Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 5: Tiểu bạch hồ

Chương 5: Tiểu bạch hồ


"Ồ... là một chỉ tiểu bạch hồ!" Thanh âm trong trẻo, thích thú của Trần Phong vang lên, đôi mắt nó sáng rực. Nó mặc bộ y phục gấm vóc sang trọng, khuôn mặt bụ bẫm tròn trịa phúng phính, hai má ửng hồng, trông vô cùng đáng yêu.

"Huyết mạch cũng khá... không tệ..." Vị mỹ phụ nhân cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, êm ái như nước chảy róc rách. Bàn tay thon dài, trắng nõn của nàng vừa rời khỏi đầu của tiểu bạch hồ, những ngón tay còn lưu lại chút hơi ấm.

Đây đúng là chỉ linh thú con non mà tên quản gia mập vừa sai người đưa đến. Lão ta không có gan đích thân mang nó đến, có lẽ vì sợ hãi uy nghiêm nàng. Lão ta thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh mình bị cắt thêm mấy 'miếng thịt' nếu dám xuất hiện trước mặt nàng lúc này.

Giữa sảnh đường rộng lớn, tráng lệ, chỉ Linh hồ lúc này nằm bẹp dí hẳn xuống sàn nhà. Hai chi trước có nhân tính che thẳng lên đầu, che khuất đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể còn run lẩy bẩy sau màn t·ra t·ấn vừa rồi. Xung quanh nó là ba thân ảnh đang ngồi xổm, ngắm nghía nó như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật quý giá. Thằng nhóc bên cạnh thi thoảng lại vân vê, mò tới mò lui, nghiên cứu đủ thứ trên cơ thể của nó, từ bộ lông trắng muốt như tuyết đến cái đuôi xù xì đáng yêu. Vị thị nữ xinh đẹp bên cạnh thi thoảng lại chọc chọc trên người nó vài ba cái, tỏ vẻ hiếu kì lắm. Còn vị mỹ nhân xinh đẹp nhất kia, chỉ cần nhìn thôi đã khiến nó run lẩy bẩy, không dám động đậy dù chỉ một tia. Ánh mắt của nàng sắc bén như dao, khiến nó cảm thấy lạnh sống lưng.

"Đâu chỉ là không tệ... mà là bảo vật a... Mà lại là một chỉ mẫu hồ... quả là trúng mánh... trúng mánh... khà khà..." Sau khi sờ mó, ngắm nghía đủ thứ, tay thằng nhóc lúc này vỗ đen đét lên đùi, vẻ mặt hèn mọn như vừa nhặt được bảo vật vô giá. Nó cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng.

"Ồ... mẫu hồ... còn trúng mánh nữa a..." Sắc mặt nàng nghiền ngẫm, cười như không cười nhìn hắn. Nụ cười của nàng vừa dịu dàng, vừa mang theo chút gì đó nguy hiểm. Tay nàng không biết từ bao giờ đã nắm lấy lỗ tai của nó, nhẹ nhàng xoay xoay.

"Ai... ui... đau... đau... đau... 'mẫu thân đại nhân' tha mạng... tha mạng a!" Âm thanh như lợn bị chọc tiết lại vang lên inh ỏi trong sảnh đường. Nó nhăn nhó mặt mày, cố gắng gỡ tay mẫu thân ra khỏi tai mình.

"Hi hi..." Yên nhi, vị thị nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh quen thuộc này, không nhịn được, bật cười khanh khách. Nàng che miệng lại, cố gắng kìm nén tiếng cười, nhưng đôi vai vẫn rung lên bần bật.

......

Sảnh đường, nơi trang viên của nhị lão gia Trần gia, được trang hoàng lộng lẫy, nguy nga. Trần gỗ chạm trổ tinh xảo, những bức tranh sơn thủy hữu tình treo trên tường, những chiếc đèn lồng bằng lụa tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên một không gian ấm cúng, sang trọng.

Lúc này, tên quản gia mập đang cung kính quỳ mộp trước thân ảnh một trung niên nhân đang ngồi ở ghế chủ vị. Ông ta có gương mặt chữ điền, hàm râu quai nón, làn da thô ráp, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Ngồi phó vị bên cạnh ông ta là một mỹ phụ xinh đẹp, đang ngồi cạnh một thằng nhóc mập mạp. Những ngấn mỡ núc ních đầy sống động trên khuôn mặt nó. Đây là phu nhân và con trai của lão.

Xung quanh chỉ còn bốn người bọn họ, hiển nhiên, hạ nhân đã bị lão cho lui hết ra ngoài. Không khí trong sảnh đường trở nên ngột ngạt, căng thẳng.

Lông mày lão nhíu lại, khí thế thượng vị giả không phát tự uy ép thẳng lên người tên quản gia, khiến trán hắn toát mồ hôi hột, sống lưng lạnh toát, cơ thể hắn càng ép gần hơn với mặt sàn. Hắn run rẩy như cầy sấy, không dám ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân.

"Tam muội quả không sai... phận làm c·h·ó... Thì nên có giác ngộ của c·h·ó..." Giọng nói của lão trầm thấp, lạnh lẽo như băng, không hề có chút cảm xúc nào.

"Làm mất một con non linh sủng quý hiếm của Bằng nhi... ngươi biết hậu quả?..." Giọng của lão lạnh như băng, không phát hiện một tia gợn sóng. Mỗi câu nói của lão ta đều như một nhát búa đập vào tim tên quản gia.

Với địa vị của lão, bất cứ chuyện gì phát sinh ở Trần gia làm sao hắn không biết được cơ chứ. Mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của lão ta.

"Nô tài biết sai, cầu xin chủ nhân tha cho nô tài một mạng... tuyệt... tuyệt đối không có lần sau!" Tên quản gia mập lại giở thói, dập đầu lia lịa, máu đỏ thẫm đã ướt cả trán hắn từ bao giờ. Giọng nói của hắn run rẩy, khẩn cầu sự tha thứ.

"Hừ… Cút đi… Tự đến hình đường nhận lấy h·ình p·hạt!” Giọng nói lạnh lùng, sắc bén như dao cứa vào da thịt khiến hắn

run rẩy, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi.

“Vâng… vâng… đa tạ chủ nhân đã tha mạng… nô tài xin cáo lui.” Biết được tính khí thất thường, tàn nhẫn của vị trước mặt, hắn ta vội vàng lom khom, lật đật bò ra ngoài, đầu cúi gằm xuống đất, không dám ngẩng lên dù chỉ một chút. Mỗi bước chân đều nặng nề như đeo chì, sợ rằng chỉ một chút sơ sẩy cũng sẽ khiến bản thân m·ất m·ạng. Lão không dám tưởng tượng nếu mình chậm trễ dù chỉ một giây thì h·ình p·hạt khủng kh·iếp nào đang chờ đợi. Cả người lão run lên bần bật, vừa bò vừa lẩm bẩm cầu xin sự tha thứ, mong rằng mình có thể sống sót rời khỏi nơi đáng sợ này.

…...

“Tuyết muội quả không hổ danh từng là đại tiểu thư của Lãnh gia, a...” Vị mỹ phụ nhân xinh đẹp cảm thán, giọng nói pha chút ghen tị xen lẫn khâm phục.

Nghe đến tên của nàng, trong đầu lão hiện lên bóng hình vị mỹ nhân sắc nước hương trời kia. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ kinh diễm, tiếc nuối, xen lẫn một chút tham lam và d·ụ·c vọng. Hắn nhớ lại những lần gặp gỡ, mỗi lần đều bị nàng thu hút bởi vẻ đẹp kiêu sa, thoát tục. Nhưng rất nhanh, những cảm xúc đó bị hắn che giấu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.

Nàng, Lãnh Thiên Tuyết, từng là đệ nhất mỹ nhân của cả Đông Thần Châu, biết bao người ngưỡng mộ, theo đuổi. Vậy mà giờ đây, thân phận nàng lại trở thành đệ muội của hắn, vợ của lão tam – người từng là thiếu chủ chính thức của cổ tộc Trần gia, đã m·ất t·ích gần bốn năm nay. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu, khó tả.

Nhìn thấy vẻ mặt biến ảo của trượng phu, nàng sao không biết hắn đang nghĩ gì. Nàng chỉ đành giả vờ không biết, nhưng trong lòng, sự thù hận và ghen ghét đối với Lãnh Thiên Tuyết đã tăng đến tột cùng. Nàng căm hận vẻ đẹp của Lãnh Thiên Tuyết, căm hận sự tồn tại của nàng, căm hận tất cả những gì liên quan đến nàng.

“Hừ, nếu không phải gia gia…” Cơn tức giận đang bộc phát, nhưng nhớ đến điều gì đó, giọng hắn im bặt. Hắn siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Thấy vậy, vị mỹ phụ nhân đành mở miệng khuyên nhủ: “Phu quân bớt giận… Đoạn thời gian này mẫn cảm… kẻ nào dám chọc nàng chính là tự tìm đường c·hết…” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, cố gắng xoa dịu cơn giận của hắn.

Như chờ có thế, hắn nhẹ hạ giọng, bước xuống bậc thang mà nàng đã tạo cho hắn: “Haizz… đúng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, lão tam cũng m·ất t·ích đã bao lâu, nhưng uy thế của nàng vẫn không giảm a!…” Giọng hắn đầy vẻ bất lực và khó chịu.

“Phu quân yên tâm… Bên kia đã xác nhận… cả linh hồn của chúng cũng tự tay bóp nát… chỉ có điều…” Giọng nàng ta khẳng định chắc nịch, nhưng lại ngập ngừng.

Đang suy tư cảm thán, bỗng nghe thấy điều nàng vừa nói, hắn giật thót mình, vội quát lớn: “Câm miệng!” Giọng nói đầy vẻ cảnh cáo và lo lắng.

Biết mình lỡ lời, nàng ta cũng im bặt, không dám hó hé thêm điều gì.

…...

“Bằng nhi sang năm cũng đến tuổi có thể tu luyện rồi… thứ kia, có lẽ nên chuẩn bị rồi…” Hắn nhìn sang đứa trẻ như vô hình từ nãy đến giờ, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

Nhận thấy ánh mắt trìu mến của phụ thân đang nhìn mình, đứa trẻ vội hốt hoảng, vui vẻ đáp lời: “Vâng… thưa phụ thân.” Nhưng nó không biết rằng, trong đáy mắt của phụ thân nó lóe lên sự chán ghét, ghê tởm cực độ. Điều mà nó không thể nhìn thấy được.

...…

Trong một gian mật thất u tối, ánh sáng mờ ảo phát ra từ viên dạ minh châu được đặt ở giữa phòng. Một thân ảnh cao lớn đứng quay lưng nhìn về bức tranh treo giữa căn phòng. Bức tranh vẽ một nữ nhân tuyệt sắc, dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

Xoẹt!

Hắc ảnh lóe lên, một hắc y nhân mặc trang phục dạ hành, mặt đeo mặt nạ quỷ màu vàng kim, quỳ một chân trước thân ảnh vừa rồi. Tư thế cung kính, thể hiện sự tôn kính tuyệt đối.

“Bái kiến Lâu chủ…” Giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh.

Thấy thân ảnh phía trước không có động tĩnh gì, hắc y nhân chỉ đành tiếp tục báo cáo: “Sự tình đã điều tra rõ ràng… Kẻ biết đến, thuộc hạ đã giải quyết sạch sẽ, đảm bảo không để lại bất kì một dấu vết nào…” Nói rồi, hắc ảnh cung kính hai tay dâng lên một chiếc hộp nhỏ được phong kín vô cùng cẩn thận.

"Ồ..." Âm thanh nhẹ nhàng thoát ra từ phía thân ảnh được gọi là lâu chủ, cuối cùng hắn cũng chịu xoay người lại. Khuôn mặt hắn ẩn sau một chiếc mặt nạ, giống hệt chiếc mặt nạ của tên hắc y nhân vừa rồi, nhưng lại mang một màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp, được chế tác tinh xảo từ ngọc bích thượng phẩm, ánh lên vẻ cao quý lạnh lẽo. Hắn chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy chiếc hộp gỗ đang được thuộc hạ kính cẩn dâng lên. Động tác của hắn bĩnh tĩnh, nhẹ nhàng, khéo léo gỡ bỏ lớp phong ấn phức tạp trên nắp hộp, để lộ ra hai viên đá nhỏ nằm bên trong: 'lưu ảnh thạch' và 'ký lưu thạch'.

Hai viên đá này phát ra ánh sáng mờ ảo, như chứa đựng những bí mật không thể nói thành lời. Hắn nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, tiếp thu những thông tin được lưu trữ bên trong hai viên đá.

Thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc đó. Không gian im lặng đến đáng sợ. Dần dần, hai viên đá bắt đầu phát sáng rực rỡ hơn, như đang truyền tải một lượng lớn thông tin vào tâm trí hắn. Khuôn mặt hắn dưới lớp mặt nạ vẫn không chút thay đổi, nhưng cơ thể lại bắt đầu run rẩy. Càng tiếp nhận nhiều thông tin, sự run rẩy càng trở nên dữ dội. Đôi mắt hắn bất chợt mở to, tràn ngập sự kinh hãi và phẫn nộ. Một luồng sát khí khủng kh·iếp bắt đầu tỏa ra từ cơ thể hắn, lạnh lẽo như băng, dày đặc như sương mù, bao trùm toàn bộ căn mật thất.

Tên hắc y nhân quỳ bên cạnh cảm nhận được luồng sát khí kinh khủng này, toàn thân hắn cứng đờ, không dám nhúc nhích. Sát khí như những lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tâm trí hắn, khiến hắn cảm thấy đau đớn, sợ hãi tột cùng. Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Hắn cảm thấy như mình đang đứng trước vực thẳm của c·ái c·hết, chỉ cần một chút sơ sẩy, hắn sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, không thể nào quay đầu lại được. Cơ thể hắn run lên bần bật, tâm trí hoảng loạn, hắn nghĩ rằng mình sắp c·hết đến nơi rồi.

Đúng lúc hắn nghĩ rằng mình không thể chịu đựng được nữa, luồng sát khí đáng sợ kia đột nhiên biến mất. Lâu chủ đã thu hồi sát khí lại, nhưng tên hắc y nhân vẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cảnh tượng trước mắt hắn bắt đầu thay đổi. Hắn thấy mình đang bay lên cao, quay cuồng trong không trung. Căn mật thất dần dần mờ đi, rồi biến mất hoàn toàn. Trước khi mất đi ý thức, hắn thoáng nhìn thấy một thân ảnh không đầu đang quỳ trên mặt đất. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, nhưng chưa kịp định hình thì tất cả chìm vào bóng tối vĩnh hằng.

Lâu chủ nhìn thân ảnh không đầu của tên hắc y nhân, ánh mắt lạnh lùng, không một chút cảm xúc. Hắn lẩm bẩm: "Nếu ngươi đã dọn sạch sẽ... Thì ta cũng nên giúp ngươi một tay... Chỉ có n·gười c·hết mới giữ được bí mật..." Giọng nói của hắn đều đều, không hề có chút dao động nào. Hắn khom người, nhặt chiếc mặt nạ quỷ màu vàng kim lên, chậm rãi bước đến chiếc bàn duy nhất trong mật thất, đặt chiếc mặt nạ xuống.

Hắn xoay người rời đi, bước chân ung dung, nhưng giọng nói vẫn vang lên khe khẽ, như đang tự nói với chính mình: "Lại một con quỷ nên có thân xác mới rồi!"

"Vâng..." Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, như một lời đáp lại. Một hắc ảnh quỳ một chân sau lưng hắn, không ai biết hắn xuất hiện từ lúc nào, cứ như thể hắn vốn đã ở đó từ rất lâu rồi. Bóng tối bao trùm lấy thân ảnh đó, khiến hắn trở nên bí ẩn và đáng sợ. Căn mật thất lại chìm vào im lặng, chỉ còn lại bóng tối và những bí mật chưa được hé lộ.

Chương 5: Tiểu bạch hồ