Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 3: Chấp thuận

Chương 3: Chấp thuận


Đông Thần châu... Một vùng đất rộng lớn, phồn hoa nhưng cũng đầy rẫy những nguy hiểm tiềm tàng. Nơi đây được mệnh danh là khu vực phức tạp và hỗn loạn nhất trên toàn bộ Thần Nguyên đại lục.

Mặc dù sở hữu nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào, phong phú đến mức khó tin, nhưng số lượng kẻ tu luyện lại đông gấp nghìn lần, tạo nên một sự cạnh tranh khốc liệt, tàn nhẫn chưa từng có.

Chính sự chênh lệch giữa tài nguyên hữu hạn và nhu cầu vô hạn đã trở thành nguyên nhân chính dẫn đến vô số cuộc c·hiến t·ranh triền miên, không có hồi kết. Từ những cuộc tranh giành nhỏ lẻ, đấu đá cá nhân giữa các tu sĩ tầm thường cho đến những cuộc chiến quy mô lớn giữa các đại tộc, vương triều, tông môn hùng mạnh, tất cả đều diễn ra liên miên, nhuộm đỏ cả vùng đất này bằng máu và nước mắt.

Luật lệ duy nhất tồn tại ở Đông Thần châu chính là lấy sức mạnh làm tôn chỉ. Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng, mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình và quyết định số phận của kẻ khác. Kẻ yếu đuối chỉ có thể cam chịu bị chà đạp, bị lãng quên trong dòng chảy cuồn cuộn của thời đại.

Trung tâm Đông Thần châu là nơi hội tụ của những thế lực đỉnh cao, nắm giữ vận mệnh của toàn bộ châu lục. Mỗi thế lực đều sở hữu sức mạnh kinh thiên động địa, chỉ cần dậm chân một cái cũng đủ làm rung chuyển cả một vùng trời. Bất kỳ ai dám khiêu khích, chống đối đều phải trả giá đắt.

Phía Đông Nam, cách trung tâm ba mươi vạn dặm, là lãnh địa của Cổ tộc Trần gia, một trong những con quái vật thực sự của Đông Thần châu. Với lịch sử lâu đời và sức mạnh vượt trội, Trần gia được xem là một thế lực bất khả x·âm p·hạm, khiến cả những đại tộc khác cũng phải dè chừng.

Cốc cốc cốc

"Thiếu gia, Phu nhân gọi người đến thiền phòng của người dùng bữa ạ." Giọng nói trong trẻo, kính cẩn của một thị nữ vang lên từ bên ngoài cánh cửa. Sau khi thông báo xong, nàng cung kính lui về phía sau, đứng im lặng chờ đợi.

Bên trong căn phòng sang trọng, một cảnh tượng có phần "cay con mắt" đang diễn ra. Một thằng nhóc bụ bẫm, trạc 4-5 tuổi, đang ngồi thoải mái trong lòng một thị nữ xinh đẹp tuyệt trần.

Đầu nó tựa vào giữa hai gò bồng đảo căng tròn, mềm mại như hai quả đào tiên, tạo nên một cảm giác êm ái, dễ chịu đến khó tả.

Miệng nó hé mở một cách thuần thục để đón nhận trái nho vừa được lột vỏ bởi bàn tay khéo léo của thị nữ. Tay cầm một quyển thư tịch đang đọc dở.

"Nhất viện - nhị tháp - tam tông - tứ tộc - ngũ vương triều!?... Nhiều như vậy ? Yên nhi, nàng nói xem..." Nó lẩm bẩm, giọng nói non nớt pha chút ngạc nhiên.

"Th·iếp nào biết a thiếu gia, nhiều như vậy làm sao th·iếp nhớ hết được chứ? Th·iếp chỉ biết thiếu gia là đủ rồi a..." Thị nữ Yên nhi nũng nịu đáp, giọng nói ngọt ngào như mật ong, xen lẫn một chút hờn dỗi và mị ý.

"Hừ... Nàng lúc nào cũng vậy. Nhưng mà... ta thích a!" Nó cười tinh nghịch, tay trái bất ngờ vòng lên, nhẹ nhàng bóp một cái vào "quả đào tiên" khiến thị nữ Yên nhi khẽ rên lên một tiếng.

"Uhmm... Thiếu gia đáng ghét!... Tiểu bại hoại!..." Yên nhi thẹn thùng mắng yêu, khuôn mặt ửng hồng như trái táo chín.

Cốc cốc cốc

"Thiếu gia thứ tội... Nhưng phu nhân đã chờ thiếu gia một lúc rồi ạ!" Thấy bên trong vẫn chưa có động tĩnh, thị nữ bên ngoài đành phải gõ cửa lần nữa.

"Ta biết rồi!" Giọng nói lanh lảnh của nó vang lên.

"Vâng ạ!" Thị nữ đáp, vẫn cung kính đứng đợi ngoài cửa.

"Tại thiếu gia cả đó!" Yên nhi hờn dỗi trách móc, nhưng không giấu được nụ cười hạnh phúc trên môi cùng hai gò má ửng hồng.

Nó cố gắng thoát khỏi sự mê hoặc của mỹ nhân, nhanh chóng bước xuống đất, đi về phía cửa, nơi vừa cất tiếng gõ cửa lần thứ ba.

Kétttt

"Tới rồi... Đi thôi." Không đợi thị nữ lên tiếng, nó đã mở cửa bước ra.

Thị nữ Yên nhi vội vàng cuối đầu, ái ngại chỉnh lại y phục, theo sau . Liếc nhìn lại phía sau, nó tỏ vẻ luyến tiếc. Nhưng không được a, nếu để "mẫu thân đại nhân" đợi lâu hơn nữa, e rằng nó sẽ có chuyện a.

"Hứ... Tại thiếu gia cả... đúng là tiểu bại hoại... khiến người ta ..." Yên nhi lẩm bẩm chỉ mình nàng nghe được, giọng nói vừa trách móc vừa yêu chiều, rồi nhanh chóng bước theo.

Cả hai dần khuất bóng sau hành lang dài hun hút, để lại phía sau một không gian tĩnh lặng.

......Ta là đường phân cách......

"Thưa phu nhân, thiếu gia đến rồi ạ." Một thị nữ đứng ở cửa, khom người cung kính, cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tôn kính với vị phụ nhân đang ngồi ung dung trên chiếc ghế chạm trổ tinh xảo đặt giữa căn phòng rộng lớn.

Ánh nắng chiều tà xuyên qua khung cửa sổ bằng gỗ lim, hắt lên người nàng một thứ ánh sáng vàng dịu, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý, thoát tục.

"Các ngươi... lui ra đi!" Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái như nước chảy róc rách, nhưng không làm mất đi vẻ uy nghiêm, quyền lực của nàng. Mỗi câu chữ nàng thốt ra đều mang theo một sức nặng vô hình, khiến người nghe không khỏi kính nể.

"Vâng." Đám thị nữ đồng thanh đáp, rồi lặng lẽ lui ra. Họ di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển như những cánh bướm, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào làm phiền đến phu nhân.

Chỉ còn mỗi vị phụ nhân ngồi trong căn phòng tĩnh lặng. Nàng đưa tay, những ngón tay thon dài, trắng muốt như ngọc, nhẹ nhàng nâng chén trà sứ men xanh lên.

Hương trà thơm ngát lan tỏa khắp căn phòng, hòa quyện với mùi hương trầm thoang thoảng, tạo nên một bầu không khí thư thái, dễ chịu. Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, động tác chậm rãi, tao nhã, toát lên vẻ quý phái, đài các.

Cả căn phòng giờ đây như bị lu mờ bởi vẻ đẹp kiều diễm của nàng. Đôi mắt nàng long lanh, trong veo như thu thủy, ẩn chứa một vẻ thông minh, sắc sảo. Sóng mũi cao thẳng, thanh tú, hài hòa với khuôn mặt trái xoan hoàn hảo. Đôi môi hình trái tim khẽ mím lại, càng làm tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, quyến rũ. Chiếc cằm thon gọn, làn da trắng hồng, mịn màng như nhung, bóng loáng như mỡ đông. Tất cả hòa quyện tạo nên một vẻ đẹp hoàn mỹ, không tì vết. Nàng tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh, khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ, say đắm.

Không để nàng phải đợi lâu, chỉ chưa tới vài hơi thở, tiếng bước chân dồn dập, gấp gáp đã lọt vào tai nàng. Tiếng bước chân ngày càng gần, báo hiệu sự xuất hiện của một người nào đó đang vội vã tìm đến nàng.

"Thiếu gia từ từ... cẩn thận kẻo ngã!" Giọng nói lo lắng của Yên nhi vang lên, xen lẫn với tiếng bước chân dồn dập. Nàng thị nữ trẻ tuổi đang cố gắng đuổi theo thiếu gia nhà mình, vẻ mặt đầy lo lắng, sợ hãi cậu chủ nhỏ sẽ vấp ngã.

"Mẫu thân đại nhân... Mẫu thân đại nhân..." Một giọng nói lanh lảnh, trong trẻo vang lên từ phía xa, cắt ngang dòng suy nghĩ của vị phu nhân. Một thằng nhóc bụ bẫm, đáng yêu, hối hả chạy ào vào phòng, khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười. Chưa kịp chào hỏi, nó đã nhanh tay đoạt lấy bình trà của nàng, rồi tu ừng ực, vẻ mặt thỏa mãn.

"Khà... mệt c·hết bản thiếu gia mà..." Nó thở phào nhẹ nhõm sau khi đã uống cạn bình trà, vẻ mặt đầy đắc ý.

Cốc

"Ai... ui!" Hai tay ôm đầu, vẻ mặt thằng nhóc rưng rưng, trông vô cùng uất ức khi vừa bị "mẫu thân đại nhân" cốc đầu. Nó chu môi, nhìn nàng bằng ánh mắt trách móc.

"Hừ... hấp ta hấp tấp... còn ra thể thống gì?" Giọng nàng hờn dỗi, nhưng ánh mắt lại đầy yêu thương.

Nó cười hề hề, vội tung người chui tọt vào lòng nàng, chễm trệ ngồi trên cặp đùi thon dài của nàng, đầu tựa vào nơi êm ái nhất. Vẻ mặt nó đắc ý lắm, nhưng lại tỏ vẻ ngượng ngùng, e lệ.

"Chẳng phải... do con nhớ "mẫu thân đại nhân" xinh đẹp của con quá hay sao!... Vừa nghe tin ngài về liền tức tốc đến ngay..." Giọng nói nũng nịu, ngọt ngào của nó khiến nàng không khỏi mỉm cười.

Cốc

"Hừ... Tiểu quỷ ngươi ta còn lạ gì... biết ta đi thăm các dì của ngươi trở về, nên ngươi mới hấp tấp đến nghe ngóng đấy!" Giọng nàng hờn giỗi, nhưng càng nói giọng lại càng nhẹ đi, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cậu 'con trai' bé bỏng.

"Ngài yên tâm... Khi ta có thực lực cũng chính là ngày những kẻ dám hại 'phụ thân' phải trả giá đắt..." Nhận thấy tâm tình của nàng có chút u buồn, thằng nhóc vội an ủi, ánh mắt kiên định lạ thường, không phù hợp với lứa tuổi.

"Ngươi a... Sao phải khổ vậy?!" Nàng nghẹn ngào, tay trái không biết tự bao giờ đã ôm chặt hắn vào lòng, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn. Nước mắt lăn dài trên má nàng, nhưng nàng cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào.

Chỉ một khoảnh khắc trôi qua, nàng đã lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt bình thản đến lạ, như cuộc nháo sự vừa rồi chẳng hề liên quan gì đến nàng ta vậy. Quả không hổ là phu nhân của Trần gia, một trong tứ đại gia tộc của Đông Thần châu. Vẻ mặt nàng lúc này toát lên vẻ uy nghiêm, quyền lực, khiến người ta không khỏi kính nể.

Khẽ liếc về phía cửa, nơi bọn thị nữ vừa tới cùng với con của nàng đang đứng đợi.

"Yên nhi... ở lại phục thị...còn lại lui ra" Giọng nàng điềm đạm, uy nghiêm ra lệnh.

"Vâng... phu nhân." Yên nhi tâm trạng vui vẻ, thấp thỏm đứng phía sau phụ nhân, đợi lệnh.

"Tuân lệnh phu nhân... Chúng nô tì xin cáo lui." Bọn thị nữ cung kính đáp, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, lặng lẽ lui ra.

......

Yên nhi đứng lặng hồi lâu, đôi chân mảnh khảnh bắt đầu cảm thấy mỏi nhừ. Nàng khẽ chuyển trọng tâm cơ thể, cố gắng giảm bớt áp lực lên đôi chân đang tê cứng.

Vị phụ nhân vẫn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói non nớt, lanh lảnh vang lên từ trong lòng bà, hướng về phía Yên nhi, thị nữ thân cận của mình: "Yên nhi... Đứng lâu mỏi chân lắm, nàng mau mau ngồi xuống đi". Giọng nói ấy tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo một sự quan tâm chân thành, khiến Yên nhi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Hầu như ngay lập tức, như đáp lại lời của cậu chủ nhỏ, vị phụ nhân khẽ phẩy tay. Chiếc ghế bên cạnh bà liền tự động được kéo ra không một tiếng động, như thể đã được sắp đặt sẵn, chỉ chờ người đến ngồi.

"Phu...phu nhân... Nô tỳ, không...không dám ạ!" Yên nhi lắp bắp, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lời nói của thiếu gia cùng hành động của phu nhân khiến nàng bất ngờ, chưa kịp hoàn hồn đã thấy chiếc ghế được kéo ra như một lời mời. Nàng cảm thấy choáng ngợp trước sự ân cần này, đồng thời cũng lo sợ mình đã vô tình phạm phải một sai lầm nào đó.

Tưởng rằng mình đã phạm tội, Yên nhi vội vàng quỳ xuống, định cúi đầu nhận lỗi. Nhưng một luồng lực vô hình đã ngăn cản nàng, khiến nàng không thể khom người. Cảm giác bị kìm hãm khiến nàng càng thêm hoảng sợ, gương mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả lưng áo. Nàng đứng im như phỗng, không dám cử động, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Vị phụ nhân nhìn Yên nhi với vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt trong veo ánh lên sự ngạc nhiên và khó hiểu. Bà khẽ cất tiếng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: "Ta... Đáng sợ vậy sao?". Câu hỏi ấy càng khiến Yên nhi thêm bối rối, nàng không biết phải trả lời ra sao.

Thằng nhóc ngồi trong lòng phụ nhân nghe vậy thì khóe miệng giật giật, trong lòng đậu đen rau muống : "Đến ta còn phải sợ ngài ba phần nữa là..." . Tuy nhiên, nó không dám nói ra suy nghĩ của mình a. Nói ra muốn mệnh a.

"Mẫu thân..." nó khẽ gọi, giọng nói có chút chột dạ.

"Cốc!" một tiếng động khô khốc vang lên. Như thể cảm nhận được sự nghi ngờ trong giọng nói của con trai, vị phụ nhân thẳng tay gõ lên đầu nó một cái rõ kêu. Nó nhăn mặt, khuôn mặt nhăn như đít khỉ, rõ ràng là rất đau, nhưng lại không dám kêu than nửa lời.

"Cơ thể này mới bao lớn a. Dám kham nổi không?" vị phụ nhân vừa nói vừa nhìn xuống cậu con trai đang ngồi trong lòng mình.

Càng nghĩ càng tức, bà lại gõ thêm một cái nữa lên đầu nó cho bỏ tức. "Cảm giác thật thoải mái... Sẽ nghiện mất" nàng thầm nghĩ.

Nhận thấy sự sợ hãi của Yên nhi, vị phụ nhân dịu giọng, nhẹ nhàng giải thích: "Yên nhi!... Ngồi đi, Phong nhi đã chấp thuận ngươi thì ta cũng tin tưởng ánh mắt của nó...Sau này... Sớm muộn cũng là người một nhà. Không cần câu nệ nhiều thế...". Tuy giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự kiên quyết, không cho phép từ chối.

Nghe những lời này, Yên nhi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, lòng tràn ngập niềm vui sướng. Tim nàng đập thình thịch liên hồi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không dám biểu lộ cảm xúc quá khích.

"Tạ...tạ ơn phu nhân đã thành toàn, nô tỳ xin thề dù thịt nát xương tan cũng không bao giờ phản bội thiếu gia, đến c·hết mới thôi ...". Yên nhi vội vàng quỳ xuống, dập đầu liên hồi bày tỏ lòng trung thành. Luồng lực ngăn cản nàng lúc trước đã biến mất từ khi nào. Đến đây nàng biết, phu nhân đã chấp thuận. Đây là cơ hội để nàng được quang minh chính đại ở bên cạnh thiếu gia, nàng sợ nếu chậm trễ dù chỉ một giây, cơ hội này sẽ vụt mất.

"Nếu là kẻ khác, không giao linh hồn bổn nguyên...hừ..." vị phụ nhân khẽ nắm tay, một tiếng "răng rắc" nhỏ vang lên, chiếc cốc trà trên bàn vỡ vụn thành bột phấn.

"Đứng lên đi... Đã là người trong nhà, quỳ lạy thế kia còn ra thể thống gì?..." Giọng nói của bà tuy có chút trách cứ, nhưng lại rất gần gũi, ấm áp.

Yên nhi vội vàng đứng dậy, rót một chén trà mới, hai tay cung kính dâng lên trước mặt vị phụ nhân: "Phu...Phu nhân dùng trà ạ...". Tim nàng vẫn đập liên hồi, mặt đỏ ửng, nhưng không còn vẻ sợ hãi như lúc trước, thay vào đó là sự ngượng ngùng khi đối diện với trưởng bối.

Nàng len lén ngước nhìn vị phu nhân, bắt gặp ánh mắt bà đang nhìn mình với nụ cười hiền hậu, cùng với đôi mắt hau háu mỉm cười nhìn nàng. Trong lòng Yên nhi dâng lên một cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực bỗng nhiên đập rộn ràng, một cảm giác ngọt ngào len lỏi vào từng mạch máu. Len lén khẽ thè lưỡi ra, như một chú mèo con tinh nghịch, đáp lại nụ cười tinh nghịch đối diện. Gương mặt nàng ửng hồng, càng thêm phần đáng yêu.

"Vẫn còn gọi là phu nhân sao...?" Giọng nói pha chút trách móc vang lên, ánh mắt nàng liếc nhìn hai tên này, trước mặt nàng liếc mắt đưa tình với nhau mà lại còn giả vờ ngây thơ. Cảm giác ghen tị nhỏ nhoi len lỏi trong lòng, khiến nàng không khỏi bực bội.

"Bà... bà bà..." Yên nhi lắp bắp, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nàng cúi gằm mặt xuống, hai tay xoắn lấy nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt vị phu nhân.

"Còn đứng đó làm gì nữa, mau ngồi xuống đi..." Nhìn thấy Yên nhi vẫn còn đứng tần ngần bên cạnh, nàng thở dài, đành phải lên tiếng nhắc nhở thêm một lần nữa. Giọng nói tuy có chút nghiêm nghị nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm.

"Vâng... vâng ạ..." Yên nhi vẫn giữ nguyên vẻ mặt bẽn lẽn, khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Tư thế ngồi của nàng vô cùng e dè, chỉ dám ngồi một phần ba chiếc ghế, lưng thẳng tắp, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.

"Phong nhi chắc cũng đói rồi, chúng ta dùng bữa thôi kẻo thức ăn nguội mất..." Nàng vừa nói vừa đưa tay định gắp thức ăn, nhưng rồi đột nhiên dừng lại, như vừa nhớ ra điều gì đó. Khuôn mặt nàng từ từ tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như dao.

"Bà... Bà bà?..." Nàng lẩm bẩm, mặt càng lúc càng đen. Cơn giận bùng lên trong lòng, nàng giơ tay cốc một cái rõ kêu vào đầu tên tiểu quỷ đang ngồi chiễm trệ trong lòng mình, kẻ đã dám xem nàng như trò cười nãy giờ. Cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, nàng lại cốc thêm một cái nữa, mạnh hơn lần trước. "Sẽ nghiện mất ." Nàng thầm nghĩ, một nụ cười ranh mãnh thoáng hiện trên môi.

Còn n·ạn n·hân của cơn thịnh nộ lúc này mặt mày méo xệch, khổ sở như trái khổ qua. Dù trong lòng oán thán nhưng nó nào dám hó hé nửa lời. Nó dám mở miệng phản kháng thì không chừng mệnh ô hô ngay. "Người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a." Nó thầm than thở trong lòng, cảm thấy số phận mình thật hẩm hiu.

Về phần tiểu thị nữ Yên nhi, sau khi chứng kiến cơn bão tố vừa qua, dù đã được chấp thuận ngồi cùng bàn ăn nhưng nàng vẫn không dám lơ là. Thân phận thấp kém của nàng vẫn còn đó, khiến nàng càng thêm dè dặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai.

Bữa cơm "gia đình" diễn ra trong bầu không khí ấm cúng nhưng lại xen lẫn một chút quỷ dị .

# Không biết gọi "bà bà " là đúng chưa nhỉ ?

Chương 3: Chấp thuận