Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 16: Tỉ đấu

Chương 16: Tỉ đấu


Diễn võ trường...

Lại nửa canh giờ trôi qua. Mặt trời lên cao, sắp chạm đỉnh đầu.

- Này, ngươi nói xem, năm nay Phong thiếu gia sẽ ra tay chứ?

Nhìn thân ảnh Trần Phi Phàm vẫn kiên nhẫn ngồi xếp bằng ở dưới võ đài, một tên trong đám đông không khỏi tò mò.

- Năm nào hắn cũng đợi như vậy, kiên trì như vậy ta cũng nể.

Một tên cảm khái.

- Theo ta là thù dai a

Một tên châm biếm

- Năm nay, Phong thiếu gia chắc sẽ xuất thủ ? 9 năm rồi, lần này bỏ lỡ là lần thứ 10 rồi. Tuy ngài ấy không thiếu tài nguyên, nhưng coi thường tộc quy, các tộc lão cũng không thể coi thường được đâu

Một tên ra vẻ am hiểu giải thích

Trần gia nhằm kích thích mầm mống tu luyện của các đệ tử nên có quy tắc

Tất cả các đệ tử tinh anh trong gia tộc, đều phải tham gia đại hội luận võ hàng năm.

Mỗi đệ tử phải phân tài cao thấp với 5 người khác trong cùng cảnh giới.

Nếu thắng 3 trận trở lên, sẽ được tăng thêm một thành tài nguyên tu luyện cho cả năm sau.

Thua 3 trận trở lên, một thành tài nguyên tu luyện trong một năm của bản thân sẽ phải nhường cho kẻ khác.

Sau năm trận, vẫn có thể tiếp tục tỉ thí.

Thắng cùng cảnh giới nhận được thêm một thành tài nguyên

Thắng vượt cảnh giới, mỗi một tiểu cảnh giới sẽ nhận được thêm một thành tài nguyên

Thắng người cảnh giới thấp hơn, mặc định không nhận được thêm tài nguyên

Tài nguyên ở đâu ra, từ kẻ thua cuộc a.

Còn nếu thua liên tục, bị trừ hết tài nguyên tu luyện? Xin chúc mừng, ngươi bị giáng làm đệ tử thông thường.

Phương châm của Trần gia là : " Không nuôi phế vật"

Trần Phong đã trốn 9 năm rồi, vì hắn không xuất thủ, nên mặc định là hắn thua. Nhưng vì hắn là thiếu gia dòng chính của Trần gia, nên không ai dám nói gì.

Nhưng năm nay, hắn lại mất thêm một thành tài nguyên cuối cùng này, thì dù là thiếu gia, hắn cũng phải bị nghiêm trị.

Không nghiêm trị, tộc quy sẽ loạn a.

Chưa bao giờ xuất thủ, nhưng không ai dám nghi ngờ về thực lực của Trần Phong cả.

Thiên phú cao cấp còn đó, ai dám nghi ngờ cơ chứ.

......

- Đến rồi, đến rồi

Một âm thanh hớt hải phá tan không khí bình đạm của cả diễn võ trường

- Trần Phong thiếu gia, đến rồi

Thanh âm lại lần nữa cất lên, giọng to như hét

- Cái gì, lần này thiếu gia chịu xuất quan rồi

Một âm thanh khác thất thố

- Chẳng lẽ, ngài ấy đã khám phá được hồng trần...

Một tên khác ngộ ra, hét lớn.

...

- Im lặng

Giọng nói uy nghiêm vang vọng cả diễn võ trường.

Nhìn cả hội trường nhốn nháo, loạn cào cào thành một bầy, một trưởng lão đang ngồi ở dãy chủ tọa không nhịn được hét lớn, thả ra khí tức trấn áp hết đám đông phía dưới.

Cảm giác được áp lực khủng kh·iếp giáng xuống, đám đông nhốn nháo dần an tĩnh lại.

......

Nhìn thấy đám đông tách ra, ánh mắt hiếu kì nhìn hắn.

Trong lòng đậu đen rau muống, sao cảm giác các ngươi nhìn ta quái quái đâu.

Trần phong thong dong dắt tay Trần Linh đến dưới một gốc cây vẫn võ đài nhất.

Trời nắng chang chang, hắn đâu có điên giống đám khỉ đột này. Ỷ mình có chút tu vi, ngươi không sợ thành mực một nắng sao?

Hơn nữa, hắn còn dắt theo một tiểu mỹ nữ đây này.

......

- Trần Phong thiếu gia, ta muốn khiêu chiến ngươi.

Ngắm nhìn Trần Linh thoải mái cười đùa bên cạnh Trần Phong, Trần Phi Phàm tâm cảm giác đau nhức, nhưng hắn nhịn được không phát tác.

Trần Phong không trả lời, liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, trêu chọc:

- Tiểu tiên nữ có hôn phu tới tìm nà

Nghe Trần Phong trêu chọc, nhưng Trần Linh không cười nổi, mày nhíu lại

- Phàm ca, hôn ước đã giải trừ, ngươi tha cho ta có được hay không?

Thở dài một hơi, Trần Linh cất giọng nhẹ nhàng, ánh mắt buồn buồn, ý tứ cầu xin

Trần Phi Phàm trái tim co lại, nhưng ánh mắt lại giãn ra, hòa hoãn nói

- Linh muội hiểu lầm, ta chỉ muốn khiêu chiến các thiên tài trong gia tộc, nhận biết mình tới đâu mà thôi

Chẫm rãi giải thích, bỗng hắn ngập ngừng, giọng tỏ vẻ thành khẩn.

- Hơn nữa... Bằng thiếu gia cũng bị ta khiêu chiến rồi...

Trần Linh nghe đến đây, khó chịu.

- Ngươi là xem thường Phong ca?

- Không dám rồi

Trần Phi Phàm chấp tay với Trần Phong, dáng vẻ xin lỗi, tỏ ý mình bị hiểu lầm.

Trần Linh thấy dáng vẻ này, đùng đùng tức giận, đang định phát tác đã bị một bàn tay kéo lại

- Không biết Phi Phàm huynh đây cảnh giới gì.

- Ta thiên phú kém cỏi, chỉ mới Phàm cảnh đỉnh phong

Trần Phi Phàm giọng điệu khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại khá đắc ý.

Trần Phong không nói gì, yên lặng đi đến trước mặt vị chấp sự, chấp tay lễ phép chào hỏi. Đi đến bên trắc lực bia ở bên cạnh, nhẹ nhàng áp tay vào.

- Nhân cảnh sơ cấp

Vị chấp sự liếc nhìn cột sáng, thông cáo.

- Những ai cùng cảnh giới, chưa hoàn thành 5 trận có thể lên so tài.

Trần Phong áy náy thi lễ một cái với Trần Phi Phàm.

Nhìn Trần Phong đứng trên cao, vẻ mặt buồn buồn, " đây rõ ràng là khiêu khích a" Trần Phi Phàm tức muốn điên.

Một chung trà sau....

Ó ó ó...

Vị chấp sự thấy không ai khiêu chiến, sắc mặt đen lại, định tra danh sách để chỉ định, bất ngờ lúc này một âm thanh vang lên dưới đám đông.

- Ta chưa đủ 5 trận, xin khiêu chiến với Trần Phong thiếu gia.

Một thanh niên có gương mặt khôi ngô, bình phàm ung dung bước lên võ đài, tay đặt lên trắc bia.

- Nhân cảnh sơ cấp, hợp cách.

Thanh niên đi sang một bên còn lại của võ đài, chấp tay thi lễ với Trần Phong và vị chấp sự

- Trần Trường Sinh, xin chỉ giáo.

Trần Phong thi người đáp lễ. Giơ lên tay trái, chìa ra một ngón ngoắc ngoắc.

- Phong thiếu gia đây là ý gì?

Trần Trường sinh tỏ vẻ nghi hoặc.

Thấy hắn không hiểu, Trần Phong đổi thành hai ngón ngoắc ngoắc, miệng cười đầy ẩn ý

- Phong thiếu gia khinh thường tại hạ?

Trần Trường sinh ra vẻ khá là tức giận.

Trần Phong vẫn không nói gì, vẻ mặt khiêu khích, chìa cả bàn tay mà ngoắc ngoắc Trần Trường Sinh.

- Phong thiếu gia đây là ý gì, trực tiếp khiêu khích, ngông cuồng như vậy?

Tiếng xì xào to nhỏ, âm thầm bàn tán dưới khán đài, nhưng vì ngại thân phận, không dám lớn tiếng.

Trần Trường Sinh nổi giận đùng đùng, vận khởi linh lực ở hai chân, tốc độ nhanh chóng vọt tới, nắm đấm thô bạo đấm đến Trần Phong.

Trần Phong bình thản vẫn đứng đó, cánh tay vừa khiêu khích vẫn giữ nguyên, nắm tay thu lại, v·a c·hạm với nắm đấm của Trần Trường Sinh.

- Aaaaa, tay của ta

Một thân ảnh bay ngược về sau, ôm cánh tay thất thải la lớn.

Thân ảnh chật vật đứng dậy, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ từng bước đi đến đối thủ

- Con mẹ nó, mạnh như vậy

Một tên dưới khán đài trừng mắt không thể tin.

- Đúng vậy a, sao có thể mạnh như vậy được... Nhưng sao, ta cảm giác quái quái chỗ nào.

Một tên khác hưởng ứng, nhưng không khỏi tỏ vẻ nghi hoặc.

Trần Trường Sinh chật vật đến trước mặt Trần Phong, ánh mắt đầy căm phẫn.

- Chỉ là một cuộc so tài, thiếu gia lại ác độc phế cả cánh tay của tại hạ?

Giọng của Trần Trường Sinh đầy phẫn uất, không cam lòng.

#Tới đây cảm thấy cảnh giới hơi ít, khó có không gian tương tác quá :)) . Đúng là tự bóp.

Mình đang chuẩn bị hành tỏi các loại ạ. Không biết nên bán đi hay để dành ăn nữa đây.

Mấy món nước có tí hành lá chắc thơm lắm á :))

Chương 16: Tỉ đấu