Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 17: Rời đi

Chương 17: Rời đi


Trần Phong khóe miệng giật giật, bất đắc dĩ thở dài

- Cho ngươi thêm hai phần

Nói rồi hắn vun tay, từ trữ vật giới chỉ rớt ra một túi gấm nhỏ, rơi vào cánh tay "bị phế" của Trần Trường Sinh.

- Trần Phong, ngươi... ngươi chờ đó

Trần Trường Sinh tay nắm túi gấm, dáng vẻ thất lạc từng bước rời đi võ đài.

Đám trưởng lão đoàn từ nãy đến giờ mặt đã đen như đít nồi. Khi thấy thân ảnh kia hóa thành tàn ảnh chạy mất, nào đâu cái dáng vẻ chật vật như vừa rồi.

Thở dài một hơi, xem như hôm nay mắt mù.

- Phong thiếu gia, tại hạ xin lĩnh giáo

Một tên vẻ mặt đùng đùng tức giận, phi thân lao lên, nhanh chóng trắc bia kiểm tra thực lực. Ôm quyền thi lễ, thủ dáng, tựa như muốn đòi lại công đạo cho Trần Trường Sinh vậy

Hắn giơ năm ngón tay về phía Trần Phong.

Hồi lâu, thấy Trần Phong vẫn nghi hoặc nhìn hắn, tên kia lúng túng một cái, co lại ngón tay cái, chỉ còn bốn ngón.

Thấy Trần Phong gật nhẹ đầu, hắn mừng rỡ, hét lớn, vận khởi linh lực, hùng hổ lao về phía Trần Phong.

- Aaaaa, đan điền của ta, phế rồi? Ta hận ngươi, Trần Phong.

Hắn như người mất hồn, ánh mắt đầy sát khí hướng về phía Trần Phong.

Trần Phong nhìn cảnh này, khóe miệng co giật, ngơ ngác tại chỗ.

Góc nhìn dưới khán đài lúc này...

Chỉ thấy tên kia phẫn nộ hùng hùng hổ hổ lao lên khiêu chiến Trần Phong

Chưa được ba giây hắn đã chơi trò đếm ngón tay.

Trần Phong gật đầu, thế là hắn lại hùng hổ lao đến, linh lực như không cần tiền ào ào tuôn ra, như muốn nhất kích tất sát.

Nhưng lao đến cách Trần Phong còn hai mét, hắn lại bay ngược về sau, miệng phun huyết phè phè.

......

Đám đông lúc này vẫn ngơ ngác tại chỗ, vô cùng hoài nghi nhân sinh.

- Mạnh như vậy? Sao ta thấy ảo ảo...lẽ nào

Nhìn thấy tên thanh niên kia nhận một túi gấm từ tay Trần Phong, hắn vỡ lẽ.

Không kịp chờ đợi, hắn tung lao người lên võ đài. Cùng hắn, không ít người cũng dũng mãnh lao lên.

- Ta khiêu chiến Trần Phong thiếu gia.

- Mịa, bọn này muốn sớm đầu thai hay gì... Móa...

Một đám khác thấy cảnh này, cảm khái, nhưng chưa được ba giây, một tia minh ngộ trong đầu hắn lóe lên, hắn cũng lao lên theo những người khác.

Cả diễn võ trường lại loạn cào cào.

- Đủ

Tên chủ trì trưởng lão tức giận, vận linh lực quát lớn.

- Trần Phong thiếu gia, ta yêu cầu ngài nghiêm túc, ta sẽ báo lại chuyện này với lão gia chủ.

Lão nghiêm nghị hướng về Trần Phong khiển trách.

Nhưng đám người ở đây, ai không biết, từ đời cha đến đời con, lão gia chủ yêu thương Trần Phong nhất.

- Hừ

Lão thấy ánh mắt khinh bỉ của những người khác, bất lực ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

...

Một tên nhanh nhảu, thừa cơ đám đông còn ngơ ngác, đã thành công đứng trước mặt Trần Phong

Hắn tỏ vẻ sợ sệt, lo lắng giơ 4 ngón tay về phía Trần Phong, thấy đối phương mỉm cười, hắn mừng rỡ lao lên.

Một chung trà sau...

Đám đông ngáp dài, nhìn lên võ đài

Chỉ thấy hai thân ảnh đang" múa thái cực" vờn qua vờn lại, động tác y như ốc sên.

Ngươi đấm ta một cái, ta nhẹ nhàng xoay vai, lại đấm ngươi một cái, vòng tròn vô tận.

Cảm thấy gương mặt thiếu niên trước mắt đã có vẻ mất kiên nhẫn. Tên thanh niên hét dài một tiếng, bay ngược về sau, miệng la lớn:

- Phong thiếu gia đúng là thực lực cao cường, tại hạ xin bội phục.

Nói rồi, hắn hèn mọn, khúm núm nhận một túi gấm từ tay Trần Phong, tâm trạng vô cùng vui vẻ:

- Ha ha, ta chỉ kiệt sức mà bại, hai tên kia kẻ gãy tay người nát đan. Đây... có tính là ta mạnh hơn không nhỉ?

Hắn tự luyến suy nghĩ, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi.

- Đến lượt ta

Một tên to cao, cường tráng, hưng phấn lên võ đài.

Trong lúc Trần Phong "giao đấu" đám đông cũng không rảnh rỗi. Họ đã tụ tập, giao đấu các võ đài bên cạnh, tìm ra kẻ mạnh nhất để có "tư cách" giao đấu với Trần Phong.

......

Nhìn thân ảnh Trần Phong nắm tay Trần Linh rời đi. Sắc mặt Trần Phi Phàm vô cùng phẫn hận, một tia sát khí dần lóe lên trong đáy mắt.

Cách đó không xa, trên lầu cao, một thân ảnh nhìn dòng người nhộn nhịp, mỉm cười bí hiểm.

......

Đông Thiên tửu lâu...

- Các ngươi biết tin gì chưa? Đại hội tỉ võ năm nay, Trần Phong thiếu gia xuất thủ rồi.

Một tên cất giọng

- Cái gì, thật hay giả

Một tên khác kinh ngạc, thốt lên

- Giả? Chính ta tận mắt chứng kiến, Phong thiếu gia uy phong lẫm lẫm, một đấm một người, kẻ gãy tay, người bị phế.

Tên kia lại cất giọng khẳng định, giọng chắc nịt.

- Vậy chẳng phải nói, Phong thiếu gia mạnh không thua kém Bằng thiếu gia hay sao?

Một tên hào hứng, hâm mộ nói.

- Hừ, so sánh, thiên phú kém cả một con phố, hắn lấy gì so với Bằng thiếu...

Một tên khinh thường

- Hừ, phế vật trung cấp như ngươi có tư cách gì lên tiếng.

Một tên khác bất bình, đập bàn lên tiếng.

- Ngươi...

Thấy hai thân ảnh vừa bước vào tửu lâu, cả đám im phăng phắt, tên đang định nói cũng nghẹn đỏ cả mặt.

Trần Phong bước vào tửu lâu, khẽ liếc nhìn đám người, không quan tâm cùng Trần Linh tiến lên tầng 2

- Có người giúp ta tuyên truyền rồi a...

Hắn cảm khái, thầm nghĩ, như nghĩ ra gì, khẽ mỉm cười, không suy nghĩ nữa.

......

Tửu lâu, tầng 2 bên cửa sổ...

- Nào, há to miệng nào, A

Nhìn nam tử đang ân cần đút miếng bánh ngọt đến. Trần Linh ngượng ngùng, mặt đỏ tới mang tai, nhưng nàng vẫn dè dặt từ từ há miệng.

Cảm nhận vị ngọt trong miệng truyền tới, tâm nàng vừa ngượng, vừa ngọt ngào.

- Sắp tới, ta phải ra ngoài lịch luyện một thời gian.

Đang tận hưởng ngọt ngào nàng, bất ngờ nghe Trần Phong nói vậy, hoảng hốt.

- Ra ngoài, Sao huynh phải ra ngoài ?

Thấy Trần Phong im lặng, vẻ mặt nàng xìu xuống, buồn thiu

- Vậy... Huynh phải đi bao lâu?

- Yên tâm, ta sẽ về trước lễ trưởng thành, đến lúc đó...cũng vừa kịp học viện tuyển sinh

Trần Phong bỗng bế thóc nàng dậy, đặt lên đùi mình, chống cằm lên vai, thủ thì bên tai nàng.

Cảm nhận vòng tay hữu lực của hắn đang ôm eo nàng, dựa vào lồng ngực rắn chắc.

Mặt nàng nóng lên, đỏ lên như máu

Bình thường, nàng không thể dễ dãi thế được, nhưng khi nghe hắn sắp phải đi xa, lòng buồn thiu, không phản kháng.

Ngắm nhìn dòng người tấp nập trên đường dưới ánh chiều tà. Hai người không nói lời nào, tận hưởng cảm giác từ đối phương truyền đến. Hai người dần chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

......

Mấy ngày sau đó, từ sáng đến chiều, hôm nào Trần Linh với Trần Phong cũng như hình với bóng.

......

5 ngày sau, buổi tối...

- Khi nào chàng khởi hành...

Nhằm nhìn mái tóc trắng muốt đang nhấp nhô bên dưới, cảm giác đê mê truyền đến, hắn nhịn không được thầm nghĩ

- Tiểu hồ ly nằy thật thích " ăn vụng" a.

- Tối mai, có lẽ... sẽ câu được vài con cá nhỏ.

Trần Phong ánh mắt yêu chiều xoa đầu tiểu hồ ly đang hoạt động bên dưới, nhẹ nhàng nói.

- Vậy tối nay, phải vắt kiệt chàng mới được, hi hi.

Mặt Lãnh Thiên Tuyết thoáng buồn, nhưng rất nhanh bị nàng gạt bỏ, nở một nụ cười ranh mãnh, liếc nhìn Yên nhi ra hiệu. Hiểu ý nàng, cả hai cùng nhào tới Trần Phong.

Chẳng mấy chốc, trong phòng đã rơm rả tiếng cười đùa...

......

Tối hôm sau...

Trong một căn phòng sang trọng, một thân ảnh đang đứng bên cửa sổ, mắt ngắm nhìn bầu trời đêm xa xăm.

- Hắn, đi rồi sao?

Giọng thân ảnh cất tiếng, nhẹ nhàng, bình thản, trầm ổn.

- Vâng

Một thân ảnh mảnh khảnh đang khép nép quỳ hai chân dưới sàn, hướng về thân ảnh đáp.

- Được rồi, ngươi làm tốt lắm... Tối nay, ở lại phục thị ta đi

Giọng nói thân ảnh vẫn nhẹ nhàng, nhưng uy nghiêm không thể trái.

- Vâng

Thân ảnh mảnh khảnh đang quỳ từ từ đứng dậy, cùng với đó là từng mảng y phục rơi xuống sàn.

Không bao lâu, thân ảnh vừa rồi đã không còn mảnh y phục nào trên thân.

Chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh, quyến rũ, lồi lõm đứng đó, từ từ tiến tới, phục thị thân ảnh bên cửa sổ cởi bỏ y phục.

" Cạch" Cửa sổ đóng lại, ánh đèn thổi tắt, chỉ để lại những âm thanh cao v·út trong màn đêm...

# Tui tính viết một trận combat nảy lửa, nhưng não nay chập mạch quá, nghĩ quài hỏng ra.

Các đọc giả tự tưởng tượng màn combat cho riêng mình nhé. :))

Chương 17: Rời đi