâm, mọi chuyện có gia gia lo, đừng hoảng sợ" Nhìn thằng nhóc trước mặt, lão sắp không nhịn được, nhưng vẫn phải cố nhịn mà ra vẻ.
Đặt tay lên " thức tỉnh bia" khởi động trận pháp, khi ánh sáng trận pháp tắt ngúm, liếc nhìn sang cột sáng bên cạnh, Trần Bá Long tỏ vẻ vô cùng hài lòng:
" Ha ha ha, lại là một cái cao cấp, tốt tốt tốt"
" Trần Phong, hắc ám: cao cấp" cười ha hả không ngừng một lúc, lão mới vui vẻ công bố kết quả.
" Làm tốt lắm " lóe một cái, lão đã đứng cạnh Trần Phong, mỉm cười đạo. Nắm bàn tay nhỏ bé, lóe một cái nữa lão đã xuất hiện trên khán đài vị trí trung tâm, khẽ thi lễ với "thanh niên" một cái, rồi lão biến mất vô ảnh, vô tung.
" Lại là thiên phú cao cấp, quả không hổ là hổ phụ sinh hổ tử" một âm thanh hâm mộ dưới khán đài vang lên.
" Nhưng mà đáng tiếc a... So với Bằng thiếu gia... Àiiii " Một âm thanh khác cảm thán vang lên...
......
Thân hình thanh niên khẽ vươn người, đứng dậy, nhìn 3 đứa trẻ trước mặt: Trần Phong, Trần Bằng, cùng Trần Linh: một cô bé xinh xắn, tóc thắt 2 bím đang cuối đầu vân vê vạt áo.
"Đi thôi" vừa dứt câu, thân hình tên thanh niên cùng 3 đứa bé biến mất, nhue chưa hề tồn tại.
Thấy 4 thân ảnh vừa biến mất, Trần Thiên Hùng đứng dậy, trực tiếp chủ trì buổi đại điển. Con trai lão vừa thức tỉnh thiên phú, đây là cơ hội để lão phát triển thêm quyền lực trong gia tộc.
Lãnh Thiên Tuyết nhìn Trần Thiên Hùng một cái, tìm đại một lý do, tay ôm tiểu bạch hồ, rời đi. Thấy cảnh nàng rời đi, những ánh mắt dõi theo, lấp lóe đầy toan tính.