Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khí Vận
Unknown
Chương 21: Tâm sự ( thật)
Trong một hang động...
Quần áo nam tử rải rác lộn xộn khắp nơi. Trên chiếc giường đá, một đôi nam nữ không mảnh vải che thân đang ôm nhau ngủ say thắm thiết.
Hồi lâu, nam tử mở mắt, nhìn trong lòng thân ảnh mềm mại đang ngủ say, nhớ lại cảnh tượng kiều diễm đêm qua, hắn không khỏi mỉm cười.
Như tâm linh tương thông, nữ nhân cũng đã tỉnh giấc, cảm giác một cánh tay hữu lực đang ôm eo nàng, tưởng tượng lại cảnh xấu hổ đêm qua, nàng đỏ mặt.
Cảm nhận được thứ kia vẫn còn trong người mình, thân thể nàng khẽ thắt lại.
Đang suy nghĩ vu vơ, Trần Phong cảm giác siết chặt truyền đến, nhịn không được cười tà
- Tại nàng đó nha...
......
Một canh giờ sau...
- Nàng tên là gì?
Ôm trong lòng mỹ nhân, Trần Phong không khỏi xấu hổ, đến nay hắn vẫn chưa biết được tên của nàng nữa là.
Cảm giác cơ thể thoát lực, mềm nhũng như cọng bún, nữ nhân không khỏi tức giận.
- Ngươi có còn là người không? Như con trâu nước...
Thứ kia vẫn còn trong người nàng, nếu không phải nàng chịu không nổi, hắn đã không tha nàng dễ dàng vậy .
- Ha ha
Trần Phong cười ngượng một cái, không biết nàng đang khen hay đang chửi hắn đây.
- Ta tên Tử Vân, Lôi Tử Vân, Trần Phong thiếu gia phải nhớ kĩ đó.
Tử Vân lên tiếng, giọng điệu oán trách, không kém phần nhí nhảnh
- Ồ... Nàng biết ta
Trần Phong cũng không ngạc nhiên, biểu hiện của nàng đêm qua đã cho hắn biết, nàng biết cái gì.
- Trần Phong thiếu gia, thiếu gia của Trần gia cổ tộc, thiên phú hắc ám cao cấp, thần thần bí bí chưa bao giờ ra tay. Ngày ngày chỉ vùi đầu ở thanh lâu. Ở vùng Vạn Lâm sơn này, có ai mà không biết.
Tử Vân giải thích, giọng nói bình thản. Nàng tiếp tục bổ sung
- Hơn nữa, ảnh chân dung của ngài ta cũng đã từng chứng kiến.
Giọng nàng lí nhí, mặt hơi đỏ như phạm sai lầm.
- Ồ
Trần Phong khá kinh ngạc, đúng là các thế lực đều có tình báo của mình, nhưng hắn không thể nổi danh thế a.
- Nàng đã biết ta, sao còn...
Giọng hắn không khỏi ngập ngừng.
- Th·iếp...xin lỗi.
Tử Vân giọng mềm nhũng, đầy tự trách kể lại.
Thì ra, nàng là tông chủ của Lôi âm tông cách Vạn Lâm sơn không xa.
Trong một lần lịch luyện nàng đã vô tình đắc tội thái tử của Thiên Sơn đế quốc.
Thấy được dung mạo của nàng, tên thái tử không nghi ngờ nổi sắc tâm, muốn chiếm đoạt.
Hắn đã sai người đến hỏi cưới nàng làm th·iếp, nhưng không thành. Tức giận, hắn dẫn theo một vị lão tổ là Thiên cảnh trung cấp đến hỏi tội.
Quá quắt hơn khi tên lão tổ thấy được dung nhan của nàng, hắn cũng muốn chiếm đoạt nàng, tên thái tử vì muốn lấy lòng tên lão tổ, hai người đạt được thỏa thuận gì đó.
Tên thái tử không muốn cưới nàng làm phi nữa, hắn muốn biến nàng làm nữ nô.
Các lão tổ Lôi âm tông tức giận, ra tay đánh trọng thương đám người kia, khiến chúng rút về.
Nhưng nàng biết Lôi âm tông của nàng vẫn còn thua Thiên sơn đế quốc. Nàng nóng lòng tìm cách đột phá mới tới đánh nhau với Liệt Sí điểu, hi vọng c·ướp được Lôi Linh thảo từ tay nó.
Khi được Trần Phong cứu, thấy được hắn, nàng lúc đó đã biết hắn là ai rồi. Chỉ là không ngờ cảnh giới của hắn lại cao như vậy.
Nhìn hành động của Trần Phong trong mấy ngày qua nên nàng mới hạ quyết tâm đánh cược
Hi vọng hắn không phải loại cùng hung cực ác gì. Còn hắn có phải người xấu hay không, nàng không biết, ít nhất hắn không lợi dụng lúc nàng b·ị t·hương mà thừa cơ chiếm đoạt.
Còn những lúc bị hắn chiếm tiện nghi lúc hôn mê, nàng tự thôi miên bản thân, " đó coi như là lợi tức hắn cứu nàng"
Đến lúc này Trần Phong cũng hiểu, "muốn hắn làm bia đỡ đ·ạ·n a". Nhưng không sao, hắn chịu được, đã thế còn rinh một mỹ nhân về nhà, cớ sao không làm. "Hắc hắc"
Nhưng nghĩ đến mấy nữ nhân ở nhà, thôi được rồi, cố gắng vậy.
Tử Vân đã thành nữ nhân của hắn, các nàng chắc chắn sẽ không làm gì, thậm chí nhanh chóng trở thành chị em tốt, nhưng hắn chắc chắn cũng không yên lành a.
- Kệ vậy, sướng trước tính sau
Hắn thầm nghĩ, tự thôi miên bản thân.
Trần Phong lật người, đè lại nàng khiến Tử Vân biến sắc.
Lại một canh giờ trôi qua...
Tử Vân giờ mắt trợn tròng, không còn biết trời trăng gì. Hồi lâu, nàng bình thần sau cơn bay bổng, trừng mắt cá c·hết Trần Phong một cái, mệt mỏi xoay người ôm eo hắn nhắm mắt ngủ luôn. Nàng... mệt lắm rồi.
......
Mơ màng tỉnh dậy, cơ thể nàng rã rời. Cảm thấy bên hông trống rỗng, nàng hoảng hốt, lấy hết sức ngồi bật dậy, liếc nhìn xung quanh.
Khi thấy một thân ảnh đang ngồi đó nấu cháo, nàng thở dài, bất giác hai hàng lệ nhịn không được trượt xuống đôi gò má mỹ lệ.
Nghe được động tĩnh nàng thức dậy, Trần Phong ngẩng đầu nhìn sang, khi thấy nàng nước mắt tuôn rơi, hắn tất bật vội vàng chạy tới, dáng vẻ lật đật như con vịt khiến nàng không khỏi bật cười.
Thấy nàng vừa khóc, vừa cười, Trần Phong liền lúng túng, không hiểu nàng đang bị gì.
- Nàng...làm sao?
Trần Phong vội đỡ giúp nàng ngồi dậy, lúng túng không biết phải hỏi cái gì.
- Hi hi. Chỉ là sợ công sức ta thiết kế chàng lại thành công cốc mà thôi, cả sự trong trắng của ta.... Hức...hức.
Tử Vân mỉm cười, thẳng thắng thừa nhận, giọng hơi đùa cợt, nhưng nói đến nửa chừng lại nức nở mà khóc, nước mắt lả chả tuôn rơi.
Ôm nàng vào lòng, đầu Trần Phong to như cái búa, chả hiểu mô tê gì.
- Hi hi, trông thật ngốc a.
Tử Vân che miệng cười khẽ, nhưng không biết lại nghĩ đến gì, nàng ta lại ào ào khóc to.
......
Nửa canh giờ sau...
Nhìn Trần Phong ân cần đút cháo cho nàng, lòng Tử Vân có gì đó khẽ buông rơi, như được giải thoát
- Có lẽ, như vậy cũng tốt...
Nàng thầm nghĩ
- Công pháp chàng đưa ta...
Giọng Tử Vân ngập ngừng.
- Nàng cứ yên tâm tu luyện, nhưng...chỉ đề phòng thôi, xin lỗi nàng.
Giọng Trần Phong ngập ngừng, muốn nói lại thôi, thở dài một hơi, hắn đành nói thật
- " Đồng sinh thuật" Sinh cùng sinh, tử cùng tử, nàng b·ị t·hương, "chúng ta" sẽ cùng gánh cho nàng, khi nàng thiếu năng lượng, " chúng ta" cũng sẽ san sẻ cùng nàng. Nhưng...
Trần Phong vẻ mặt nghiêm nghị, giọng chậm rãi giải thích
- Chỉ khi nàng tu luyện được " Đồng tâm thuật" nàng mới trở thành một phần của "chúng ta" . Nếu nàng có lòng phản bội, tất cả trí nhớ liên quan, đến cả ta, nàng cũng sẽ quên, như chưa hề tồn tại...
Tử Vân trầm ngâm, vuốt ve miếng ngọc bội mà Trần Phong vừa trao cho nàng.
Miếng ngọc trong suốt như bạch ngọc, mặt trước khắc chữ " Trần" mặt sau khắc chữ " Phong" đây là tên của hắn.
Nàng biết, đây là thứ chứng minh thân phận, cũng là một pháp bảo bảo vệ.
- Khi nào th·iếp mới biết mình là một phần của chàng ?
Hình ảnh ân cần chăm sóc của hắn mấy ngày qua tua nhanh như một thước phim.
Cảm nhận được tình cảm dạt dào của hắn khi nhắc đến, cùng công dụng của công pháp mà hắn sáng tạo.
Nàng biết, hắn rất yêu thương nữ nhân của mình, thoáng thở dài như trút được gánh nặng.
Nhưng như vậy càng rõ hơn việc hắn lo sợ với bên ngoài như nào, với thân phận của hắn, sẽ là thứ gì chứ.
Càng nghĩ, nàng càng hoảng sợ. Lắc đầu để hất văng những ý tưởng điên rồ trong đầu, nhưng càng làm vậy, nó lại càng như bóng ma đeo bám nàng dai dẳng hơn.
Thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, Trần Phong thoáng giật mình, nàng thông minh như vậy?
- Nàng... Biết gì sao?
Giọng Trần Phong đặc lại, ánh mắt lóe lên một tia sát khí, tay không tiếng động sờ đến cổ nàng.
Tử Vân thoáng ngơ ngác, cảm giác mát lạnh từ nơi cổ truyền đến, cùng ánh mắt chứa đầy sát khí kia, nàng hoảng sợ.
- Th·iếp... Th·iếp chỉ đoán
Tử Vân giọng run run, vội gật đầu rồi lại lắc đầu lia lịa.
- Haizzz... Thôi vậy... Có " Đồng tâm thuật"... Ta lo quá vậy... Xin lỗi nàng.
Trần Phong thoáng thở dài, giọng mềm xuống. Có lẽ, do hắn dạo này bị á·m s·át nhiều quá.
- Khi nàng tu luyện được "Đồng tâm thuật" nàng sẽ biết tất cả, bây giờ... Xin lỗi.
- Nhưng... Khi nào th·iếp...
Nàng vẫn không biết khi nào mình mới tu luyện được " Đồng tâm thuật"
- Khi đó, nàng sẽ tự biết thôi...
Trần Phong ra vẻ bí hiểm, nghĩ tới việc hàng ngày có thêm một cái máy phát bên tai, hắn càng thêm đau đầu.
- Haizz, sắp tới sẽ khá ồn ào đây.
Trần Phong thầm nghĩ
......
Nhìn về thân ảnh Trần Phong bay chậm rãi không xa, nàng thoáng quay lại nhìn về hang động, nơi nàng và hắn ở mấy ngày qua, thoáng thất thần.
Quay sang bóng lưng có phần tiêu điều của Trần Phong, lòng nàng bỗng nặng trĩu
- Hắn, đang phải đối mặt với thứ gì?
Mang theo muôn vàng tâm tư, nàng thả người, bay v·út theo thân ảnh phía trước.
Không biết tự bao giờ, trong tâm, một hạt giống dần nảy mầm