Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 15: Trần Phi Phàm

Chương 15: Trần Phi Phàm


Ngắm nhìn bãi chiến trường tan hoang trước mắt. Trần Phong thỏa mãn mỉm cười.

Cảm giác vô lực từ cơ thể truyền đến, cùng dư vị khó quên ban nãy, Lãnh Thiên Tuyết trừng một mắt con tiểu hồ ly trắng muốt đang nằm gọn trong lòng Trần Phong.

- Tiểu Bạch đáng ghét, dám dẫn lửa mà không dám d·ập l·ửa, muội c·hết với ta

Không biết sức lực từ đâu ra, nàng vùng lên, đè lên cả người Trần Phong, điên cuồn cù lét Tiểu Bạch

Nhưng cả cơ thể đang mềm nhũng, nàng làm sao là đối thủ của Tiểu Bạch còn sung mãn cơ chứ, không bao lâu đã rơi vào thế hạ phong.

- Yên nhi, giúp tỷ, hôm nay tỷ muội chúng ta phải hợp sức thu phục con phản hồ này

Yên nhi nghe được lời kêu cứu của đại tỷ, liều mình vùng dậy, hợp sức ra sức cù lét Tiểu Bạch

- Đại tỷ, ha ha ha...tha mạng a, muội biết sai rồi a đại tỷ, ha ha ha... Yên tỷ tha muội... ha ha ha...

Tiểu Bạch bị cù lét không chịu được nữa, tự động biến trở lại hình người mà cười nắc nẻ không ngừng, thấy mình cầu xin tha thứ mà Đại tỷ cùng Yên tỷ không tha, trái lại còn cù lét ác liệt hơn. Nàng đành phải cầu xin Trần Phong trợ giúp

- Tướng công, ha ha... Mau cứu Tiểu Bạch

Tiểu Bạch giọng nũng nịu, ánh mắt ngập nước, cơ thể quằng quại không ngừng

Thấy mỹ cảnh này, Trần Phong đang định trợ giúp nàng cũng nhịn không được tà hỏa dâng cao.

......

Lại hai canh giờ qua đi ...

Nhìn thấy thành quả của mình, ba vị mỹ nhân nay đã mềm như cọng bún, ôm nhau ngủ th·iếp đi từ lúc nào.

Nhẹ nhàng đắp chăn cho các nàng, hắn mỉm cười khoan khoái thay y phục rời đi

- Chăm sóc các vị phu nhân cho tốt

Ra đến cửa, đi ngang qua mấy vị thị nữ đang đứng chờ phục thị ở cửa, hắn khẽ chững bước, cất giọng, uy nghiêm ra lệnh

- Vâng, thưa thiếu gia (x6)

Cả đám thị nữ đồng thanh đáp, giọng nói vô cùng kính cẩn.

Hắn tiếp tục cất bước rời đi

Cả cái phủ đệ này, đều bị Lãnh Thiên Tuyết thi triển " Khiển tâm thuật" cả rồi.

Nhìn lên bầu trời chói chang đã treo gần l·ên đ·ỉnh đầu, hắn không khỏi cảm khái

- Đúng là dễ dàng sa đọa a

Một mình rời khỏi phủ đệ, trực tiếp đến diễn võ trường, hôm nay là ngày đại hội luận võ hằng năm của gia tộc, hắn đã trốn 9 năm rồi, lại không thể trốn nữa.

Trên đường tới diễn võ trường, gặp rất nhiều tử đệ của gia tộc, hắn đều nhất nhất mỉm cười chào hỏi. Không vì thân phận cao quý mà ngông cuồng.

Do vậy, trong gia tộc, hắn rất được mọi người tôn trọng.

- Phong ca ca

Đang mỉm cười chào hỏi một cụ già, hắn không khỏi nghi hoặc nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một thiếu nữ vô cùng dễ thương, xinh xắn, mái tóc thắt 2 bím đang tươi cười chạy chậm về phía hắn.

- Ồ... Tiên nữ ở đâu đi lạc vậy nè

Trông thấy dáng vẻ hấp tấp của nàng, hắn không nhịn được trêu chọc.

- Hứ, huynh biết thế mà luôn trốn mặt muội... bổn tiên nữ đây giận rồi.

Trần Linh hai tay chống nạnh, phồng má, chu môi hờn dỗi.

Trần Phong cũng hết cách, lấy từ trữ vật giới chỉ một chiếc vòng phỉ thúy cực phẩm có tác dụng hỗ trợ hấp thu linh khí tặng nàng.

Cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, hắn nhẹ nhàng xỏ chiếc vòng tay vào cổ tay nàng, tấm tắc khen ngợi.

- Muội đẹp quá

Ngắm nhìn chiếc vòng tay xinh đẹp trên cổ tay, nghe thấy lời khen của hắn, nàng e lệ cuối đầu, hai má nổi lên hồng hà.

Lấy dũng cảm ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn mị kia, nàng nhóm chân hôn vào má hắn một cái.

Trần Phong nhẹ xoay đầu, khiến môi nàng chạm vào môi hắn.

Trần Linh giật mình, toan vội thoát ra, nhưng đã bị Trần Phong một tay ôm eo, một tay vòng sau đầu giữ nàng lại.

Đến khi nàng không còn chịu được nữa hắn mới rời môi.

Hít thở lấy hương thơm từ hơi thở gấp gáp của nàng, hắn mỉm cười môi kề sát vành tai nàng thì thầm

- Muội là của ta rồi, chạy không thoát được đâu.

......

Liếc nhìn bàn tay nam tử đang nắm chặt tay nàng, Trần Linh lại đỏ mặt, mỉm cười hạnh phúc, chậm rãi cùng Trần Phong tay trong tay đến diễn võ trường.

- Hâm mộ c·hết mất, Phong thiếu gia cùng Linh tiểu thư thật đẹp đôi.

Một nữ nhân ven đường hâm mộ, giọng điệu ước ao

- Đúng vậy, phải chi ta được như Linh tiểu thư.

Một nữ nhân khác đứng cạnh không nhịn được cũng cảm thán

- Ngươi không tự soi lấy bản thân, nhan sắc đã không bằng, thiên phú lại rác rưởi, phi... phi... phi.

Một đám nữ nhân khác cách đó vài bước chân, đi đến, nữ nhân dẫn đầu chế giễu nói.

- Ngươi bảo ai thiên phú rác rưởi.

Nữ nhân bị chửi, không phải dạng vừa chửi lại

- Ta nói ngươi đó, tiện nhân, còn đòi so sánh, tên Trần Phong kia thiên phú so với Bằng thiếu gia cũng chỉ như rác rưởi, một đám rác rưởi hâm mộ nhau là phải, phi... phi.

- Ngươi mới rác rưởi, Phong thiếu gia dù có rác rưởi, cũng chắc chắn tốt hơn tên Trần Bằng kia nhiều...

Nói được một đoạn, nàng khựng lại. Như nhận ra cái gì, giọng nàng tức giận quát lên:

- Ngươi dám gài ta

Nói rồi nàng tức giận vận khởi linh lực, đánh một chưởng vào ngực tên nữ nhân trước mặt.

Bị bất ngờ, không kịp phản ứng, nữ nhân kia b·ị đ·ánh thổ huyết bay ra ngoài.

Đồng bọn nữ nhân kia thấy vậy vội lao lên t·ấn c·ông nàng ta.

Thấy vậy đám nữ nhân hâm mộ lúc này cũng lao lên trợ giúp. Không bao lâu, đám nữ nhân đã đánh thành một đoàn.

Tiếng đánh nhau nhanh chóng hấp dẫn cảnh vệ, chỉ chưa đầy một chung trà, đám nữ nhân đã bị áp giải về hình đường.

Tiếng xì xào nghị luận của đám đông đang vây xem.

Trong đám đông, dõi theo đám cảnh vệ rời xa, một nụ cười lóe lên.

......

Diễn võ trường....

- Bằng thiếu gia thực lực thật kinh khủng

Dưới khán đài, một âm thanh nhịn không được thốt lên.

- Không phải sao, song thiên phú, một cái cao cấp, một cái vạn năm chưa chắc có một hoàn mỹ

Một âm thanh khác hưởng ứng

- Đây là người thứ mấy rồi nhỉ, thứ 7, tất cả chỉ một chiêu. Chín năm rồi... Ngài ấy chưa bao giờ phải xuất chiêu thứ 2.

Một thanh khác vô cùng hâm mộ, cảm thán

Chỉ thấy trên võ đài, một thanh niên nam tử có khuôn mặt thanh tú, nghiêm nghị, đang bình thản đứng giữa võ đài

Hắn mặc một bộ hộ giáp nhẹ, tay đeo theo hộ oản tà áo hắn phấp phới, mái tóc đung đưa theo gió. Dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hiên ngang.

Đối diện hắn là một nam thanh niên quần áo tả tơi cháy xém, dáng vẻ chật vật đang từ từ đứng dậy.

- Đa tạ thiếu gia đã nương tay

Thanh niên chấp tay vô cùng cảm kích thân ảnh trước mặt, nếu không nương tay, có lẽ một kích vừa rồi đã khiến hắn phải liệt giường 3 tháng.

- Không có gì. Đã nhường.

Trần Bằng hờ hững đáp, khách khí chấp tay đáp lễ một cái không quay lại chậm rãi xuống võ đài.

Thanh niên cũng quay đầu chập chững bước xuống võ đài, hắn cần phải điều tức khôi phục linh lực

Nửa canh giờ sau...

Thanh niên chật vật lúc nãy đã quay trở lại, tuy quần áo vẫn còn tả tơi nhưng thần thái đã trở nên tràn đầy sung mãn

Hắn muốn tiếp tục khiêu chiến

- Ta muốn khiêu chiến Trần Phong thiếu gia

Giọng hắn hùng hồn, kiên định hướng về vị chấp sự bên cạnh tuyên bố.

- Ngươi cũng biết...

Vị chấp sự bên cạnh ngập ngừng.

- Năm nay hắn nhất định sẽ tham gia, ta sẽ đợi

Giọng hắn vang lên chắc nịch

- Được rồi, ngươi đứng ngay phía dưới chờ đi

Vị chắp sự lắc đầu, không quan tâm nói.

Dưới khán đài lúc này khi nghe thấy lời của tên thanh niên bắt đầu xì xầm to nhỏ.

- Ta phục a, tên Trần Phi Phàm kia, 6 năm rồi, hắn vẫn kiên trì như vậy, không biết hắn có thù oán gì với Trần Phong thiếu gia.

Một tên cảm thán

- Còn gì nữa a, chẳng phải vì tiểu thư Trần Linh hay sao, ha ha, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Một tên khác chế nhạo

- Không biết hắn đạt được cơ duyên gì, nhưng phế vật, mãi mãi là phế vật, ha ha

Một tên khác ghen ghét

Thiếu niên kia tên là Trần Phi Phàm, hắn cùng Trần Linh là thanh mai trúc mã.

Khi xưa hai người đã có phụ mẫu định sẵn hôn ước từ nhỏ. Nhưng từ khi hắn thức tỉnh thiên phú, hôn ước cũng bị giải trừ.

Chuyện là hắn thức tỉnh tận ba thiên phú : Quang minh, Lôi và một thiên phú đặc biệt là Không gian.

Hắn từng khiến các vị trưởng lão cũng phải giật mình tưởng nhặt được bảo vật, nhưng không, cả ba thiên phú của hắn hoàn toàn chỉ có sơ cấp. Hắn bị xem là phế vật.

Thiên phú phân làm : Sơ, Trung, Cao cấp và hoàn mỹ. Thể hiện mức độ hòa hợp của bản thân đối với nguyên tố hệ đó.

Sơ cấp: 0~30%

Trung cấp:31~60%

Cao cấp: 61~90%

Hoàn mỹ: 91~100%

Kẻ có độ hòa hợp càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh, học tập công pháp cùng hệ càng đơn giản.

Tu luyện thiên phú càng nhiều càng mạnh. Nhưng mà a, tu một hệ đã khó, tu nhiều hệ còn khó khăn hơn, tốn nhiều tài nguyên hơn bội phần. Nên thiên phú không cao, thì đừng nên tham lam.

Ngươi có thể chỉ tu duy nhất một hệ, bỏ các hệ còn lại, nhưng nếu thiên phú đều kém, thì có khác nào chỉ thức tỉnh một thiên phú kém đâu cơ chứ.

Trần Phi Phàm không chịu bỏ cuộc, hắn điên cuồng rèn luyện, liên tục 3 năm.

Hắn bỏ ra cố gắng gấp người khác mười lần, thậm chí từ bỏ, chỉ tu duy nhất Lôi hệ.

Nhưng hắn chỉ có thể đạt đến những kẻ tầm thường trong những kẻ có thiên phú trung cấp. Còn những kẻ chăm chỉ tu luyện khác, hắn không cách nào vượt qua.

Tưởng chừng đã hết hi vọng

Một lần tìm kiếm điển tịch trong tàng thư cát, hắn vô tình phát hiện được một môn công pháp " Hoán Sinh quyết"

Nhờ có " Hoán Sinh quyết " giúp hắn tăng cường thiên phú. Thiên phú Lôi hệ của hắn đã tăng cường đến cao cấp, sắp có dấu hiệu đột phá hoàn mỹ lun rồi

Hai thiên phú Quang và Không gian cũng đã được hắn âm thầm tu luyện và thiên phú đã nâng lên tới trung cấp gần cao cấp rồi. Hắn hiểu rằng :" mang ngọc có tội a"

Hắn nhất phi trùng thiên, trở thành tinh anh trong các đệ tử .

Quá nổi bật, hắn từng bị vài tên trưởng lão tham lam, âm thầm đe dọa để c·ướp đoạt cơ duyên của hắn.

May mà lão gia chủ và các lão tổ ra mặt kịp thời cảnh cáo không được nhúng chàm cơ duyên của đệ tử. Từ đó hắn mới an ổn đến giờ. Hắn âm thầm cảm kích.

Chương 15: Trần Phi Phàm