Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 22: Thu phục

Chương 22: Thu phục


Đứng nhìn đống hoang tàn trước mắt, cây cối ngã đổ, mặt đất bị cày xới.

Tử Vân thổn thức, chỉ mấy ngày trước đây thôi, nơi đây từng xém lấy mạng của nàng.

- Có thân phận của chàng, th·iếp không cần...

Tử Vân biết ý định của Trần Phong, vội khuyên bảo, nhưng đã bị hắn giơ tay ngăn cản lời nói của mình

- Không phải nàng cần Lôi Linh hoa sao?

Trần Phong cất giọng điềm tĩnh, chậm rãi, tựa như hỏi nhưng hắn đã khẳng định nó rồi.

- Nhân loại... Ngươi còn dám quay lại

Nhìn Lôi Sí điểu đã đến, Tử Vân đành gác lại, từ nhẫn trữ vật lấy ra linh kiếm, vận lực, thủ thế, chuẩn bị hợp công cùng Trần Phong.

Trần Phong nhìn sang, thấy cảnh này, nhịn không được vui vẻ, đưa tay nhéo má nàng một cái, khiến nàng không khỏi sững sờ.

- Thật đáng yêu a

Trần Phong nội tâm thầm cảm khái

- Không cần.

Giọng nói từ tốn vang lên. Hắn chậm rãi từ trữ vật giới chỉ lấy ra một thanh đoản đao, trông vô cùng bình thường (tui lười miêu tả :v).

- Bữa nào phải nghiên cứu chiêu kia của tên Lý Thiên mới được... Tán gái thì phải biết.

Trần Phong nhớ đến dáng vẻ ngầu lòi của tên Lý Thiên, nghĩ thầm. Hắn cảm giác mình hơi phèn a.

Lưng thẳng tắp, từng tia hắc khí lượn lờ xung quanh Trần Phong, khẽ xoay quanh rồi nhanh chóng, tất cả tụ tập vào lưỡi đao, khiến nó đang sáng loáng bỗng trở nên đen kịch.

Mắt khẽ nhíu lại, ánh mắt hắn dần thay bằng một màu đỏ như máu, tròng mắt hiện lên những cánh hoa màu đen, liên tục xoay tròn nơi trung tâm nhãn cầu, trông vô cùng tà ác và quỷ dị: "Vạn Hoa Đồng Tả Luân Nhãn". Mái tóc hắn không gió tự bay .Trông hắn giờ đây vô cùng tà mị, tuấn lãng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự lạnh lùng, kiên định.

Tử Vân thoát thất thần, nhìn Trần Phong đến ngay ngẩn.

Thân ảnh Trần Phong bỗng tan biến, chỉ còn lại giọng nói uy nghiêm còn vang vọng bên tai Tử Vân.

- Nhất đao...trảm

Chiêu này hắn học được từ tên Lý Thiên a

"Xoẹt...Ầm...ầm...ầm"

Đồng tử Liệt Sí điểu co lại thành cây kim, vẻ mặt hoảng sợ tột độ nhìn thanh đao đang gác lên cổ nó.

Thân thể nó cứng ngắc, ánh mắt run rẩy liếc nhìn về sau lưng.

Chỉ thấy nơi một đao vừa rồi đi qua, một vệt rộng chỉ nửa mét, nhưng kéo dài tận 3 dặm, sâu hun hút đang nằm ở đó, sắc bén tựa con dao đang đặt trên cổ nó vậy

Thân thể nó giờ đây run lẩy bẩy, nào có dáng vẻ uy phong như vừa rồi

- Ực, Đại... Đại hiệp tha...tha mạng. Tiểu...tiểu yêu...

Liệt Sí điểu nuốt nước bọt một, cổ như nghẹn lại, giọng biến cái trở nên cà lăm lun.

- Linh hồn bổn nguyên, hoặc c·hết

Giọng Trần Phong như tử thần đòi mạng, Liệt Sí điểu không một giây chần chừ, từ mi tâm bay ra một tia linh hồn bổn nguyên. Ánh mắt sợ sệt khẽ nhìn Trần Phong, đợi mệnh.

- Lại đây... Thu a

Trần Phong xoay người, vẩy tay ngoắc ngoắc ra hiệu Tử Vân đến chỗ hắn.

Tử Vân ngơ ngác bay đến bên cạnh hắn, đầu óc ong ong, ù ù cạc cạc thu lấy tia linh bổn nguyên lúc nào mà không hay.

Nhìn Liệt Sí điểu trước mặt, Tử Vân thổn thức, mới vừa mấy ngày, nàng còn bị nó đánh cho thừa sống thiếu c·hết a.

Lại liếc nhìn Trần Phong, rồi lại nhìn xuống đôi tay mình. Đầu óc nàng mông lung, chỉ nghĩ hắn che dấu tu vi đã kinh khủng, nhưng nhìn chiến lực của hắn càng khiến nàng hoài nghi nhân sinh.

Một kiếm vừa rồi, nàng dám cam đoan, ngay cả lão tổ Thiên cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc dám đỡ a. Hắn mới Thiên cảnh trung kỳ(*) a .

- Sau này ngươi theo bảo vệ nàng.

Trần Phong từ trữ vật giới chỉ vứt cho Liệt Sí điểu một viên đan dược.

-Hóa hình đan?

Liệt Sí điểu nghi hoặc, khẽ thăm dò... Chợt, nó cuồng hỉ. Thứ này, quá quý giá a. Nó từng mơ được hóa hình. Dù chỉ lấy được một cọng hóa hình thảo nó cũng mãn nguyện. Thật không ngờ trước mắt nó bây giờ lại là cả một viên hóa hình đan?

Vội nuốt viên hóa hình đan vào bụng. Nó khẽ thu mình hóa thành một quả trứng to đùng lơ lửng từ từ đáp xuống đất.

Trần Phong thấy cảnh này, mặt đen lại

- Con mịa nó, ngươi không chui vô hang động rồi nuốt đan. Ngươi tính cho chúng ta dằm mưa với ngươi hả?

Trần Phong nhả rãnh, bất lực lại triệu hồi cây đoản đao, bay xung quanh kiếm cây về "dựng nhà" a

- Đao a, ta xin lỗi

Thấy dáng vẻ tất bật ngược xuôi "chặt cây, kiếm củi" của hắn, nàng không khỏi bật cười. Biết bao lần nàng toan trợ giúp đều bị hắn thẳng tay đàn áp, đến bây giờ mông nàng vẫn còn rát a. Ngắm nhìn bóng hình tuấn lãng của Trần Phong, hạt giống trong tâm như được tưới thêm nước, âm thầm vươn lên, đâm chồi.

......

Một tháng sau, trong một căn nhà gỗ...

Nằm trong lòng Trần Phong, Tử Vân tò mò, kinh ngạc, hưng phấn,... trăm mối cảm xúc đan xen nhìn xem tấm bảng xanh trước mặt.

# Hệ thống khí vận: Lôi Tử Vân

Điểm: 670 (~)

Biết sao được, điểm của nàng là Trần Phong cộng thêm a. Khi mới nhìn thấy điểm của nàng, hắn lúc đó cũng đã phải kinh ngạc: (42) điểm .

Bảo sao nàng lại liên tục gặp chuyện không may như thế

Nhưng không biết vì cái gì, hắn nghĩ đến hình ảnh Trần Phi Phàm lúc đó.

Nếu như không phải hắn, có lẽ nằm đây với nàng sẽ là Trần Phi Phàm ?

- Thứ này thật thần kỳ a

Tử Vân cảm thán, rồi lại thoáng ngẩn ngơ. Nhưng trong đầu Trần Phong đang không yên lành chút nào.

- Đại tỷ a, ngươi nói xem, hắn trăng hoa như vậy, ngài không quản sao?

Tử Vân rất tò mò, nghe đại tỷ kể, hắn có rất nhiều nữ nhân, sau khi cưới nàng rồi vẫn không bỏ thói trăng hoa.

- Làm sao quản, hắn mạnh như vậy. Hơn nữa...

Giọng Lãnh Thiên Tuyết ngập ngừng vang lên trong đầu của Tử Vân.

Nàng không biết trong đầu Lãnh Thiên Tuyết đang chạy ngàn con ô mã.

Nói làm sao nói, không lẽ nói: Ta chịu không nổi hắn ? .Hơn nữa, cái chủ ý cải tạo của cái thân thể kia, nàng cũng là đầu têu a. Ta dám nói có khi các ngươi hợp sức tế sống ta a.Lãnh Thiên Tuyết nhã rãnh.

- Hừ, chẳng phải ngươi kêu rõ to, thế sao không biết.

Lãnh Thiên Tuyết tức giận, lấp liếm

Tử Vân mặt đỏ bừng, không biết kiếm lỗ nào mà chui.

Sau khi ở cùng nhau gần một tháng trời, sớm chiều ở chung, sáng tối có nhau, không biết bao giờ, trong tâm trí nàng đã tràn ngập hình bóng của Trần Phong

Hai ngày trước, buổi tối, trong lúc Trần Phong ra sức cày cấy, ngắm nhìn gương mặt Trần Phong đang hì hục, nhìn hắn thở gấp, nhìn ánh mắt âu yếm hắn nhìn nàng. Nàng bất giác mỉm cười.

Sau đó, không có sau đó nữa. Trong lúc vô thức, nàng đã kích hoạt " Đồng tâm thuật" cả đêm mà không hề hay biết

Sáng hôm sau, trong đầu nàng nhiều ra mấy âm thanh liên miên trong đầu. Ban đầu, nàng vô cùng hoảng sợ, nhưng dần bình tĩnh lại. Nàng hiểu ra đó là "Đồng tâm thuật". Trong lòng nàng không hiểu thấu kinh hỉ.

Chưa thoát khỏi kinh ngạc, nàng đã bị âm thanh của 3 nữ nhân liên hồi hỏi thăm, khiến nàng không biết phải làm sao, may sao có đại tỷ ngăn chặn.

- Ta thấy a, nàng là bị ngủ phục rồi.

Một giọng nói mềm mại, mị hoặc vang lên. Tiểu Bạch không hiểu thấu được ranh mãnh, trêu đùa.

- Có sao chứ, phu quân tốt như vậy, thế giới này biết kiếm ở đâu ra.

Yên nhi không nhịn được, góp lời.

- Hừ, tuy là có hơi háo sắc, nhưng tạm chấp nhận được.

Tiểu Bạch không chịu thua, phản bác, nhưng giọng điệu lại mềm nhũng, chấp nhận.

- Hi hi

Tử Vân nhịn không được mỉm cười.

Trần Phong lúc này sao, ôm thân thể mềm mại không xương vào lòng, thoải mái đi ngủ.

Phương châm sống của hắn a, mấy nữ nhân đang nói chuyện, tốt nhất không nên xen vào.

Không có ngươi các nàng khen lấy khen để. Thử lòi cái mặt vô là biết, bao nhiêu bí mật đen tối coi chừng bị lôi ra hết, đến cả cái quần còn không còn nữa mà :))

Hôm nay viết tới đây thôi, tui buồn ngủ qué

(*) tui xin phép sẽ đổi một số tên cảnh giới để cho văn mượt hơn nếu cần thiết, sẽ không ảnh hưởng đến cảnh giới.

Vd: thiên cảnh trung cấp -thiên cảnh trung kỳ- thiên cấp trung giai-...

Về vấn đề chiến đấu, tui xin lỗi chưa thể cho mọi người một cảnh chiến đấu mãn nhãn.

Phần vì: bút lực tui chưa tới.

Phần vì: quan niệm của tui có hơi khác

Theo tui, đánh nhau chỉ có 2 trường hợp

1. Đâm nó 1 cái, nó c·hết . không c·hết, mình chạy

2. Nó đâm mình 1 cái, mình c·hết. Không c·hết, mình chạy . Tiếp tục quay lại số 1 :))

Không biết nữa, tui cứ hay nghĩ tào lao ý, như kiểu bắn s·ú·n·g ý. Mấy cảnh ầm ầm chỉ toàn là bắn trượt làm nền thôi. Chứ đánh nhau chân chính thì... Đoàng 1 cái, hết phim :v

Nên tui toàn lan man tình cảm các thứ. Chủ yếu là để câu chương á mà :))

Chương này chủ yếu để bày tỏ tâm thư của tui thôi :v

Chương 22: Thu phục