Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Nhà Ngươi Có Bị Trộm Không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Nhà Ngươi Có Bị Trộm Không?


"Ngươi không nghe qua trong giang hồ có một người chuyên trộm của người giàu chia cho người nghèo sao? Nhất là trộm của các quan lớn của triều đình."

"Người lớn hỏi gì, tiểu hài tử phải trả lời cái đó, không được trả treo, đã hiểu chưa?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sao ngươi bất lịch sự thế, muốn hỏi tên người khác, trước hết phải nói ra tên của mình trước chứ! Có tin ta cắt chim ngươi không!"

"Ực! Nếu ngươi còn không ăn thì ta sẽ ăn hết đấy."

Tiểu hài tử một mặt mong chờ hỏi. "Tỷ tỷ ngươi muốn biết cái gì a? Đừng nói là một vấn đề, mười cái vấn đề cũng không thành vấn đề nha."

"Ta biết a."

Nàng đáp,"Cửa sổ gãy rồi."

"Hảo, ta gọi Trần Tiểu Bạch, là cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã được lão sư phụ nhận nuôi, sống nương tựa cùng các sư huynh sư tỷ lớn lên."

"Đúng đúng nha, chính là bọn họ, vậy cha ngươi có phải người tốt không?"

Nàng mỉm cười xoa đầu hắn không nói gì.

"Oa! Tỷ tỷ ngươi thật tốt, vậy ta không khách khí nữa."

"Sao! Có phải rất ngưỡng mộ không?"

" Ồ! Vậy còn tỷ thì sao? Tỷ là con gái của binh bộ thượng thư, theo lý thì tỷ sẽ không thích họ phải không?"

Hắn có chút khó hiểu hỏi, "Nhà ngươi điều kiện tốt như thế, chẳng phải rất đáng mừng sao? Sao lại trông buồn bã thế kia?"

"Như vậy hẳn là các ngươi rất gắn bó với nhau a."

Rắc.

"Phải, không chỉ ta mà cả các sư huynh sư tỷ của ta đều như vậy."

"Thì ra là như vậy nha, nói cách khác, mọi người có phải hay không đều thích hành vi đó a?"

Hắn vội vàng vồ thức ăn, ngấu nghiến tới tấp.

"Nghe qua a, hình như họ được gọi là thất hùng thì phải, nhưng chẳng phải họ chỉ trộm của những kẻ xấu thôi sao? Sẽ không trộm của những người tốt."

Nàng vuốt ve đầu hắn nói, "Hảo hảo, thế mới là tiểu hài tử ngoan. Hả? Gì chứ? Ngươi là cô nhi sao?"

Tiểu hài tử một mặt nghiêm túc trả lời, "Ngươi đây không phải là bắt được, là ta tự đâm đầu vào a!"

Ai ai cũng nhìn hắn với vẻ mặt kinh dị, không hiểu tại tiểu hài tử này lại vào được đây, nhưng chẳng ai dám nói gì, mang thức ăn lên rồi vội vã rời đi.

Hắn gật gật đầu, "Có a."

Nàng tức giận gõ lên đầu hắn, "Ngầu cái đầu ngươi, tất nhiên là không tốt rồi!"

"Huyền Trân tỷ tốt như vậy, cha tỷ nhất định cũng là người tốt."

Nàng nhìn thân hình cao chưa đến một mét của hắn mà bật cười. "Hảo a hảo, thế tên côn đồ nhà ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Từ nãy đến giờ hắn chính là đang chờ câu nói này của nàng. "Hảo a, vậy ta ăn đây, không chờ nữa."

"Vậy Huyền Trân tỷ, binh bộ thượng thư là quan lớn trong triều đình sao?"

Vì thế động động hắn không có ăn gì đói đến không thú vị mồm mép trả lời, "Ta không phải hiệp sĩ, ta là một cái tên côn đồ, thiên hạ đệ nhất côn đồ."

"Haizz!" Nàng liền thở hài một tiếng, mặt có chút đượm buồn.

"Gì chứ, đây là ta vẫn chưa phát triển mà thôi."

Chương 2: Nhà Ngươi Có Bị Trộm Không?

"Có những chuyện mà tiểu hài tử ngươi không thể hiểu được đâu."

Nàng liền xụ mặt lại hỏi, "Ai dạy ngươi nói như thế!"

"Vậy ngươi có phải hay không là hiệp sĩ?" Nàng một mặt mong chờ nhìn tiểu hài tử.

Tiểu hài tử ngước mặt lên trần nhà, một mặt bi thương ai oán.

"Đúng vậy nha, tam tỷ rất thích đánh lục sư huynh, còn tứ ca và ngũ ca suốt ngày cứ cãi nhau xem ai hơn ai."

"Nhăm nhăm, nhũng nhông nhác nhái nhâu, nhà ngươi nhông nhăn nhao?"

"Ta không đói, ngươi cứ ăn đi, chỗ này dành hết cho ngươi đấy."

Nàng che miệng cười khú khích. "Các ngươi thật là thú vị nữa nha."

"Cũng không hẳn, phía bên quan phủ chắc chắn sẽ không thích điều này."

Nãy giờ ngươi có chỗ nào khách khí sao?

"Ngươi làm gì mà ăn như kẻ sắp c·hết đói vậy, từ từ thôi kẻo mắt nghẹn."

"Ha ha ha" nàng cười rộ lên nhéo má hắn hỏi, "Vậy có phải hay không ta đang bắt được một cái côn đồ a?"

"Ta đã được mười hai tuổi rồi đó, có phải là rất bất ngờ không? Nhìn ta bé như thế không nghĩ là ta đã mười tuổi rồi phải không? Ha ha."

"Emmmmm, có thể." nhưng là.

"Vậy nhà ngươi đã từng bị trộm chưa?"

Nàng chống cằm nhìn đắm đuối tiểu hài tử đang ăn, thấy hắn vì nhai ngấu nghiến làm cho hai má phình lên, nàng liền đưa tay nhéo nhéo hai má của hắn với vẻ thích thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng trầm mặt trả lời, "Ta cũng không biết, chuyện của cha ta, ta không quản tới được. Nhưng ta vẫn hi vọng, cha ta là cái người tốt."

"Mà nè, ta còn chưa biết ngươi tên là gì?"

Thấy nàng như thế, hắn có chút rén trả lời. "Là là lão sư phụ ta a, ta thấy lão nói với người khác như thế, nên ta học học theo nha, ta không biết gì hết." (đọc tại Qidian-VP.com)

"A ha ha ha" nàng ôm bụng cười lăn lộn trên bàn. "Ngươi nuốt rồi nói không được sao, a ha ha c·hết cười ta mất."

Nàng che miệng cười hỏi. "Tầng hai cao như vậy ngươi lại có thể nhảy lên được đây, ngươi có phải hay không biết king kong a?"

"Sớm biết vậy ta đã nghe lời Nhị tỷ không nhặt lại đồ ăn đã rơi trên đất."

"Ta thấy lão nói như thế trông rất ngầu nên mới học theo a, bộ có gì không tốt sao?"

Rắc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy còn tỷ tỷ, ngươi tên là gì?"

"Vậy tỷ nghĩ sao về thất tùng a? Tam tỷ ta nói họ là hiệp, ta phản biện nói họ là tặc, tam tỷ lại đánh ta cái mông. Như thế là thế nào a? Chẳng phải bọn họ thật sự là tặc sao?"

Tiểu hài tử tính lắc lắc cái đầu, nhưng chợt nhận ra đầu đang bị kẹt không thể động đậy.

Tiểu hài tử nghi hoặc hỏi,"Cái gì âm thanh?"

"Hi hi hi" nàng che miệng cười không ngừng, một lúc sau mới trả lời, "Theo lý thì bọn đúng là tặc, nhưng nếu xét theo về một góc nhìn khác, thì bọn họ cũng đúng là những vị hiệp sĩ thực thụ, còn là thần tiên sống trong mắt những người dân nghèo."

"Hảo hảo, được rồi mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội, ăn nhanh chóng lớn nha, ha ha!"

Nàng dắt tiểu hài tử ra bộ bàn ghế ngoài hoa viên, một lúc sau có người hầu lần lượt mang thức ăn lên.

"Trộm! Sao lại bị trộm?"

Nàng che miệng cười khẽ, "Tiểu tử ngươi thật thú vị, được rồi không đùa ngươi nữa, ngươi đi ra được không? Ta đưa ngươi đi ăn." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ò" Nghe vậy, nàng thật sự là có chút bất ngờ. "Thì ra là ngươi bị đẹt, không lớn nổi a." Sau đó che miệng cười khú khích.

Hắn ôm đầu mắt rưng rưng lộ bộ mặt đáng thương. "Vậy ta phải nói gì a?"

Vừa thoát ra được nhưng tiểu hài tử lại không có chút biểu cảm vui mừng nào, ngược lại còn một mặt mếu máo hỏi,"Cái cửa sổ này đắt không đắt a!"

"Ta là Huyền Trân, là con gái độc nhất của binh bộ thượng thư, mọi người hay gọi ta là Đại tiểu thư, nhưng ngươi cứ gọi ta Huyền Trân tỷ là được."

Nghe được ăn, tiểu hài tử liền hớn hở dùng hết sức kéo đầu ra khỏi cửa sổ.

"Oa tỷ tỷ, nơi này của ngươi đẹp thật đó. Ấy! Lại còn có cả người hầu nữa, tỷ tỷ a, nhà ngươi có phải hay không rất giàu a?"

Nàng khẽ cười,"Phiến cửa sổ này của nhà ta được tô khắc chạm rỗng gỗ sưa, cũng không đắt, một phiến chỉ mới 24 lượng bạc còn chưa tính giấy cửa sổ.

"Cái gì mà tiểu hài tử chứ, bổn côn đồ ta đã lớn rồi đó."

"Là âm thanh tan nát cõi lòng của ta a!"

Nàng nghi hoặc hỏi,"Lần này là âm thanh gì?".

"Bao nhiêu cái tốt không học, lại đi học mấy câu như thế, sư phụ của ngươi chắc cũng là loại người chẳng ra gì, lại ăn nói như thế trước mặt đồ đệ nhỏ như thế của mình!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Nhà Ngươi Có Bị Trộm Không?