Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 4: Trừng trị

Chương 4: Trừng trị


Nữa canh giờ sau

......

Khung cảnh ấm cúng, sum vầy của bữa cơm gia đình đã không còn nữa. Cũng chẳng còn hình ảnh chướng mắt của tên nhóc nào đó được mỹ nhân ôm ấp trong lòng, vẻ mặt đắc ý, tự mãn.

Ngồi ở vị trí chủ tọa vẫn là vị phu nhân cao quý, uy nghiêm của Trần gia cổ tộc, nàng đang thưởng thức những tách trà thơm ngát, vị ngọt thanh tao còn vương vấn nơi đầu lưỡi. Bên trái nàng, tiểu sắc quỷ đang ngồi vắt vẻo, hai chân rung rung, vẻ mặt ngả ngớn, thiếu đứng đắn. Tiểu thị nữ Yên Nhi đứng phía sau, tận tình xoa bóp vai cho vị thiếu gia yêu quý của mình.

Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ đầy hưởng thụ của tên tiểu sắc quỷ kia.

Phụ nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy những âm thanh ô uế liên tục phát ra bên cạnh, sắc mặt nàng đen lại. Nàng định giơ tay cốc đầu tên nhóc một cái thì bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, liền khẽ thu tay lại, gương mặt bình tĩnh trở lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

"Đến..." Một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, vừa đủ để tên nhóc bên cạnh nghe thấy. Nó lập tức ngồi thẳng dậy, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, hai chân khép lại, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú, y hệt một học sinh ngoan ngoãn nghe 5 điều dạy của Bác. Vẻ ngả ngớn, nghịch ngợm lúc trước đã biến mất hoàn toàn.

Yên Nhi thấy vậy, hiểu ý, cũng ngừng tay, đứng nghiêm chỉnh sau lưng thiếu gia.

Đang nhắm mắt, bỗng cảm thấy quá im lặng, nàng liền khẽ mở mắt liếc sang bên cạnh. Thấy dáng vẻ "học sinh ngoan" này của nó mặt nàng đen lại, nhưng hiện tại không tiện nói gì, đành làm như không thấy.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài. Giọng nói trong trẻo của một thị nữ vang lên: "Thưa phu nhân, có quản gia đang chờ ngài bên ngoài, hắn bảo phụng lệnh của nhị lão gia có việc thông cáo, gọi ngài ra gặp ạ..."

"Ồ... giọng điệu phách lối thật. Người không biết còn tưởng hắn đang ra lệnh cho ai đấy?..." nàng lớn tiếng, giọng điệu đầy vẻ ngạc nhiên và châm biếm. Tất nhiên, nàng lớn tiếng không phải để mình nàng nghe.

Lúc này, bên ngoài cổng trang viên, một người đàn ông trung niên mập mạp, bụng phệ, gương mặt đê tiện, bên mép trái có một nốt ruồi to tướng, lổm chổm vài sợi lông dài hoắng, càng làm tăng thêm vẻ ti tiện của hắn. Hắn đang nghênh ngang đứng chắn trước cổng, mặt hất lên trời, vẻ mặt đầy đắc ý.

Nhưng khi nghe thấy giọng nói phát ra từ trong trang viên, hắn giật mình hốt hoảng, vội vàng khúm núm, vẻ mặt trắng bệch, không còn một tia máu, lưng lạnh toát, mồ hôi đã ướt đẫm từ lúc nào. Hiển nhiên, với tu vi của hắn, dù đứng cách xa như vậy, hắn vẫn có thể nghe rõ mồn một từng chữ.

Đầu hắn to như cái búa, không biết đã đắc tội gì vị phu nhân này.

Hắn biết rõ thân phận cao quý của vị phu nhân này, chỉ cần một câu nói của nàng cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt, làm sao dám chống đối lại nàng chứ? Hắn chỉ mong sao vị phu nhân này đừng để ý đến hắn, cho hắn được bình an vô sự.

Trong lòng hắn lúc này đang dấy lên một nỗi sợ hãi tột độ, hắn sợ rằng mình sẽ trở thành vật tế thần cho cơn thịnh nộ của vị phu nhân kia. Hắn đứng đó, trong tư thế khúm núm, mồ hôi lạnh túa ra như suối, chờ đợi số phận của mình.

Thời gian dường như trôi qua chậm chạp một cách đáng sợ, mỗi giây phút trôi qua đều như một cực hình đối với hắn. Hắn không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn thẳng vào cổng trang viên, chỉ biết đứng đó, run rẩy trong sợ hãi. Hắn thầm nhủ, sau này nhất định sẽ không bao giờ dám đến gần nơi này nữa. Hắn thầm cầu nguyện cho bản thân mình, mong rằng mình sẽ tai qua nạn khỏi.

"Phiền… phiền phức cô nương thông báo lại cho phu nhân, có… tiểu nhân phụng lệnh của nhị lão gia, có việc xin được yết kiến phu nhân ạ …” Giọng nói lấp bấp, run rẩy, bàn tay hắn kín đáo dúi vào tay vị thị nữ một túi gấm nặng trịch. Hắn cúi gằm mặt, mồ hôi túa ra trên trán, lo lắng chờ đợi phản ứng của thị nữ.

Thị nữ khéo léo đón lấy túi gấm, lắc nhẹ vài cái để ước lượng trọng lượng. Nàng khẽ mở miệng túi, liếc nhìn vào bên trong, một nụ cười hài lòng thoáng hiện trên môi. Số lượng này đủ để nàng mua được vài bộ y phục mới và trang sức yêu thích.

Nàng phân phó một thị nữ khác đi thông báo lại cho phu nhân, còn mình thì dẫn hắn đến sảnh đường, vừa đi vừa dặn dò: "Ngươi hãy giữ im lặng, đừng làm kinh động đến phu nhân. Phu nhân không thích bị làm phiền."

Hắn vâng dạ lia lịa, cẩn thận bước theo sau thị nữ. Sảnh đường rộng lớn, được trang trí lộng lẫy, khiến hắn càng thêm lo lắng. Hắn không biết mình đã phạm phải lỗi lầm gì, chỉ biết rằng mình đang đứng trước một nguy cơ lớn.

Hơn hai canh giờ sau, trong sảnh đường vẫn im ắng như tờ. Tên quản gia mập mạp đi qua đi lại, thấp thỏm không yên. Đôi lúc, hắn lại ghé mắt ra phía cửa, vẻ mặt đầy lo lắng và mong đợi. Thời gian trôi qua càng lâu, hắn càng cảm thấy bất an. Liệu phu nhân có quên mất sự hiện diện của hắn? Hay là bà đang suy nghĩ cách trừng phạt hắn?

Cộc… cộc… cộc…

Tiếng bước chân chậm rãi, khoan thai vang lên, phá vỡ sự im lặng trong sảnh đường. Bước vào cửa là một mỹ nhân với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tựa như tiên nữ giáng trần. Nàng mặc một bộ y phục bằng lụa màu tím, thêu hoa văn tinh xảo, tôn lên làn da trắng nõn nà. Bên cạnh nàng, một đứa bé bụ bẫm trạc 4-5 tuổi đang nắm tay nàng, đôi mắt to tròn, đen láy . Theo sau nàng là một tiểu thị nữ với sắc đẹp chỉ thua kém một chút, lớn chút nữa e rằng khó mà so sánh. Tiểu thị nữ mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, mái tóc được búi gọn gàng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, dịu dàng.

Nhìn thấy mỹ nhân trước mặt, tên quản gia thoáng bị hớp hồn. Nhưng hắn vội vàng định thần lại, vẻ mặt hốt hoảng, quỳ mọp xuống, dập đầu lia lịa: "Xin phu nhân thứ tội… là tiểu nhân phạm tội tày đình, có mắt không tròng phạm húy đến phu nhân… Xin phu nhân nể tình nhị lão gia, tha cho tiểu nhân một mạng…"

Cốp… cốp… cốp…

Đầu hắn va vào sàn gỗ liên tục, máu đã bắt đầu rướm ra, nhưng hắn không dám dừng lại, cũng không dám kêu đau. Nếu vị trước mắt này không hài lòng, có g·iết hắn tại đây cũng không ai dám nói gì. Thậm chí, nếu truyền đến tai vị kia, cả nhà toàn tộc của hắn, đều c·hết không có chỗ chôn.

“Ồ… Đây mới là dáng vẻ một con c·h·ó nên có chứ…” Nàng thích thú nhìn tên quản gia đang run rẩy dưới chân mình, giọng nói lạnh lùng như băng.

“Ha ha… Nhưng thiếu tiếng sủa mới giống chứ… Phải không mẫu thân?” Tên nhóc đi cùng đang nắm tay nàng phụ họa, giọng nói non nớt nhưng đầy vẻ khinh miệt.

“Phải… phải… thiếu gia nói chí phải… gâu… gâu… gâu… ha… ha ha…” Tên quản gia mập như chớp thời cơ, vội vàng phụ họa, thậm chí còn học tiếng c·h·ó sủa để lấy lòng hai vị trước mắt. Hắn không quan tâm đến sự sỉ nhục, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng là được.

“Hừ… là c·h·ó nhưng không có giác ngộ của c·h·ó…” Mặt nàng đanh lại, khẽ vung tay. Một luồng sức mạnh vô hình đập thẳng xuống tên quản gia mập, khiến hắn bẹp dí nằm trên sàn. Lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng. Không nằm vài ba tháng khó mà khỏi hẳn. Lồng ngực đau nhói, cổ họng ngòn ngọt, hắn vội nuốt ngược ngụm máu trở vào. Nếu làm bẩn tấm sàn gỗ quý giá này, hắn sợ mọi công cốc chịu nhục nãy giờ sẽ đổ sông đổ bể.

Trong lòng hắn khẽ thở dài, ải này, hắn đã vượt qua. Tạ ơn trời đất.

“Nói đi, có chuyện gì?” Giọng nàng lạnh lùng, không chút cảm xúc.

“Bẩm phu nhân… thiếu gia sang năm tròn 5 tuổi… nhị lão gia sai tiểu nhân sang đây thông báo cho phu nhân ạ… Và… Và cả… 2 hôm nữa lão gia chủ xuất quan…” Lồng ngực đau nhói, nhưng hắn vẫn cố gắng nói rõ ràng, mạch lạc.

“Còn gì nữa?” Giọng nàng thiếu kiên nhẫn.

“Dạ… dạ… hết rồi ạ!” Giọng tên quản gia run lẩy bẩy. Hắn không dám giấu giếm bất cứ điều gì, sợ rằng sẽ lại chuốc lấy tai họa.

Ánh mắt nàng sắc lạnh như dao, sát khí bừng bừng, khiến không gian xung quanh như đặc quánh lại. "Còn không cút?" giọng nói lạnh lẽo như băng giá giữa mùa đông, không chút độ ấm.

"Dạ...dạ" hắn lắp bắp kinh hãi, vội vàng lật đật bò dậy, chân tay luống cuống, loạng choạng như con cua bò, vội vã chạy ra khỏi sảnh phòng. Cứ ngỡ đã thoát khỏi bàn tay của tử thần, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp đi được bao xa, một giọng nói ngọt ngào nhưng đầy uy lực, như tiếng chuông tử thần điểm từng hồi, vang lên khiến hắn c·hết đứng.

"Ta nghe nói, ngươi vừa đấu giá được một con linh sủng con non, đang chuẩn bị làm quà tặng cho 'Phong nhi'?" nàng nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu như khẳng định, như thể con linh sủng đó vốn dĩ là quà của con trai nàng. "Không biết... Khi nào đưa đến?" câu hỏi tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa một áp lực vô hình khiến hắn không dám chống đối.

"Vâng vâng, quả là có chuyện đó..." hắn run rẩy đáp, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, trong lòng thầm kêu khổ. "Tiểu nhân sẽ sai người...không... Chính tiểu nhân sẽ đích thân mang đến cho tiểu thiếu gia ngay ạ" Hắn vội vàng sửa lời, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Trong lòng hắn như có lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh xa khỏi người phụ nữ quyền lực và đáng sợ này.

"Ngươi có lòng rồi..." nàng mỉm cười, giọng nói ngọt ngào như mật ong, nhưng lọt vào tai hắn lại như tiếng dao cứa vào da thịt. Nụ cười ấy, đối với hắn, chẳng khác nào nụ cười của tử thần đang âu yếm vuốt ve lưỡi hái sắc bén.

"Đi thôi!" hắn như được đại xá, đầu óc quay cuồng, không dám chần chừ thêm một khắc nào nữa, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi cổng trang viên. Nếu không phải vì Trần gia có trận pháp cấm không, hắn đã xé gió mà bay, bất chấp tất cả để thoát khỏi nơi này. Hắn sợ hãi đến mức, chỉ cần nghe thêm một tiếng nói nào phát ra từ phía sau, hắn sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.

Vừa ra khỏi trang viên, hắn không tiếc tiêu hao linh lực, vận dụng thân pháp nhanh nhất của mình đến mức cao nhất, lao đi như một cơn gió. Cảm giác nguy hiểm vẫn còn đeo bám, hắn thậm chí còn muốn đốt cả tinh huyết để tăng tốc độ, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi vùng đất đáng sợ này.

"Đúng là 'mẫu thân đại nhân' vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến nhật nguyệt cũng phải trùng bước, tài năng khoáng tuyệt cổ kim, bậc nữ hùng không thua đấng mày râu, một lời nói ra...". Cậu nhóc đang mải mê với công cuộc tâng bốc, không hề hay biết một bàn tay đã lặng lẽ tiếp cận bên hông mình.

"Ai...ui...'mẫu thân đại nhân' tha mạng...tha mạng a..." một tiếng la oai oái vang lên, như tiếng heo bị chọc tiết, cắt ngang công việc vuốt mông ngựa cao cả của hắn.

"Nói...nói nữa ta nghe xem?" giọng nàng lạnh lùng, răng nghiến ken két, khiến không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo.

"Không...không dám nữa...tha...tha mạng a" hắn la hét thảm thiết, giọng càng lúc càng to, như muốn van xin sự tha thứ.

Phía sau lưng, Yên nhi chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt ánh lên vẻ hạnh phúc, tay vội bụm miệng ho khục khục, nước mắt trào ra vì nín cười. Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của thiếu gia, nàng chỉ đành le lưỡi ra vẻ vô tội, giả vờ quay đi như không biết chuyện gì xảy ra.

"Biết sao được a thiếu gia, trên quan còn có vua a, th·iếp dân thường chịu không nổi đâu á. Xin lỗi thiếu gia rồi. A di đà phật, mắt không thấy, tâm không phiền..." nàng lẩm bẩm, giọng điệu vừa thương hại vừa hả hê.

Chương 4: Trừng trị