Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Khí Vận

Unknown

Chương 7: Thâu thiên, hoán nhật(1)

Chương 7: Thâu thiên, hoán nhật(1)


Trong đại sảnh chỉ còn lại ba người Trần Phong cùng với lão gia chủ Trần Bá Long. Không khí có chút ngưng trọng.

Lão gia chủ nhìn thật sâu vào Trần Phong, như nhìn thấy hình bóng năm xưa, ánh mắt ánh lên sự tự hào mãnh liệt xen lẫn chút tiếc hận, thở hắc một hơi, lão gia chủ bỗng chốc lại vui vẻ, đôi mắt lóe lên một niềm tin hi vọng.

"Thật may... Mọi thứ vẫn còn hi vọng" lão gia chủ thầm nghĩ.

Đối mặt với ánh mắt xâm lược của lão gia chủ, Trần Phong mỉm cười ranh mãnh, đáp lại ông là một ánh mắt kiên định pha một chút trêu tức khiến lão cũng phải bật cười.

Trán Lãnh Thiên Tuyết lúc này đầy hắc tuyến." Lại nữa a...lúc nào cũng vậy" nhưng nàng không chán ghét, trái lại bật cười một cách quyến rũ, ánh mắt long lanh đầy hạnh phúc.

Thấy cảnh quỷ dị trước mặt này, tiểu thị Yên nhi cả người đều ngu ngơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

" Đi thôi, "mọi người" (1)chắc cũng đợi lâu rồi !". Lão gia chủ lúc này cũng thu hồi ánh mắt, xoay người dẫn trước bước vào thông đạo không gian mà lão vừa mở.

"Yên nhi, nàng ở đây đợi ta". Trần Phong ân cần căn dặn tiểu thị nữ trước khi theo bước chân lão gia chủ và Lãnh Thiên Tuyết bước vào thông đạo. "Nàng yên tâm ở trong này, có trận pháp của 'gia gia' không ai vào được đâu". Hắn lo lắng không có mình cùng trưởng bối chấn tràng, nàng sẽ bị bọn người kia ức h·iếp.

"Thiếu gia yên tâm, th·iếp sẽ đợi người... " "A..." chưa kịp nói xong câu, nàng đã bị Trần Phong đánh lên kiều đồn căng tròn, co dãn của mình. Giật mình, tay nàng vội bịt miệng, nàng sợ hai vị trưởng bối ở phía trước nghe thấy thì thật là xấu hổ.

"Thiếu gia..." mặt đỏ chót như quả táo chính, nàng ngượng ngùng, khẽ gắt giọng, nhưng âm thanh nhỏ xíu, chủ đủ hai người nghe.

" Thật mềm,...lại còn thơm nữa" Trần Phong đưa tay lên mũi, đôi tay hắn vẫn còn dư vị một cảm giác đê mê khó tả: mềm mại, đàn hồi,...Hít hà một hơi, vẻ mặt đê tiện hắn cười ha hả, đáp lại nàng bằng giọng chỉ có hai người có thể nghe, vẻ mặt ngả ngớn, cực kì vô sỉ.

Hai người giọng vô cùng nhỏ, động tác vô cùng kín đáo, nhưng Trần Bá Long và Lãnh Thiên Tuyết cảnh giới gì cơ chứ, một người là Thần cảnh trung cấp cao cao tại thượng, một người là cường giả Thiên cảnh cao cấp, hai tên kia còn gần như vậy, cách nhau không đến mười trượng, cứ như đang hét vào mặt hai người họ vậy. Mặt lão đanh lại, liết nhìn sang con dâu sắc mặt đang đen lại. Lão vội cách không túm tên tiểu quỷ kia lôi vào thông đạo, biến mất vô ảnh, vô tung, như chưa hề tồn tại.

Đứng nhìn không gian tĩnh lặng nơi thông đạo không gian vừa biến mất. Cảm nhận được dư âm tê dại nơi kiều đồn, xuân tâm nàng nộ phóng, không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Yên nhi nhịn không được lại đỏ lên, trái tim nhỏ bé đập rộn ràng.Trên môi lại treo nụ cười đầy hạnh phúc.

......

Bước qua đường hầm không gian, đập vào mắt Trần Phong là một ngôi làng yên bình, mộc mạc, bầu trời trong xanh thăm thẳm. Những mái nhà tranh nép mình dưới bóng của một cây cổ thụ khổng lồ, khói lam chiều bảng lảng bay lên từ những căn bếp nhỏ. Trên những tán cây, những tiếng chim líu lo, trong trẻo và êm tai. Phía xa xa, tiếng nước chảy róc rách từ thác bạc đổ xuống, len lỏi qua những khe đá, tạo thành một dòng suối tròn vắt uốn lượn quanh co.

Bên cạnh một đoạn là một hồ nước trong vắt, trên mặt hồ, những bông sen nở rộ, tỏa ra hương thơm ngát, dễ chịu, dưới hồ là đủ loại cá cảnh nhiều loại màu sắc đang bơi tung tăng qua lại. Cạnh bờ hồ lúc này đang ngồi mấy vị lão nhân, rau tóc bạc phơ, người thì ung dung câu cá, người thì kết đôi thong thả đánh cờ, tiếng bàn luận tranh cãi sôi nổi vang vọng khắp không gian, tất cả hòa quyện tạo nên một làng quê thanh bình, yên ả.

Ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, Tâm tình của Trần Phong trùng xuống, đôi mắt hắn cay xè, đỏ hoe. Lắng nghe những âm thanh cãi cộ rom rả trước mặt, hắn không nhịn được nở nụ cười, nhịn không được, hắn thều thào, cảm thán: " mấy lão già này,...vẫn y như vậy"

Lãnh Thiên Tuyết nghe vậy, khẽ nắm lấy tay Trần Phong, ánh mắt dịu dàng, bất giác nàng cũng nở nụ cười. Trần Phong siết nhẹ tay nàng, mỉm cười đáp lại.

....

Thấy cảnh tay trong tay của Trần Phong và Lãnh Thiên Tuyết, Trần Bá Long cũng nở một nụ cười, nhưng hai mắt lão lại rưng rưng, vài giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Lấy lại tinh thần, lão chậm rãi cất bước theo sau đôi nam nữ kia, không, bây giờ phải nói là cặp "mẫu tử" mới đúng. Lão thích thú thầm nghĩ, đôi mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn từng bước đi của hai thân ảnh phía trước.

Ba người chậm rãi tiến về phía nhóm lão nhân.

......Ta là đường phân cách......

"Ăn xe... Chiếu tướng...ha ha ha... Lão Lộc, ông thua rồi." Một trung niên nhân có giọng nói ồm ồm, hữu lực đang hả hê với chiến thắng của mình.

Đối diện lúc này là một lão giả râu tóc bạc phơ, rau để dài, tóc được búi gọn sau đầu, được giữ lại bởi một chiếc trâm bằng gỗ, thi thoảng lão lại đưa tay vuốt vuốt chòm râu dài, bạc trắng của mình. Dáng vẻ điềm đạm, từ tốn, nhìn lão như một lão tiên sinh chuyên gõ đầu trẻ.

Nghe được sự khiêu khích của người đối diện, lão Lộc lúc này mất hết hình tượng, phùng man trợn má, chỉ tay thẳng mặt trung niên nhân mà mắng.

"Tổ cha mi tên Lực vô sỉ, mi chơi cờ mất quân nào đi lại quân đó, mi chơi bẩn mà còn dám láo toét. Ông đây hôm nay phải dạy cho mi một bài học." lão Lộc sắn tay áo lên, chân dẫm lên cả bàn cờ, nghiêng người về phía tên Lực, nắm cổ áo của gã kéo lên, đôi mắt hai người tóe lửa nhìn nhau.

Gã trung niên nhân tên Lực cũng không chịu thua, lão lớn giọng quát lại: " Tổ sư nhà ông, ông đây thắng, là thắng, bao nhiêu con mắt đều chứng kiến, có giỏi cắn ông đây một phát xem lào..." Như để thêm phần thuyết phục, lão cách không giơ tay hấp lực, một người đang đứng xa xa xem trò vui bị lão nắm gọn cổ áo kéo sát giữa hai cặp mắt đang tóe lửa. Chỉ thấy, trong tay lão là một thằng nhóc 5 tuổi, bụ bẫm, môi hồng răng trắng, bị nắm cổ áo, 2 tay nó giơ lên cao quá đầu tỏ vẻ vô tội, khóe miệng không khỏi giật giật. Trong lòng nó đậu đen rau muống "nằm không cũng trúng đ·ạ·n". Đây hiển nhiên là Trần Phong chứ nào phải ai khác.

"Đây, lão nhìn đi, cả Kiêu nhi cũng tận mắt chứng kiến, đôi "hỏa nhãn kim tinh" của nó chẳng lẽ ông không biết?... Hửm... Phải không.... KIÊU NHI?" Trần Phong cười khổ, bất lực a . Đây là Nhị gia gia và Tam gia gia của hắn: Trần Lộc và Trần Lực. Bên nào hắn cũng không dám đắc tội, hắn chỉ đành sử dụng chiêu cuối: "Cháu ngoan gặp nguy hiểm, bà bà mau mau cứu mạng... Cấp cấp như luật lệnh" hắn rồng mình la lớn, âm thanh vang vọng khắp không gian, khiến mấy chú chim đang líu ríu trên cây cũng phải hoảng sợ vỗ cánh bay mất.

Liếc nhìn thằng nhóc vừa hét sát bên tai. Hai tên này không kịp phong bế thính giác, đầu cứ ong ong, tai thì ù ù.

Giật mình một cái, vội quay sang nhìn nhau. Mắt mở lớn, đồng tử hai tên này vội co lại, trong đầu cả hai cùng hiện lên ý nghĩ :"Trốn".

Nhưng chưa kịp làm ra động tác, bên tai đã bị vặn xoắn, một giọng nói già nua, âm u của một lão ẩu như vừa bước ra từ âm ti địa ngục:" là hai người ĂN H·I·Ế·P cháu ngoan của lão thân.... HỬMM?.

"Ực...oan...oan uổng a đại tẩu, làm gì có chuyện đó a" Trần Lộc và Trần Lực nuốt ực một cái, run sợ đồng thanh đáp.

Thấy Trần Lực tay vẫn nắm cổ áo của Trần Phong không buông, lão ẩu lại gia tăng thêm một phần lực đạo khiến cả hai tên này la oai oái. Trần Lực lúc này mới biết ý thả lỏng tay nắm cổ áo Trần Phong ra.

Lão ẩu lúc này mới tha cho hai tên này. Được thả, hai tên này mới chịu ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhau hình viên đ·ạ·n.

......

Thân ảnh lão ẩu lóe lên đến trước mặt Trần Phong, khuỵa chân ngồi quỳ xuống, nhìn thân hình bé nhỏ, đôi bàn tay già nua run rẩy sờ nắn khuôn mặt non nớt của hắn, mắt thì rưng rưng, giọng nghẹn ngào: " Kiêu nhi ngoan, khổ cực cho con rồi."

Nhìn thấy thân ảnh già nua trước mặt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt đôi bàn nhăn nheo của bà, Trần Phong không kiềm được rơi nước mắt: "bà bà...". Nghe được tiếng gọi của hắn, bà xúc động ôm hắn vào lòng, tay liên tục vỗ về: " Trở về là tốt...trở về là tốt"

Thấy cảnh hai bà cháu ôm nhau, Lãnh Thiên Tuyết đang đứng nhìn cũng không nhịn được bùi ngùi, Trần Bá Long Trần Lực, Trần Lộc, cả ba nhìn nhau, mỉm cười.

......

Phía xa xa, lão nông đang câu cá cũng thở dài một hơi nặng trĩu, như gỡ bỏ được một gánh nặng, lão mỉm cười vui vẻ thu dọn cần câu, tay lão xách theo một con cá chép to bằng cả bàn tay, nặng phải 4-5 cân chậm rãi trở về nhà.

......

# Ài : (1): cá nhân mình không thích dùng từ này lắm, theo mình nó chỉ những người ngang hàng mình theo số lượng đông thôi.

Mình đang muốn chỉ các bận trưởng bối, nhưng kiểu thân thiết trong gia đình ý số lượng nhiều, mà hỏng biết xài từ nào chi hợp lý. hic

Chương 7: Thâu thiên, hoán nhật(1)