Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khí Vận
Unknown
Chương 18: Sát thủ
Vạn Lâm sơn...
- Haizz, con Thạch hầu c·hết tiệt
Trần Phong vừa chậm rãi trở về hang động của mình, vừa bực bội, khó chịu
Hắn rời đi Trần gia đã hai tháng rồi. Sau vài lần dùng truyền tống trận, hắn đến Vạn Lâm sơn.
Gần hai tháng nay, hắn đã liên tục tìm nhiều yêu thú để luyện tập.
Hắn đang rèn luyện sự phản xạ của cơ thể.
Cơ thể này chưa thể đồng bộ hành động kịp với đại não của hắn. Mà trong chiến đấu sinh tử, mỗi một thời khắc sai lầm đều phải trả giá bằng tính mạng.
Nhân tiện, hắn muốn tìm tí máu của yêu thú để thử nghiệm cải tiến " Hoán Sinh quyết" .
Hắn không chỉ muốn cải thiện thiên phú, hắn còn muốn c·ướp đoạt thiên phú có trong máu huyết.
Hắn đã có đầu mối, nhưng thứ này hắn không thể thực hiện trong gia tộc được.
Hai tuần trước, hắn có tìm được một con thạch hầu khá mạnh để rèn luyện.
Ban đầu hắn đánh không lại, nhưng con thạch hầu kia làm sao đuổi được hắn cơ chứ.
Thế là ngày qua ngày, hắn lại tìm đến nó để luyện tay.
Cho đến hai hôm trước, hắn đã đánh thắng được nó rồi nhưng chưa g·iết được . Dự tính hôm nay sẽ chuẩn bị có tí huyết hầu tu luyện. Ai ngờ sáng nay đến nơi, hắn bị một đàn trên trăm con thạch hầu vây lại, may mà hắn chạy nhanh, không thì hẹo rồi.
Đang bước đi, Trần Phong bỗng khựng lại.
Chỉ thấy trước mặt hắn không xa thình lình đứng đấy một người, hắn mặt một bộ y phục dạ hành, mặt đeo mặt nạ quỷ dữ tợn có màu vàng kim.
Trần Phong ngước lên trời nhìn một cái, lại ngước xuống nhìn tên trước mặt, hắn rất muốn hỏi.
- Trời nắng chang chang, ngươi còn mặt y phục dạ hành ?. Đã thế, là sát thủ còn lộ trước mặt ta ?
Trần Phong đậu đen rau muống, thầm nghĩ
- Kim bài Phong Vũ lâu sát thủ. Ngươi nghĩ, một mình ngươi, g·iết được ta?
Trần Phong khinh thường hướng về tên sát thủ cất tiếng
Sau lưng Trần Phong, một lão giả cũng đứng đó tự bao giờ. Hắn là hộ đạo giả của Trần Phong được gia tộc an bài, tu vi Thiên cảnh cao cấp.
Tên sát thủ không nói gì, chỉ khẽ giơ tay, thình lình, từ xung quanh hơn mười thân ảnh ăn mặc y sì hắn xuất hiện.
Thấy cảnh này, Trần Phong khóe miệng co giật. Mọe, đối phó một mình hắn, mới chào sân đã phái ra toàn bộ thập nhị sát giả, Phong Vũ lâu thật không giảng võ đức.
- G·i·ế·t
Cả đám hắc y nhân lao lên.
- Thiếu gia, mau dùng dịch không phù
Lão giả hộ pháp hét lớn, trong tay thình lình cũng đã chuẩn bị một tấm dịch không phù. Mười hai tên Thiên cảnh lão có ba đầu sáu tay cũng đánh không lại a.
Thấy phía sau không có động tĩnh, lão tập trung tinh thần nhìn ra sau.
Trống trơn, chẳng có ai cả, thiếu gia của lão chạy từ lúc nào rồi không biết.
Lão hốt hoảng vội kích hoạt dịch không phù trong tay, thân hình biến mất, trước khi tàn ảnh một thanh đao xẹt qua cổ của lão.
- Sao không dùng cấm không trận?
Một tên hắc y nhân thắc mắc.
- Mất đi liên hệ với hồn bài, bọn chúng sẽ cảm nhận được. Tên kia muốn liều mạng, cũng dư sức đủ kéo dài thời gian cho chúng chạy tới.
Tên hắc y nhân dẫn đầu lên tiếng giải thích
- Hơn nữa, mục đích lần này là tách tên hộ pháp kia ra, lần sau chúng ta sẽ có cơ hội nhất kích tất sát.
Nói rồi hắn biến mất, thân ảnh như hòa tan vào không khí
Mấy tên còn lại thấy vậy, cũng rời đi, biến mất theo.
......
- Hú hồn con chồn, may mà ta chạy nhanh
Trần Phong xuất hiện ở trên một mỏm đá, tay vỗ ngực bộp bộp.
Được một lúc hắn đứng dậy, mỉm cười
- Mất công ta đợi các ngươi, tận hai tháng trời, phi... Mệt c·hết bản đại gia. May mà tách được lão già kia ra rồi
Trần Phong vừa bực bội, vừa thở hắc một hơi thoải mái.
Hắn vốn đã đợi bọn sát thủ kia lâu rồi. Hắn biết tin tức rời đi không thể giấu được. Sao không nhân cơ hội tách lun tên hộ pháp ra để dễ làm việc.
Nghĩ đến việc phải loanh quanh khu vực hoang vắng này hai tháng trời, chỉ để chờ mấy tên chậm chạp kia. Trần Phong lại bực bội.
- Haizz, đi thôi
Giải khai " liễm tức thuật " khí thế Trần Phong dần kéo lên.
Nhân cảnh trung cấp...cao cấp... Thiên cảnh sơ cấp....trung cấp.
Phải, Trần Phong vốn đã là Thiên cảnh trung cấp, nhưng hắn dùng " liễm tức thuật" do hắn cải tiến để che giấu.
- Nhờ có mày
Nhìn vào bảng thông tin màu xanh trước mặt, Trần Phong nhịn không được cảm khái.
Nhờ có "hệ thống khí vận" mà hắn đã cải tiến " ẩn nặc thuật" chỉ có thể che giấu cao hơn 2 tiểu cảnh giới trở thành " liễm tức thuật" có thể che giấu cao hơn tận 2 đại cảnh giới.
- Chắc ngoài vị kia, chưa ai xem thấu được "liễm tức thuật" của mình đâu nhỉ?
Trần Phong thầm nghĩ.
Bay lên cao, vào sâu Vạn Lâm sơn. Trần Phong muốn tìm những yêu thú cao hơn để luyện tập.
Thân thể này của hắn cảnh giới cao, ý thức chiến đấu có, nhưng bản năng chiến đấu của cơ thể vẫn còn rất yếu kém, hắn cần luyện tập thêm.
......
Hai năm sau...
" Mả cha nó chứ, xui đến thế là cùng... Cũng may, cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn chúng"
Trần Phong vừa bực bội, vừa khó chịu, cuối cùng hóa thành một hơi thở dài giải thoát.
Hai năm trước, sau khi dùng dịch không phù chạy thoát không bao lâu, hắn lại bị tìm ra.
Trong một rừng cây, Trần Phong đang hào hứng nhảy chân sáo vì vừa bắt được một con kê yêu.
Tuy là phẩm cấp nó không cao, nhưng hai tháng rồi hắn chưa được ăn thịt gà a, thèm c·hết đi được. Hắn vừa đi vừa chảy nước miếng.
Có lẽ vì hưng phấn, hắn thoát lơ là cảnh giác.
" Oành" một kiếm không thành, tên hắc y nhân nhanh chóng lui lại.
- Huyền Vũ Giáp?
Tên hắc y nhân kinh ngạc, lẩm bẩm.
Trần Phong giật bắn mình, vỗ đầu một cái, trách mình lơ là. Trước mặt của Trần Phong là hư ảnh màu xanh của một tấm khiên tựa như mai rùa đang lơ lửng.
Thấy tên trước mặt chỉ là Thiên cảnh trung cấp như mình, hắn rút ra một thanh đoản đao dự tính thủ sát tên này nhanh gọn
Hắn có tự tin trong 10 chiêu xử gọn tên này.
Nhìn thấy mục tiêu trước mặt, tên sát thủ cũng ngớ người, thầm nghĩ
- Nhân cảnh sơ cấp cũng muốn ra tay với ta?
Nhưng đã được dặn trước, hắn đành lấy ra một viên ngọc, bóp nát.
Chưa đầy 3 tức sau, xung quanh Trần Phong đã xuất hiện thêm 11 tên.
Nhìn cả thảy 12 tên sát thủ đang bao vây mình, hắn ngu người
- Mọe, vì đối phó một " Nhân cảnh" như ta, các ngươi phái 12 sát thủ Thiên cảnh ?
Trần Phong không nhiều lời, một tấm dịch không phù, biến mất.
Thấy không gian trước mặt trống rỗng, một tên hắc y nhân vừa xuất hiện có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng.
- Tình báo có sai lầm, hắn có " Huyền Vũ lân phiến" lần sau cần có chuẩn bị, cần tiêu hao hết mảnh giáp đó.
Cả đám không một tiếng động lại lặng lẽ tiêu thất.
Một năm sau...
Nhìn xung quanh dù đã rút đi bớt nhưng vẫn còn 6 thân ảnh vây xung quanh mình, hắn lại ngớ người, âm thầm cạn lời.
- Con mịa nó, có ai chơi như bọn ngươi, chỉ vì g·iết một " Nhân cảnh " như hắn, cử cả một đoàn sát thủ toàn Thiên cấp t·ruy s·át liên tục hơn một năm ? Ta phục...
Chỉ cần một người, hai người cũng được, dù là Thiên cảnh cao cấp hắn cũng có tự tin giải quyết, nhưng nhìn quanh a. Thôi được rồi, cáo từ...
Sau đó, đều đặn một tháng một lần hắn đều bị tập kích, mỗi lần hắn đều ăn vài chém, khiến mảnh lân giáp càng ngày càng mờ.
Hắn biết bọn chúng tập kích nhưng không dám phản kháng a. Ngươi một Nhân cảnh, phản kháng Thiên cảnh, nói đùa.
Nếu trong tình thế có thể g·iết sạch hắn không ngại bộc lộ. Nếu không, kế hoạch về sau của hắn càng khó đi.
- Sao bọn chúng tìm được mình nhỉ
Âm thầm nghi hoặc, hắn đã kiểm tra kĩ càng mọi thứ nhưng vẫn chưa tìm ra
Lại 10 tháng trôi qua, hắn đã mất 4 mảnh " Huyền Vũ giáp" rồi. Cũng may, cuối cùng hắn cũng tìm ra nguyên nhân.
- Thâm độc thật
Thầm cảm thán. Trần Phong tiếp tục gặm lương khô, ngâm mình trong một vũng nước nhỏ bốc toàn mùi hương thảo. Hắn như vầy đã 2 ngày rồi
Sau khi nhiều lần bị tập kích, hắn cuối cùng đã có đáp án. Thì ra bọn chúng trước mỗi lần tập kích đều đã tìm ra hắn, nhưng chúng không vội.
Chúng xoay quanh thiết kế, từng con yêu thú mà hắn gặp, chúng cho chúng nó ăn mật ong, phải, là mật ong. Một loại mật ong đặc biệt, chỉ có ở Nam châu.
Mỗi lần tập kích, chúng sẽ bôi lên kiếm một lớp mùi hương, không màu, không vị, cũng không mùi nốt. Nhưng lại là loài hoa mà lũ ong mật rất thích.
Khi phản ứng với cơ thể có chứa chất dinh dưỡng có trong mật ong kia sẽ tỏa ra một mùi hương đặc biệt không mùi
Thứ này sẽ hấp dẫn đặc biệt đến một loài khác " Ong sát thủ". Thứ này chuyên đi săn g·iết các loài ong làm thức ăn. Mà ong mật kia là một loại nó yêu thích nhất
Ở Đông châu xa xôi này, kiếm đâu ra ong mật cho nó ăn, thế là nhờ mùi hương đặc biệt mà hắn tỏa ra, nó sẽ tìm được tới Trần Phong.
Chơi cơ chế tự nhiên là thứ khó phòng bị nhất. Đã thế còn là thứ xa xôi tận Nam châu. May là hắn từng đi qua Nam châu, nên biết chút ít. Trần Phong nhã rãnh
# theo mình cơ chế tự nhiên khó phòng bị nhất đúng không ta, tự nhiên đến, tự nhiên đi, tự nhiên đang yên đang lành, xiên ngươi 1 đao,... :)) ( cầu ý kiến)