Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Khí Vận
Unknown
Chương 6: Hội nghị gia tộc
Hai ngày sau, tại sảnh đường rộng lớn của tổ trạch Trần gia, không khí trang nghiêm và uy nghi bao trùm lên tất cả. Xung quanh, các tộc lão và con cháu nòng cốt của gia tộc đang ngồi thành hàng ngay ngắn, im phăng phắt. Vị trí ngồi của mỗi người được sắp xếp một cách rõ ràng, quy củ, thể hiện địa vị và tầm quan trọng của họ trong gia tộc.
Hàng ghế đầu, gần vị trí ghế thái sư, là nơi dành cho những người có quyền lực tối cao. Một cảnh tượng hết sức vi diệu đang diễn ra, mùi thuốc s·ú·n·g nồng nặc lan tỏa khắp không gian, khiến bầu không khí yên ắng càng thêm quỷ dị và khó lường.
Ở vị trí thứ tư bên trái đoàn người, một lão già nhíu mày, nhìn về phía đối diện. Chắp tay vái chào, lão cất giọng đầy nghi vấn, xen lẫn sự châm biếm và khinh miệt: "Tam thiếu phu nhân, hội nghị quan trọng của gia tộc, từ khi nào người ngoài được phép tham dự vậy? Huống chi còn là một con nô tỳ!"
Đứng hồi hộp phía sau hai người, Yên Nhi giật mình lo sợ trước lời chất vấn của lão giả. Nàng không dám nói gì, chỉ cúi đầu, tiếp tục yên vị chịu trận. Trần Phong nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ nhìn lão giả với vẻ hứng thú, nghiền ngẫm. Với thân phận hiện tại, nó không tiện đối đầu trực tiếp với lão giả, nhưng nó biết sẽ có người thay mình đòi lại công bằng cho tiểu thị nữ.
Không để Trần Phong đợi lâu, một âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng như gió xuân ấm áp cất lên, mang theo hương thơm thoang thoảng. Tuy nhẹ nhàng nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm, thoát tục: "Ồ... ý của Thất trưởng lão là tiểu nữ cũng không nên xuất hiện ở đây sao?"
Lão giả bối rối. Lão chỉ muốn gây sự để lấy lòng Nhị lão gia, nhắm vào một nô tỳ ti tiện, nghĩ rằng chỉ cần đuổi đi là xong chuyện, vốn sự việc vô cùng hợp tình, hợp lí, lại có thể làm mất mặt vị trước mặt, lấy được lòng của nhị lão gia. Hiếm khi bắt được lỗi nhỏ bé của vị trước mặt, tưởng đâu đây là cơ hội thể hiện của mình. Nào ngờ lại đẩy mình vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu nói phải, lão tin rằng Nhị lão gia là người đầu tiên sẽ không ngần ngại trừng phạt lão. Còn nếu nói không phải, chẳng khác nào tự vả mặt mình.
"Không... Không phải ý đó... Ý ta là nàng ta thân phận chỉ là một con tiện tỳ... nàng ta sao có tư cách...?" Lão giả bối rối, lấp liếm, đổ lỗi lên tiểu thị nữ. Lão biết hôm nay mình đã đá trúng thiết bản. Tam thiếu phu nhân đã hạ mình khăng khăng bảo vệ tên thị nữ kia, lão cũng hết cách. Nhưng lão không thể không nói, chỉ đành tiếp tục lặp lại sai lầm, không biết rằng mình vừa chọc giận thêm một người.
"Ầm!".Trần Phong đang ngồi ung dung xem kịch, nghe thấy lời lẽ chướng tai của lão giả, liền bùng nổ cơn thịnh nộ. Dù còn nhỏ tuổi, không nên hỗn láo với trưởng bối, nhưng lão giả dám động đến người của nó. Hơn nữa, địa vị của lão cũng không bằng nó. Nãy giờ nó im lặng chỉ vì tôn trọng trưởng bối mà thôi.
"Ngươi nói ai là tiện tỳ...?" Giọng nói non nớt của Trần Phong vang lên, đầy phẫn nộ. Cơn giận của nó như ngọn lửa bùng cháy, lan tỏa khắp sảnh đường. Những người xung quanh đều cảm nhận được sự tức giận của tiểu thiếu gia, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ánh mắt Trần Phong sắc bén nhìn chằm chằm vào lão giả, khiến lão ta run sợ. Lão không ngờ rằng chỉ một câu nói lại khiến tiểu thiếu gia nổi giận đến vậy.
"Đủ... Còn muốn nháo sự đến bao giờ?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của lão. Lưng ướt đẫm mồ hôi, không biết phải ứng phó ra sao với tình huống khó xử trước mắt. Lời nói của nhị lão gia như một chiếc phao cứu sinh, kéo lão ra khỏi vực sâu của sự lúng túng. Lão thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chấp tay thi lễ, cung kính đáp: "Vâng, nhị lão gia." Trong lòng lão thầm cảm kích nhị lão gia đã ra tay giúp đỡ. Dù bề ngoài có vẻ ngang hàng, nhưng lão biết rõ thân phận của mình chẳng thể nào so sánh được với vị kia. Lão chỉ là một kẻ thuộc bàn chi, được ban cho chút quyền hành nhỏ nhoi, làm sao có thể sánh bằng dòng dõi trực hệ của gia tộc?
"Tuyết muội quả không hổ là phu nhân của lão tam... Chỉ một thị nữ bên cạnh uy thế đã không thua kém gì một vị trưởng lão rồi a...!" Giọng nói của vị phu nhân ngồi bên cạnh nhị lão gia vang lên, mang theo chút châm chọc và hài hước. Nàng ta liếc nhìn về phía đối diện, nơi thị nữ của Tuyết phu nhân đang đứng, ánh mắt lóe lên tia chế giễu.
Thấy đối diện không có phản ứng gì, nàng ta biết mình bị ngó lơ. Nàng cười trừ hai tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục an tọa, nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng của thị nữ kia.
......
Bầu không khí trong đại sảnh trở nên tĩnh lặng, mọi người đều im lặng chờ đợi. Bỗng nhiên, trên vị trí chủ vị, một bóng người xuất hiện. Đó là một lão giả tóc tai bạc phơ, khuôn mặt nghiêm nghị, thân hình cường tráng, đang uy nghiêm ngồi trên ghế thái sư được trạm trổ tinh xảo. Lão xuất hiện từ bao giờ không ai biết, tựa như lão vốn dĩ đã ngồi đó từ lâu rồi vậy. Không một âm thanh, không một động tĩnh, lão chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhưng lại mang đến một cảm giác hòa hợp kỳ lạ với không gian xung quanh. Không hề tỏa ra bất kỳ uy thế nào, nhưng lại khiến không gian như trầm xuống, nặng nề, khiến người ta có cảm giác không thể phản kháng. Lão là Trần Bá Long, gia chủ hiện tại của cổ tộc Trần gia.
"Chúc mừng phụ thân đã xuất quan." Ngồi ở vị trí đầu, nhị lão gia đứng dậy, hai tay chấp lại, cung kính khom người, giọng nói tràn đầy tôn kính. Lời nói của ông như một tín hiệu dẫn đầu, cả đại sảnh đồng loạt đứng dậy, cung kính cúi người vái chào, đồng thanh hô to: "Cung nghênh lão gia chủ xuất quan." Âm thanh vang vọng khắp đại sảnh, thể hiện sự kính trọng tuyệt đối dành cho người đứng đầu gia tộc.
Lão gia chủ chỉ khẽ phất tay, một lực lượng vô hình nâng dậy tất cả mọi người. Động tác nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sức mạnh vô biên, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc. Sau khi tất cả đã an vị, lão gia chủ mới chậm rãi cất tiếng, giọng nói ôn tồn, chậm rãi, rành mạch từng chữ một: "Hội nghị hôm nay... ta... chỉ có một mục đích... thông báo cho mọi người... ta... đã đột phá... Trần gia... Không cần phải cố kị nhiều như xưa nữa."
Thông báo ngắn gọn nhưng lại mang đến một ý nghĩa vô cùng trọng đại. Tất cả mọi người thoáng chốc thất thần, sau đó là niềm vui sướng vỡ òa. Họ vội vàng đứng dậy, đồng thanh chúc mừng: "Chúc mừng lão gia chủ đột phá cảnh giới." Niềm vui và sự phấn khích lan tỏa khắp đại sảnh, báo hiệu một kỷ nguyên mới cho Trần gia, một kỷ nguyên mà họ không còn phải lo sợ bất kỳ thế lực nào.
"Xong việc, tất cả lui ra... Thiên Tuyết và Phong nhi ở lại." Lão gia chủ phất tay một cái, chưa kịp để mọi người bình tĩnh lại sau niềm vui mừng, tất cả mọi người đã bị dịch chuyển ra khỏi đại sảnh. Họ ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi cảm thán về sức mạnh khủng kh·iếp của lão gia chủ. "Thật khủng bố" đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người. Tuy nhiên, trong đám đông vẫn có một ánh mắt âm trầm, độc ác, ẩn chứa những toan tính khó lường.
# Cá nhân mình cảm thấy chương này mình vẫn chưa triển khai được nhiều nhân vật lắm, mang tiếng hội nghị gia tộc nhưng chỉ có 2 3 người có tồn tại cảm, còn lại như vô hình. Nhưng mình chưa biết phải diễn biến làm sao nữa, mình sợ sẽ bị lan man nên bỏ ý định đó lun